Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha


Ninh Huyền Thanh Trúc mím môi, cô gian nan cất lời:
Hai người có muốn nghe chân tướng thực sự do tớ suy đoán không? Đảm bảo sốc đấy nhé.
Vân Hà cùng Đường Thế Trung nghe thế đều vô thức nuốt ực một phát, song lại cùng nhau gật nhẹ, tỏ ý nói mau đi, còn bí mật kinh hoàng gì nữa mau tuồng ra cho bạn bè nghe với.
"Tớ nghi ngờ Y Nhiên là con gái của vị thủ lĩnh kia và mẹ Y Nhiên", cô ngưng một lát như để bốn cái tai còn lại xử lí mười mấy chữ này, "Tớ có thông tin hai mươi năm trước, ba mẹ Y Nhiên và vị kia đều ở Dunshead, cộng thêm việc Y Nhiên không phải con ruột bác trai, thì khả năng cao là con của vị kia rồi."
Sau đó Vân Hà lại thấy cô nhún vai một cái, như thể cái tin tức kinh hoàng vừa mới chui ra khỏi miệng cô là do người khác nói vậy.

Giọng thanh thuý của Thanh Trúc tiếp tục vang lên:
"Ba Y Nhiên tướng mạo hiền lành phúc hậu, chắc chắn không làm ra chuyện như cướp bạn gái của người khác, chớ nói đến vị kia còn là một Enigma, ai dám cướp người của ông ta.

Nên tớ mới cho rằng, vị kia là người chen chân vào mối quan hệ này, thấy không thể cướp đi tình cảm của bác gái dành cho bác trai nên bèn cướp thân thể, rồi tòi ra Y Nhiên.

Mà thế nào bác trai lại không thể có con, thế là hình thành nên gia đình hiện giờ."
"Không phải pheromone của enigma có tác dụng điều khiển à?", Đường Thế Trung mất sóng bấy lâu cuối cùng cũng online IQ trở lại rồi.
Mấy vụ pheromone rắc rối này Vân Hà không kham nổi, bèn ngồi làm khán giả nghe thuyết giảng, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
"Thế nên ông Đường mới dùng biện pháp mạnh, chặn đứng vị kia ở Dunshead rồi đón ba mẹ Y Nhiên trở về.

Thế nên là ông vô tình gây thêm một mối thù."
"Gã điên!", Đường Thế Trung mắng.
Thanh Trúc gật đầu đồng ý, đến giờ cô cũng hiểu tại sao nói không thể đắc tội với kẻ tiểu nhân, vị đó mài dao mài một lần suốt hai mươi năm, đủ thấy hắn ta tàn nhẫn đến cỡ nào.
"Mà nói mấy này cũng không được tích sự gì.

Nào, qua bàn bạc kế hoạch cứu Y Nhiên thôi."
Vân Hà từ chối tham gia, học sinh suốt ngày bỏ trắng bài kiểm tra môn Đường lối quân sự và Chỉ huy như cô thì làm sao nghĩ ra được một kế hoạch nào có hồn được.

Việc này chỉ có thể nhờ hai ánh sáng là nam chính và nữ chính mà thôi.
*
Ngày 30 tháng 10, Đường Thế Trung cùng Lê Vân Hà tham gia kế hoạch "Tổng tấn công Rạng Đông" nhằm vào Tổng đàn của Dolomus.

Lần này, tất cả chiến sĩ tham gia đều phải thông qua kiểm tra trước khi lên máy bay và tàu hướng về phía Plaqia.

Phía viện nghiên cứu mà Ninh Huyền Thanh Trúc làm việc đã đệ trình một bản báo cáo chi tiết nhất tới thời điểm hiện tại về nấm ma thuật cho Quốc hội.

Họ đang cố gắng giành thế chủ động trước một cuộc chiến mới.

Cái kiểu "Mất bò mới lo làm chuồng" này của bên trên làm Đường Thế Trung cau có suốt hai ngày đi tàu.

Còn Vân Hà cũng cau có nhưng mà là vì cô bị say tàu.

Cái thói say phương tiện của Vân Hà y hệt như tính nết omega trong kì sinh lí, không bao giờ đoán trước được là khi nào cô sẽ say và say phương tiện gì.

Lần trước đi đến Pecsber cũng đi tàu nhưng cô lại khoẻ như một con trâu mộng, lần này thì thê thảm!
Đường Thế Trung nắm được cơ hội mỉa mai, hắn lập tức tung chiêu:
"Coi ai mà thương vậy ta? Lính tướng mà yếu xìu vậy kìa?"
Vân Hà không nói được lời nào, bởi vì mở miệng ra thì cô sẽ ói ngay lập tức.

Bụng cô đã trống rỗng từ hôm qua rồi, chẳng còn gì để ói nữa đâu.

Cô thầm niệm, im lặng không phải hành vi nhục nhã.

Xúc động là ma quỷ.

Xúc động là ma quỷ.

Xúc động là ma quỷ.
Cô thở hắt ra một hơi, cảm nhận bụng mình đã bớt khó chịu nhiều.
Mặc dù vậy, cô nhận ra Đường Thế Trung đang cố gắng giảm bớt lo lắng cho cô, trước khi cập bến Plaqia – nơi kết thúc mọi ân oán.

