Xuyên thư: vợ chồng phản diện hôm nay vẫn đang ghi nợ

Sau gáy đau nhức, mí mắt nặng như treo hai quả bóng chì.
Bên tai có giọng ai đó truyền đến.
“Dược sư, hai người bọn họ sao rồi? Đã một ngày một đêm rồi, sao còn chưa tỉnh lại?”
“Bách Lý huynh chớ nóng vội, bọn họ vừa mới thăng trúc cơ không được mấy ngày, lại nhiều lần ăn linh thảo thô, cưỡng ép sử dụng linh lực, hiện tại làm cho Đan Điền có chút bất ổn, ta hôm qua kê cho bọn họ linh dược an thần dưỡng đan, mới có thể ngủ sâu như vậy.”
Bách Lí Đao nhẹ nhàng thở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng chắc họ cũng sắp tỉnh rồi.” Dược sư đi theo Trấn Phủ Tư nhìn đôi vợ chồng trẻ đang nằm trên giường, giải thích: “Khi bọn họ tỉnh lại, nhớ để bọn họ ba ngày không được vận dụng linh lực, phải cẩn thận dưỡng thương.”
“Được!” Bách Lý Đao lập tức đáp ứng, đưa dược sư đi ra ngoài: “Đa tạ đại sư!”
Bách Lí Đao quay đầu, đang định đóng cửa phòng lại thì thấy Giản Hoan nằm ở rìa bên ngoài mở mắt ra.
Trong mắt nàng, còn mang theo mờ mịt rõ ràng.
Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi ngủ lâu.
Quan trọng nhất chính là —— Mẹ kiếp!
Sau gáy nàng sao lại đau dữ vậy trời!
Bách Lý Đao vui mừng khôn xiết, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm: "Giản cô nương, cô đã tỉnh rồi sao? Cô bây giờ thấy thế nào? Dược sư vừa đi, có cần kêu người trở lại xem một chút không?"
Giản Hoan nhíu lại mi, theo bản năng lắc đầu.
Ký ức trước khi ngất xỉu, lúc này nàng hoàn toàn thanh tỉnh, trong nháy mắt chuyển vào trong đầu.
Nàng còn nhớ rõ mình cầm cục bùn thạch xanh không biết tên mà Tề Uyển đưa cho, vừa cảnh giác Thẩm Tịch Chi, vừa nghĩ, đây hẳn là thứ Thẩm Tịch Chi đã nói lúc trước, thiên tài địa bảo ở trong mắt trận.
Có một lực đẩy toàn bộ địa cung dưới lòng đất lên, mặt đất rung chuyển không bằng phẳng, nàng sợ mình đứng không vững lỡ tay ném thạch bùn ra ngoài, nên vội vàng cất nó vào trong túi giới tử.
Rõ ràng lúc đi xuống đã xuyên qua địa cung dưới lòng đất, đi rất lâu, nhưng hóa ra chúng lại cách mặt đất phía trên cũng không xa.
Gần như ngay khi Giản Hoan đặt thạch bùn vào túi giới tử, ánh sáng thuộc về thế giới bên ngoài dần dần xuất hiện bao phủ lấy xung quanh.
Mặt trời bên ngoài chói chang, mây trên trời nhẹ bay phấp phới, đàn chim chạy loạn hoảng sợ kêu ríu rít, ồn ào nhưng chân thực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Aiz, thật nhớ bên ngoài mà.
Giản Hoan không khỏi nở nụ cười nhẹ nhõm, đại khái nhìn chung quanh.
Họ đang ở trong một ngọn núi, được bao quanh bởi những cây cối tươi tốt và cao chót vót.
Khi toàn bộ thế giới ẩn bị đẩy lên, những cái cây ban đầu được trồng ở đây đều bị lật đổ, như thể chúng vừa trải qua một cơn cuồng phong bão táp.
Bố cục của nhà cũ Giang gia xác thực chỉ cách Giản Hoan mười bước.

Ngói trắng gạch đen, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Mà lúc này Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi đang đứng dưới một gốc cây.
Rõ ràng có hai tầng trận pháp trong địa cung dưới lòng đất, một tầng là sảnh chính, và tầng còn lại là mắt trận.
Nhưng bây giờ, cả hai đã biến mất.
Trên đầu của họ là một bóng râm tràn đầy sức sống.
Cái cây trước mặt này theo bố cục mà nói, vừa vặn đứng sau phòng ngủ của Tề Uyển và Giang Thành, rễ cây cắm ở bên trong Giang trạch, cành lá rậm rạp kéo dài hơn phân nửa vòng quanh tường trạch viện, che phủ trên đầu hai người Giản Hoan.
Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi ngẩng đầu lên, trong mắt có cây cối, môi hơi hé mở vì kinh ngạc.