Nhiệm vụ đề ra trong kế hoạch Rạng Đông lần này là tiêu diệt phản quân và giải cứu con tin, trong đó ưu tiên tiêu diệt phản quân, đặc biệt là thủ lĩnh đầu não của bọn chúng – Trần Thanh.

Việc hắn là enigma có lẽ nhiều vị chỉ huy cấp cao đã biết, thậm chí đó còn là nguyên nhân khiến họ mãi chần chừ khi đối phó với gã.

Khi hắn còn trẻ đã từng có thời gian phục vụ quân đội, sau đó do mâu thuẫn với đồng đội mà hắn bị tước bỏ quân công.

Có vẻ thời gian đó hắn đã "động lòng" với mẹ Y Nhiên và ra tay với bà.

Thanh Trúc từng cảm thán: "Khó chịu gì chứ? Gã đó thậm chí còn không nhìn tớ được một ngày, cho một nửa bộ gen thì ai chả làm được.

Nếu có gặp hắn, nhớ đập một trận trước khi hắn bị bỏ tù nhé."
Con cái không thể lựa chọn được cha mẹ, nhưng con cái có thể chọn cách sống mà mình muốn.

Ừm, cô nhất định sẽ tẩn hắn một trận te tua, Vân Hà thầm quyết tâm.
Hắn là enigma có pheromone có khả năng điều khiển người khác.

Còn cô, Lê Vân Hà này chính là người "nghẹt mũi nặng", đến pheromone của định mệnh còn không ngửi ra đây.

Xem ai lợi hại hơn ai nào.
"Cậu chính là quân bài tẩy của chúng ta!", Thanh Trúc và Đường Thế Trung tự hào nói.

Kết cục của Tổng đàn Dolomus không quá khó để tưởng tượng ra, chính là như bị một đàn voi càn quét qua một khi quân đội một đất nước toàn lực xuất chiến.

Dù vậy, hai bên đã tranh giành gắt gao từng tấc đất trong vòng một tháng rưỡi qua, mặc dù ngày nào cũng có lính Đế quốc thả "nỗi nhớ" bằng bom đến khu vực Tổng đàn của Dolomus.

Đến nỗi Đại tướng Joan Hayden – người nắm quyền tối cao trong kế hoạch – cũng phải thốt lên rằng: "Đám Tiểu Cường này dai nhách, lẹ lẹ còn về đón Tết với gia đình nữa!"
Lúc bắt đầu khai hoả, đám Đường Thế Trung phải đánh trên biển và không phận Plaqia vì toàn bộ đảo này đều bị chiếm lĩnh bởi Dolomus, đánh mãi đánh mãi mới thắng được một phần đất phía Đông hòn đảo làm chỗ cắm trại cho quân lính.
Đến lúc này, sự chênh lệch về số lượng cũng như chất lượng giữa Đế quốc và Dolomus đã thể hiện rõ ràng trong từng trận càn quét nhỏ.

Đúng là nấm ma thuật có thể nâng cao sức mạnh và tinh thần không biết sợ của con người, nhưng đúng trước một đội quân chính quy được rèn luyện hằng ngày, võ trang đầy đủ thì những thứ đó không là gì.

Đại tướng Joan Hayden là một người cục cằn, giọng nói vang như bò rống, cái chất lính đã ngấm sâu trong huyết quản của ông, đến nỗi mỗi khi cấp dưới báo cáo về việc lính đào ngũ là ông lại nhăn cả mặt ra, hệt như một đứa trẻ không đòi được kẹo.

Lính đào ngũ, không phải sợ chết, mà là bị mê hoặc.

Ông bực dọc chửi bới, giọng nói Đại tướng vang lảnh lót khắp quân doanh.

"Pheromone là nước trái cây hay sao mà hắn phủ hết khu vực bán kính mười cây số vậy!?"
Lê Vân Hà đoán có thể vị kia chắc suy dinh dưỡng dữ lắm đây, không biết đổ bao nhiêu máu mà hắn làm cô lập "lãnh thổ" của hắn hay vậy không biết.


Một tháng rưỡi qua, đủ để quân đội nghiên cứu Tổng đàn Dolomus không lọt chi tiết nào.

Như ngài Đại tướng có nói, đánh nhanh thắng nhanh còn về ăn Tết nữa.
Ngày 25 tháng 12, sư đoàn đứng đầu là Đại tướng Joan Hayden tổng tấn công vào trung tâm Plaqia bằng đường bộ và đường không.
Lê Vân Hà đã lẻn đi trước đó khi cô giả vờ mình là lính đào ngũ.

Cô biết sau chuyện này quân công sẽ bị bỏ, nhưng mà cũng đâu sao, cô vốn không có ý định tiếp tục phục vụ quân đội.

Ban đầu Đường Thế Trung cũng muốn bỏ trốn theo cô, nhưng mà Thanh Trúc đã gạt bỏ ý tưởng này của hắn.

Cô nói rõ hắn là một trong những mục tiêu của vị kia, chưa kể pheromone của vị kia chắc chắn có tác dụng với hắn, vì thế hắn phải có mặt ở tuyến đầu làm bia cho vị kia ngắm bắn.

Sau đó cô lạnh lùng bổ sung, "tuy nhiên em không biết vị kia có muốn ngắm anh không thôi."
Phản quân đối xử với lính đào ngũ cũng không tệ, mỗi ngày phát cho cô hai ổ bánh mì và một ít đồ hộp, hình như bọn họ tự tin rằng không ai thoát khỏi sự hấp dẫn chết người của pheromone từ vị kia cả.

Vân Hà đã phải vất vả lắm mới diễn được vẻ mặt "sung sướng tột đỉnh", "khoan khoái cả người" cùng bọn họ.

Mặc dù thái độ đối xử không tệ, nhưng kết cục của lính đào ngũ cũng chỉ là con tốt chặn đường đạn cho phản quân chính thống phía sau tiến lên.

Ngay trước đêm Tổng tấn công, Vân Hà nhờ vào thái độ thành khẩn và hối lộ ít của cải liền được bọn quản lí để lại trong địa đạo, vì lúc đó cô lấy cớ đi đại tiện.

Vân Hà cũng chưa từng nghĩ bên cạnh thủ lĩnh lại không có một người nào bảo vệ, thế nên cô dùng 120% tinh thần từng bước dò dẫm trong địa đạo đen kịt này.

Cô đi mãi, tới một căn phòng có bốn người canh cẩn trọng.

Đoán rằng trong đó có một vị quan trọng, Vân Hà từng bước tiến lại gần bốn người bảo vệ, nhanh chóng chạy đến đâm một đao vào mắt trái kẻ gần nhất, rồi dùng tay còn lại đâm vào bụng kẻ thứ hai, lợi dụng đội hình rối loạn của đối phương, Vân Hà rút đồng thời hai dao ra khỏi cơ thể của hai người xấu số, tiếp tục giết chóc.

Lần thứ nhất giết người, cô đã biết mình có năng khiếu trên phương diện này.

Đến lần thứ hai, kĩ thuật càng khéo léo, nhanh gọn hơn.

Một người cô trút đầy máu, mùi nồng và tanh tưởi, cùng với loạn thất bát tao các mùi pheromone, nhưng mà tiếc là cô không ngửi được.

Cứ thế tiến vào bên trong.

Căn phòng có sẵn mười mấy tên to con, lăm le nhìn chằm chằm cô.

Ha ha.

Cô mỉm cười.

Quả nhiên hắn đã biết trước.

Nhìn thân thể đầy máu của cô, ấy vậy mà không một tên nào sợ hãi, thậm chí bọn chúng còn hưng phấn nói với nhau:
"Ê mày, nhỏ xài hai dao kìa.

Ui, tao sợ quá hà!"
Vân Hà bình thản chẳng có chút cảm xúc gì trên mặt, con ngươi cô nhìn bọn chúng như nhìn những vật đã chết.

Cô không nói, tay nhanh chóng đổi lấy một thanh đao dài thì lập tức lao vào giải quyết tên gần cô nhất.

Cũng là một dao xuyên mắt đó, nhưng gã ta đã cản lại.

Vân Hà nhanh chóng dùng tay còn lại lụi cho hắn một dao vào bụng, rồi mạnh mẽ đâm một nhát vào tim gã.

Cô thậm chí còn sợ gã tỉnh lại mà lúc đâm vào tim, đã xoay cổ tay một chút để miệng vết thương mở rộng ra.

Đám đồng bọn thấy gã đã "xụi lơ", liền xông vào theo nhóm ba người.

Bọn chúng đều là những alpha cao to, thân hình trời phú cho vô cùng lực lưỡng, nếu cả bọn xông vào thì chẳng có chỗ để đứng nói chi là đánh.

Vân Hà biết đây là cuộc chiến sinh tử, bởi một khi không tập trung, cô sẽ chết.

Adrenaline (1) và dopamine (2) tiết ra ngày càng nhiều, Vân Hà ra tay ngày càng nhanh.

Sự sợ hãi trước cái chết gần kề cùng với sự hưng phấn lạ thường khiến đầu óc cô vô cùng thanh tỉnh.

Cô mừng thầm rằng bọn này không dùng súng, nếu không làm sao cô ở đây múa may được tới giờ phút này.

Có vẻ bọn chúng chủ quan rằng bọn chúng là kẻ săn mồi, còn cô là con mồi của bọn chúng.

(1) Adrenaline: là hóc-môn có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất khi bạn sợ hãi hoặc tức giận.
(2) Dopamine: là hóc-môn có tác dụng đến tâm trạng và cảm giác của con người về sự hưng phân và vui vẻ.

Dopamine còn được gọi là hóc-môn hạnh phúc.
Với trường đao làm vũ khí, khoảng cách giữa cô và bọn gã được kéo dãi ra, ít nhất là cô có thể hít thở được một cách bình thường khi bị đám người gần hai thước này bao quanh.

Bọn chúng thấy cô chỉ một thân một mình, tuy rằng ánh mắt ngập tràn sát khí nhưng mà thân thể thì gầy tong teo, bọn chúng không để tâm con chuột nhắt này sẽ làm nên tích sự gì.