Bọn họ không hẹn mà cùng nín thở.
Cây phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lục dưới ánh mặt trời, gió từ trong núi thổi qua mang theo cái nóng oi ả của mùa hè, nhấn chìm ánh huỳnh quang xanh lục trên cây, thấm vào miệng mũi hai người, hội tụ ở Đan Điền, cảm giác thoải mái nối không nên lời.
Cái này....
Dược Vương Phong của phái Ngọc Thanh, trồng một mảnh linh thảo linh hoa linh thụ, nhưng không có một cây nào, giống như cái cây trước mắt này, tràn ngập linh khí.
Liếc mắt một cái liền biết, cây này nhất định không tầm thường, rất có giá trị!
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, sau gáy truyền đến đau nhức, Giản Hoan hai mắt nhắm lại, cái gì cũng không biết.
Giản Hoan: “!!!”
Cái này gọi là gì? Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng! Có chim sẻ!! Mẹ nó vậy mà có chim sẻ!!!
Đm!
Giản Hoan lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.
Thẩm Tịch Chi bên cạnh cũng bị Bách Lý Đao đánh thức khi đến hỏi Giản Hoan.
Hắn cũng nhớ tới việc này.
Hai người gần như là đồng thời ngồi bật dậy, sau đó động tác giống nhau đi móc túi giới tử từ trong ngực lôi ra.
Nghĩ đến túi giới tử có thể cũng bị lấy đi, hai người tim như ngừng đập, quên hô hấp.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào túi giới tử, trái tim Giản Hoan mới sống lại, đập mạnh một nhịp.
Nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn an tâm, nhìn vào trong túi giới tử, phát hiện đồ quý giá vẫn còn, ngay cả thạch bùn màu xanh cũng ở đó, liền thở ra một hơi dài.
Tuy rằng không biết tại sao kẻ đánh lén không giết nàng cùng Thẩm Tịch Chi, cũng không lấy túi giới tử.
Nhưng, túi còn liền tốt.
Bách Lý Đao nhìn Thẩm Tịch Chi, lại nhìn Giản Hoan, không nói một lời xoay người chạy ra cửa, hét lớn: “Dược sư đừng vội đi! Hình như bọn họ không ổn lắm...”
“Trở về!” Giản Hoan gọi hắn.

Bách Lý Đao đã đưa tay chạm vào cửa, nghe vậy quay đầu lại: “Hai người các ngươi không sao chứ?”
“Túi giới tử vẫn còn, không sao.” Giản Hoan đáp, nhìn quanh hỏi Bách Lý Đao: “Làm sao vậy, sao chúng ta tới được đây?”
Bách Lý Đao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vũ Thanh trưởng lão tìm được các ngươi, đem các ngươi từ trong trận địa mang ra.”
Vừa nghe Vũ Thanh trưởng lão, Giản Hoan vội vàng hỏi: "Bắt được chim sẻ, à không, bắt được hung thủ đánh ta và Thẩm Tịch Chi bất tỉnh chưa?”
Thẩm Tịch Chi cẩn thận kiểm kê từng vật phẩm trong túi giới tử, nghe vậy cũng nâng mắt lên, nhìn về phía Bách Lý Đao.
Bách Lý Đao lắc đầu: "Không có nha, lúc Vũ Thanh trưởng lão tới, hai người đã bị đánh bất tỉnh, chúng ta muốn hỏi các ngươi chuyện gì đã xảy ra."
Vừa dứt lời, hai nữ một nam từ ngoài phòng đi vào.
Ba người trong phòng giương mắt nhìn lại.
Nữ tu áo trắng ở giữa là người quen, là Bạch Nghênh sư tỷ ngày đó Giản Hoan vừa mới đến phái Ngọc Thanh gặp phải, hai người kia đều rất lạ mặt.
Giản Hoan làm bộ muốn xuống giường, vừa xuống giường vừa nói: "Bạch Nghênh sư tỷ. ”
Người ngoài tới, Thẩm Tịch Chi bất động thanh sắc cất đi túi giới tử, không kiểm kê nữa.
Bạch Nghênh đỡ Giản Hoan đang định đứng dậy: “Không cần dậy, hai người cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau đó nàng ấy chào Thẩm Tịch Chi: “Thẩm sư huynh.”
Thẩm Tịch Chi khách sáo: “Bạch sư muội.”
Bạch Nghênh chỉ chỉ nữ tu bên trái: “Đây là Hồng Ngọc sư tỷ của Trấn Phủ Tư thành Thanh Long.” Lại chỉ chỉ nam tu bên phải: “Đây là Tô Điền sư huynh của Nam Trần Tiên Đảo, sáng nay đặc biệt chạy tới.”
Có rất nhiều con rối trên núi đã hôn mê do trận pháp đã bị phá vỡ.