Bốn kẻ thủ ngoài đều là dân nghiệp dư, còn bọn chúng đây là dân chuyên, một khi hợp sức với nhau rồi thì có thể có chuyện gì được.

Bọn chúng đã nghĩ thế, nhưng không ngờ con chuột nhắt trong mắt bọn chúng đã giết đến kẻ thứ ba, mà bọn chúng chưa thể gây ra một vết thương nặng cho cô.
Vân Hà thầm nghĩ, có vẻ đây là lần đầu tiên cô làm nhân vật chính.

Không biết ai khởi đầu trước, bọn chúng đã thả ra pheromone mang tính xâm lược của alpha.

Vốn nghĩ rằng, con chuột nhắt sẽ gục trong vài giây khi đối diện với một tá pheromone mạnh mẽ.

Nhưng điều kì lạ là, con chuột nhắt vẫn có thể tiếp tục lấy đi mạng của hai tên nữa.

Chuyện gì thế này?
Pheromone của alpha luôn luôn công kích pheromone của đối phương cơ mà.

Sao con chuột này không bị xước lấy tí nào?
Chẳng lẽ nó cũng giống thủ lĩnh?

Vẻ sợ sệt mà Vân Hà chờ mong đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện.

Lúc vừa bước vào căn phòng này cô đã quan sát được một điểm khá thú vị.

Đó là bọn chúng đứng ngồi đều rất ngay ngắn, đồ vật trong phòng không có dấu hiệu xê dịch.

Đối với loại người ưu tiên dùng sức mạnh hơn trí tuệ này, Vân Hà gặp không mười cũng là chín tên.

Căn phòng này vốn không phải của bọn chúng, căn phòng xa hoa này đúng là của thủ lĩnh bọn chúng.

Biểu hiện của bọn chúng ngoan như chó canh nhà vậy, hẳn là phải sợ vị kia lắm, nhỉ?
Hay là nên nói, bọn chúng sợ pheromone của vị kia.

Như vậy chỉ cần đợi đến lúc pheromone của bọn chúng thả ra không ảnh hưởng được tới Vân Hà, thì đó chính là lúc Vân Hà lật ngược ván cờ này.
Cuối cùng cũng đợi được.

Vân Hà mỉm cười.

Nụ cười của kẻ đòi mạng.

Trong mắt bọn chúng chính là nhìn thấy hình ảnh Vân Hà có hàm răng nhọn hoắc, tay cầm lưới hái tới cắt cổ từng tên.

Cô gác thanh đao đang nhỏ máu lên vai, giọng nói ngọt ngào đến ớn lạnh:
"Biết sợ rồi chứ? Ngoan ngoãn ở đây đi."
"Phải nhanh rời khỏi đây trước khi bọn chúng nghi ngờ", Vân Hà thầm nghĩ.

Chỉ cần thông minh hơn một chút sẽ thấy biểu hiện của cô tuy hung tàn nhưng lại tràn đầy sơ hở.

Nếu có khả năng như Đầu Chó, cô đã giải phóng pheromone khi vào phòng rồi, tội gì đánh đấm đến mệt mỏi với bọn ngu ngốc chứ.

Vân Hà đi lùi ra cửa phòng, cô không thể đưa lưng về phía bọn chúng được.

Sau đó cô đóng cửa, khoá lại bằng dây lưng quần của một trong bốn kẻ thủ bên ngoài, làm xong tất cả, cô chạy lẹ.

Chắc chỉ vài phút tới thôi là bọn chúng sẽ phát hiện ra cô nói dối.

Nếu trận chiến còn tiếp tục, Vân Hà sẽ là kẻ phải chết.

Cô đã bị thương ở mạn eo phải, mà cái xương sườn bị gãy cũng có dấu hiệu "điểm danh" lần hai.

Cô mắng mỏ, không thể cho cô làm nhân vật chính thêm vài phút nữa hay sao.
Địa đạo có rất nhiều ngõ ngách, khi nãy cô đã đi về ngách phía Bắc, giờ cô đang đi ngược về phía Tây.

Đó cũng là lí do tại sao cô cũng sợ chạm trán với bọn ngốc hồi nãy, đố bọn chúng tìm được cô trong cái mê cung này đấy.
Từ nhỏ Vân Hà đã bộc lộ năng khiếu về toán học, mặc dù đúng là cô thích các bài toán giải tích hơn nhưng mà tư duy hình học cũng giỏi không kém, cô chỉ không thích phí giấy để vẽ một cái hình mà thôi.

Mấy ngày nay giả vờ lạc đường khắp nơi là để dùng cho khoảnh khắc này đây.
Cô sẽ đi xuống tầng sâu nhất theo hướng Tây.

Cô có linh cảm rằng Đường Y Nhiên ở dưới đó.

Cách mặt đất ngày càng sâu, lượng ô-xy càng loãng, Vân Hà cảm thấy có chút khó thở.

Loạng choạng cúi người bò trong hầm, chưa bao giờ cô cảm thấy nhớ cái chiều cao 1m60 ngày trước của mình như thế.

Sau đó cô lại mắng xa xả trong lòng, căn cứ toàn là alpha với chiều cao hai thước, vậy mà đào hầm cũng không đào cho cao để người khác còn đi đứng bình thường chớ.

Tức gần chết.
Đã vậy Vân Hà còn phải mang theo trường đao phòng hờ, khó khăn càng thêm khó khăn.

Trong hầm tối, Vân Hà càng không có cách nào phân biệt thời gian đã qua bao lâu, chỉ sợ nếu sư đoàn đánh thắng nhanh quá sẽ ép Đầu Chó giết Y Nhiên cho hả giận mất.

Nghĩ vậy, cô càng dùng sức bò về phía trước nhanh hơn.
Phía dưới cùng có một căn phòng được thắp bằng một ngọn đèn chạy bằng pin.

Vân Hà từ từ ép sát cánh cửa ngăn cách hai thế giới, cô tập trung nghe ngóng.

Bên trong quả nhiên là Trần Thanh cùng với Đường Y Nhiên đang thoi thóp.

Vân Hà chú ý lắng nghe hơi thở, có vẻ chỉ có hai người bọn họ chứ không còn thủ hạ nào khác.

Đến lúc này đây, Vân Hà nhanh chóng mở cửa, bên trong căn phòng là không khí ẩm thấp, và có phần sáng sủa hơi ý nghĩ của Vân Hà.

Trần Thanh đang nói gì đó, nhìn thấy Vân Hà một người đầy máu cũng không ngạc nhiên.

Trạng thái của hắn không hề tốt, cả người gầy đến mức giơ xương, hốc mắt lồi ra cùng với cái đầu trọc lóc.

Dù trước mặt Vân Hà chỉ là một người già yếu ớt, sự cảnh giác trong cô cũng không giảm lấy một chút.

Vân Hà cầm trường đao chỉa thẳng vào mắt hắn, cô không hề mở miệng nói một lời nào nhưng cũng đủ để hắn hiểu rằng, chỉ cần hắn có một động tác nhỏ cũng đủ cho cô đâm xuyên não của hắn.

Trần Thanh mở miệng, giọng hắn khàn như tiếng máy cưa hen gỉ lâu ngày, hắn khó khăn nói:
"Không bị ảnh hưởng bởi pheromone của tao à?"
Vân Hà làm lơ hắn, tiếp tục moi ra miếng dán ngực đặc biệt được gửi gắm từ đứa con gái máu mủ ruột rà của Trần Thanh – Ninh Huyền Thanh Trúc.

Trong hai miếng dán ngực có thành phần thuốc mê liều cao, Thanh Trúc có căn dặn rằng cho một miếng vào miệng hắn, một miếng bắt hắn ngửi.

Thực ra Thanh Trúc còn muốn Vân Hà rạch một đường trên người Trần Thanh rồi cho thuốc mê vào, nhưng mà có khả năng cô bị khám xét nên Thanh Trúc đành thôi.

Lúc đưa thứ này cho cô, Thanh Trúc còn tự tin rằng sẽ không tên nào nghĩ ra được chiêu này đâu.


Quả thật là vậy.
Vân Hà không khỏi dành một lời khen cho Thanh Trúc, cô nàng quả thật là thông minh một cách ma mãnh.

Gần tuần nay cô không tắm, mùi mồ hôi cùng bùn đất, bây giờ cộng thêm máu tanh, mùi vị của miếng dán chắc độc đáo lắm.

Tội nghiệp cha già.

Vân Hà một tay giữ đao, một tay nhét vào miệng Trần Thanh "đồ ăn" con gái làm cho hắn.

Dưới tác dụng của thuốc mê, hắn ngã xuống trong tư thế vồ ếch hết sức kì quặc.

Để tăng thêm phần an tâm, cô dí miếng dán thứ hai vào mũi hắn, rồi dường như nhớ tới lời hứa nào đó, cô bẻ lệch đi hai khớp vai của Trần Thanh.

Khi ra tay, Vân Hà có vài phần thương cảm với hắn, chỉ cảm thấy giống như mình đang bắt nạt người già, nhưng mà nhìn Y Nhiên đằng sau, sức lực của cô lại tăng lên không ít.

Vẫn tiếp tục để Trần Thanh trong tư thế kì quặc đó, Vân Hà chạy tới đón Y Nhiên.

Cô bị treo lên theo hình chữ đại, dấu dây thừng đã mài rách cổ tay và cổ chân nhỏ xíu của cô.

Vân Hà cắt dây bằng sức lực nhẹ nhất, dịu dàng nhất của mình, cô đỡ lấy Y Nhiên vào lòng.

Y Nhiên chỉ mặc độc một bộ áo lót rách te tua, dính đầy máu đã khô thành mảng.

Vân Hà không nghĩ gì nhiều hơn, cô đổi lấy cái áo lót của Y Nhiên, rồi tròng áo ngoài của mình lên cô.

Ôm trong lòng thân thể nhỏ xíu của Y Nhiên, Vân Hà rốt cuộc cảm thấy một nỗi bi thương trải rộng khắp trời kéo đến.

Vân Hà như người trong mộng, cô như nhìn thấy một đôi mắt vô hồn vô cảm, nhìn thấy cảnh tượng đầu Y Nhiên lìa khỏi cổ xuất hiện bao lần trong ác mộng.

Hoá ra thứ cảm xúc này được gọi tên là thương.