Nam Trần Tiên Đảo là y phái số một Cửu Châu, trưởng lão Vũ Thanh đã liên lạc với đảo chủ Nam Trần Tiên Đảo, hôm nay đảo chủ phái một nhóm người tới đây.
Mà Trấn Phủ Tư, với tư cách là cơ quan liên hợp giữa các đại môn phái tu tiên và triều đình, hơn nữa trong tay có rất nhiều vụ trẻ em mất tích có liên quan đến sự việc ở thành Ngư Giang, tự nhiên cũng ở đây.
Bạch Nghênh tự giới thiệu cho hai bên một chút, liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Thẩm sư huynh, Giản sư muội, chúng ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì. ”
Giản Hoan hơi do dự, cùng Thẩm Tịch Chi liếc mắt một cái.
Chuyện của Tề Uyển và Giang Thành, nói ra sẽ không có ảnh hưởng gì đến phái Ngọc Thanh chứ?
Bạch Nghênh nhìn ra sự do dự của bọn họ, chủ động nói: "Không sao, hai người cứ việc nói, tất cả mọi người đều là người đáng tin. Hơn nữa, Tề Uyển là phù tu Tề Vãn Y của phái Ngọc Thanh chúng ta, Giang Thành là kiếm tu Khương Thần, chuyện này tất cả mọi người đều đã biết. ”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể giấu được.
Hơn nữa, phái Ngọc Thanh bọn họ luôn đường đường chính chính, không có ý định giấu diếm.
Vậy thì không có gì phải do dự.

Thẩm Tịch Chi nghiêng đầu, nhìn Giản Hoan bên cạnh nói: “Ngươi nói đi.”
Nghĩ đến chuyện phải kể rất lâu, hắn cự tuyệt.
Hơn nữa trong đầu hắn hiện tại, vẫn luôn có bóng dáng cái cây kia... Vốn dĩ, nó đã sắp nằm trong tầm tay...
Thẩm Tịch Chi vươn tay,xoa nhẹ giữa mi tâm.
Giản Hoan: "..."
Được rồi, dù sao nàng cũng là một người thích nói chuyện.
Giản Hoan trong lòng sắp xếp lại, bắt đầu đơn giản từ chyện của Sở Sở, chọn ra những trọng điểm để kể lại.
Bất quá nàng bỏ qua chuyện Tề Uyển đem thạch bùn màu xanh cho bọn họ.
Đợi nàng nói xong, ba người Bạch Nghênh liếc nhau.
Bạch Nghênh quan tâm nhất là những đứa nhỏ: "Những đứa nhỏ kia, hai người đều mang ra ngoài?”
“Ừ.” Giản Hoan gật đầu, dứt khoát đem hài tử, phôi thai đựng trong chén vàng, còn có linh căn đựng trong hộp thông, từ trong túi giới tử lấy ra toàn bộ.
Thẩm Tịch Chi cũng làm theo Giản Hoan.
Ba người Bạch Nghênh nhìn những thứ kia, cũng không thể không trầm mặc.
Hồng Ngọc không nhịn được, mắng một câu: "Cái này cũng quá ác độc!”
Bởi vì người khởi xướng rốt cuộc có liên quan đến phái Ngọc Thanh, Bạch Nghênh không phụ họa.
Tô Điền ngồi xổm xuống, đơn giản chọn mấy đứa nhỏ xem xét một lát, nói: "Trong cơ thể bọn họ có hoạt tử trùng.”
Hồng Ngọc hừ lạnh: "Tu sĩ lừa bán người, thích nhất là dùng hoạt tử trùng hạ xuống cơ thể người, như vậy có thể đem người bỏ vào trong túi giới tử mang theo, một đường cũng sẽ không bị phát hiện.”
Cô ấy hỏi Tô Điền: "Có thể giải được hoạt tử trùng không?”
Tô Điền gật đầu: "Có thể, nhưng những thứ này..." Hắn chỉ phôi thai cùng linh căn: “Ta cũng không biết làm sao bây giờ.”
Người của Nam Trần Tiên Đảo cũng không biết, những người khác lại càng không biết.
Tô Điền suy nghĩ một chút, chỉ chỉ những đứa nhỏ còn nguyên vẹn: "Những hài tử này, mấy ngày nay chúng ta sẽ luyện chế đan dược giải trừ độc tính của hoạt tử trùng, nhưng những đứa khác đã bị thay đổi, ta phải mang về Nam Trần Tiên Đảo, mời trưởng lão xem một chút. ”
Hồng Ngọc: “Được rồi, những đứa nhỏ kia sau khi trở lại bình thường, sẽ được Trấn Phủ Tư bọn ta đưa về nhà.”
Cả Bạch Nghênh và Tô Điền đều không phản bác chuyện này