Thương, là vui vẻ kiềm chế bản chất xấu xa.

Thương, là lo lắng.

Thương, là đau lòng.

Thương, là muốn người ta sống tốt.
Tay Vân Hà chạm đến thân nhiệt lạnh lẽo của Y Nhiên, cô lập tức dẹp bỏ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, toàn tâm toàn ý sơ cứu cho người trong lòng.

Thân nhiệt hạ thấp, đây có vẻ là hậu quả của việc bị ép phát tình.

Nhớ lại bài giảng của Thanh Trúc, Vân Hà thả ra pheromone của mình bao quanh Y Nhiên.

Bởi vì không thể ngửi được pheromone, nên cô càng khó để điều khiển chúng.

Vân Hà máy móc thực hiện theo lời của Thanh Trúc.

Đầu tiên phải nghĩ rằng người trong lòng mình là người mà mình yêu thương, phải dùng sự dịu dàng nhất, không được để lộ ý muốn khác.

Thứ hai tưởng tượng ra một hình chữ nhật, sau đó dùng tinh thần quét hết khu vực đó.

Thứ ba, trong trường hợp Y Nhiên không thể cảm nhận được pheromone qua giác quan, hãy tiến hành đánh dấu tạm thời.

Y Nhiên hiện tại chính là tình huống tồi tệ nhất mà Thanh Trúc nói.

Sau khi tiếp xúc với pheromone của Vân Hà mà cô vẫn không có phản ứng.

Đến đây, Vân Hà lại tiếp tục máy móc bắt chước hành động làm mẫu của Đường Thế Trung.

Trước khi lên tàu đến Plaqia, Thanh Trúc đã bắt Vân Hà học thuộc các bước đánh dấu tạm thời thông qua hành động của cô và Đường Thế Trung.

Lúc ấy, cô đã cảnh cáo nếu lâm trận mà Vân Hà làm sai bước nào thì hậu quả chính là mạng của Y Nhiên.

Cho nên lần đánh dấu này, Vân Hà, tuyệt đối, không thể làm sai!
Sau bao nhiêu cố gắng, Vân Hà đã thực hiện đánh dấu thành công, may mắn là cô vẫn có bản năng một alpha trong người.

Thời điểm đưa răng kề cận tuyến thể của Y Nhiên, tim Vân Hà dường như hẫng một nhịp.

Rất nhanh, rất nhẹ thôi.

Nhận thấy nhiệt độ của Đường Y Nhiên tăng lên một chút, Vân Hà lập tức cõng cô lên vai, dùng hai mảnh vải dùng đao cắt từ cái quần buộc chặt cô lên người, tiến ra ngoài.

Thực ra cô muốn bỏ lại Trần Thanh lắm, nhưng mà lại sợ bọn đàn em của hắn liều chết với cô, cô bèn để hắn lên trước, dùng tay đẩy hắn rời khỏi hầm, có gì thì dùng hắn làm bia đỡ đạn cũng được, Vân Hà nghĩ thế.
Tư thế Vân Hà đang dùng không đẹp đẽ gì, cô trườn như một con ốc sên, trên lưng có cục vàng, phía trước còn có một cục tạ, hai tay dù đã mỏi nhừ nhưng vẫn không ngừng trườn từng tí từng tí lên con dốc dẫn lên hầm gần mặt đất nhất.

Đến khi Vân Hà cảm thấy phổi mình đầy bụi, không thể thở được gì nữa thì có một bàn tay đỡ lấy cô.

Hoá ra là sư đoàn đã tiêu diệt xong Tổng đàn rồi.
Đồng chí bắt lấy cô đang làm công tác bắt tù binh, cứ tưởng Vân Hà là phản quân đang chuẩn bị chạy trốn thì Đường Thế Trung bước đến một cách tự nhiên đỡ lấy Y Nhiên.

Vân Hà hít thở không thông, chỉ vào gã gầy còm trước mặt, nói:
"Đó là Trần Thanh."
Bốn chữ đó khiến mấy đồng chí vây quanh cô đều lạnh toát cả người, bọn họ vô thức nuốt ực một cái.

Ngăn cách bởi mặt nạ phòng độc, nhưng Vân Hà vẫn có thể nhìn thấy biểu tình chán ghét đến cùng cực của Đường Thế Trung.

Có cha vợ thế này, chắc hắn tức đến nửa đêm nằm mơ cũng tỉnh lại để mắng.
Đường Thế Trung ra lệnh cho mấy đồng chí trói gô Trần Thanh lại, hắn nhìn động tác của bọn họ một lát rồi thấp giọng hỏi họ, biết gói bánh tét không, trói hắn y vậy đi.

Quân y lập tức đưa cáng đến, chưa cần quân y nói lời nào, Vân Hà đã tự giác nằm lên cáng, nhìn cáng mình và Y Nhiên song song với nhau, Vân Hà tự nhiên thấy hạnh phúc đến lạ.

Rời khỏi chiến trường đầy cát đất và khói lửa, Vân Hà cùng Y Nhiên vào khoa cấp cứu cùng một lúc.

*
Phan Trường An lần thứ hai nói xin chào với cái xương sườn của Vân Hà, bù lại anh sẽ được nhìn thấy đường điện não đồ ngây ngất lòng người của bệnh nhân mang tên Lê Vân Hà này.

Vết thương ở eo phải không đáng quan tâm, alpha chảy có chút máu thì vài ngày là lành thôi.

Tuy nhiên não đang thiếu ô-xy, phải thở máy một khoảng thời gian đã.

Nói chung tình trạng không có gì đáng lo.

Truyện Đam Mỹ
Người đáng lo là cô gái omega vào cùng lúc với Vân Hà kìa.

Bộ định đua nhau xem ai có bệnh án dài hơn à!?
Đói ăn trong thời gian dài, thân nhiệt giảm còn 35 độ, thiếu ô-xy lên não, có tình trạng xuất huyết máu não, rối loạn pheromone, viêm ổ lợi, nứt xương tay cả bên tay, thiếu máu cấp tính, chấn thương phần mềm.

Phan Trường An gọi hết bác sĩ quân y vào phòng cấp cứu của Y Nhiên.


Trước đó cô đã được thở máy và truyền máu, có vẻ như pheromone cũng được làm dịu xuống một chút.

Bọn họ thảo luận một hồi lâu, cuối cùng quyết định dọn dẹp tình trạng xuất huyết máu trước.

Để tăng tỉ lệ thành công lên một chút, bọn họ đã dò hỏi xem ai là người đã đánh dấu Y Nhiên để đẩy luôn vào phòng phẫu thuật.

Có thêm pheromone của alpha, omega ít nhiều cũng được lợi.

Vân Hà được đẩy vào phòng phẫu thuật trong tình trạng như vậy.

Người được phẫu thuật thở máy, cô cũng thở máy.

Người được phẫu thuật truyền máu, cô cũng truyền máu.

Nghe nó cứ kì cục thế nào ấy.
Phẫu thuật lần một khá thành công, nhưng Y Nhiên còn cần tới hai cuộc phẫu thuật khác nữa, để loại bỏ ổ răng đã bị hoại tử cũng như các tình trạng bất ổn khác trong cơ thể suy nhược của cô.

Biết được Vân Hà là alpha của Y Nhiên, các bác sĩ quả quyết đẩy hai người vào chung một phòng, mạnh mẽ yêu cầu cô phải luôn luôn dùng pheromone vây quanh cơ thể Y Nhiên.

Thiệt sự là cái pheromone này tiện lợi đến vậy cơ à?
Trong lúc đó Đường Thế Trung cũng đối mặt với bản kiểm điểm và hình phạt dành cho quân nhân vì hành động đồng phạm của hắn.

Rõ ràng hắn có thể không bị phạt nếu dấu giếm không khai báo, nhưng hắn vẫn thành thật nói rõ kế hoạch trà trộn vào bên trong Dolomus của Vân Hà.

Phạt thì phạt, nhưng Đường Thế Trung vẫn lên chức, tuy nhiên hắn sẽ phải chờ đợi sau nửa năm nữa.

Sau khi chiếm lại Plaqia, Đế quốc tiến hành tiêu huỷ nấm ma thuật trên diện rộng.

Bọn họ phát hiện trong nhà riêng của Trần Thanh cách Tổng đàn 70km có một nhà kính nuôi trồng nấm.

Đó chính là nơi mà hắn sản xuất ra thứ ma tuý nguy hiểm này.

Nhưng Vân Hà tin rằng, tương lai ma tuý sẽ lại xuất hiện ở Đế quốc lần nữa.
Nghe nói sau khi Trần Thanh bị bắt, bạn già, đồng đội đồng thời là quản gia của Đại tướng Đường – Trần Thân cũng bị tra khảo.

Điều gây ngạc nhiên hơn hết là người tố cáo ông ta chính là Đại tướng Đường đã thoái lui ngót nghét mười lăm năm.

Sau đó mấy ngày, Vân Hà cùng với các bệnh nhân được đưa về bệnh viện trung ương Đế quốc tiếp tục theo dõi và điều trị.

Cuối cùng sau bao ngày tháng xa nhau, ba mẹ Vân Hà cùng ba mẹ Y Nhiên đã được gặp lại con của họ.

Ba mẹ Vân Hà còn đỡ, nhìn sang ba mẹ Y Nhiên mà Vân Hà không khỏi xót xa.

Tóc ba Y Nhiên bạc trắng, còn mẹ Y Nhiên gầy nhom, chỉ một năm không gặp mà hai người như già đi cả hai chục cái tuổi.

Đường Y Nhiên đang bình phục tốt sau ba cuộc phẫu thuật.

Nghe được bác sĩ nói một câu ngắn gọn như thế mà cả bảy người gồm gia đình Vân Hà, ba mẹ Y Nhiên, Đường Thế Trung và Thanh Trúc như thoát khỏi cục đá tảng trong lòng.

Phí trao đổi công bằng, lấy những đau khổ, dằn vặt, lo lắng của bảy người đổi lấy một mạng của Y Nhiên.

Đáng lắm!
*
Từ Đường Thế Trung, Thanh Trúc và Vân Hà nghe được quá trình lên kế hoạch và phạm tội của Trần Thanh.

Không khác lắm so với những gì bọn cô nghĩ được, Trần Thanh nói hắn thích cô gái thu ngân, cũng chính là mẹ của Y Nhiên – Nguyễn Khánh Vân, ngày nào hắn cũng đi theo phía sau bảo vệ bà trong đêm tối.

Nhưng lúc sau hắn phát hiện bà đang hẹn hò với ba Y Nhiên – Đường Quốc Trung, vì bản tính chiếm hữu biến thái mà hắn đã cưỡng h*** bà và có kế hoạch nhốt bà lại trong nhà của hắn.

Nhưng với sự khôn ngoan của mình, bà đã lẻn đi trước khi hắn phát hiện, đồng thời mượn thế lực của ba chồng Đường Vân Trung, rốt cuộc an toàn dời đến khu phố ở Soliganta sống hai mươi năm bình yên.

Hai cha con Trần Thân, Trần Thanh im lìm xây dựng kế hoạch để phá huỷ nhà họ Đường, trả lại mối nhục năm xưa.

Ban đầu Trần Thanh chỉ là alpha, không biết vì sao mà hắn lại phân hoá lần hai trở thành một enigma, từ đó mới nảy ra ý tưởng trồng nấm ma thuật.

Có điều mục đích của hắn vẫn xoay quanh việc trả thù nhà họ Đường và cướp lại ánh trăng sáng của hắn – Nguyễn Khánh Vân.

Đường Thế Trung tham gia thẩm vấn hắn, đã hỏi hắn một câu:
"Có phải ông có rất nhiều con có đúng không?"
Trần Thanh nghe xong lập tức cười to:
"Cái đám omega đó chỉ là đồ chơi của tao thôi, có dòng máu của tao mới là phước đức của bọn nó."
Đã nghe hắn nói vậy, Đường Thế Trung không còn tâm trạng nào thẩm vấn tiếp.

Hắn bước ra ngoài quan sát.

Đến giờ khi kể lại, Vân Hà vẫn nhìn ra tâm trạng tồi tệ của hắn.

Thanh Trúc vuốt sống lưng của Đường Thế Trung một cái, rồi nói:
"Em cũng có nhận gã làm cha đâu mà anh phải tức."
Alpha mạnh mẽ trước mặt Vân Hà như được tiêm một liều an thần, cách một lớp không khí dày mà Vân Hà còn nhìn thấy Đường Thế Trung chỉ số hạnh phúc của hắn tăng 999 điểm.

Đợi đến khi hắn trần thuật hết câu chuyện thì cũng đã đến giờ hắn về lại cơ quan để chịu phạt, Đường Thế Trung trong tình trạng không tình nguyện mà tiu nghỉu đi ra.
Thanh Trúc nhìn bóng lưng vững chãi xa xa của Đường Thế Trung, cô vui vẻ bảo:
"Trần Thân cuồng con, Trần Thanh cuồng ánh trăng sáng, Đường Y Nhiên cuồng cậu.

Dòng máu này di truyền rất tốt đó, nhưng mà tại sao tớ lại cảm thấy hình như Đường Thế Trung được di truyền chứ không phải tớ nhỉ?"
Vân Hà bèn đáp lại:
"Đều là người một nhà, ai được di truyền thì cũng giống nhau thôi."
Thanh Trúc nghe xong liền cười ngặt nghẽo, miệng nói đúng đúng, tay thì đập liên tục vào người Vân Hà.
*
Đường Y Nhiên tỉnh lại mấy ngày sau.

Thân thể cô đang hồi phục tốt, nhưng mà bác sĩ có nói sự kiện khi trước sẽ để lại nỗi ám ảnh trong tâm lí của cô, hay nói là cô bị PTSD (3).
(3) PTSD: rối loạn stress sau sang chấn là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh ; sự hồi tưởng kéo dài > 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.
Không ai có thể hiểu rõ bản thân hơn chính mình, Đường Y Nhiên rốt cuộc hèn nhát sau bao lần dũng cảm theo đuổi.

Cô muốn buông tha cho Vân Hà.

Như mọi khi, Vân Hà cùng Thanh Trúc bước vào phòng bệnh thăm Y Nhiên.

Dường như sau lần đánh dấu đó, Vân Hà ngày càng quan sát được nhiều biểu cảm hơn ở khuôn mặt thanh tú của Y Nhiên.

Có vẻ cô nàng đang muốn nói ra chuyện gì khó xử lắm đây, Vân Hà cướp luôn nhịp đầu: "Cậu muốn nói gì đúng không? Nhưng mà xin lỗi nhé, tớ sẽ nói trước.

Đầu óc của tớ chưa bao giờ bình thường, mà tinh thần của cậu cũng không ổn định", Vân Hà tiến đến gần Y Nhiên, cúi xuống hôn trán cô, "tớ không chê cậu, chẳng lẽ cậu chê tớ sao?"
Đường Y Nhiên nghe đến đây liền đem suy nghĩ buông bỏ cho Vân Hà quăng sọt rác.

Cô nói thật khẽ: "Cục cưng của em, sao mà chê."
***
Lời tác giả: Vân Hà rốt cuộc cũng nhận ra được mình thương người ta rồi, giờ chắc tiếc mấy lúc người ta thả thính lắm nhỉ:))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận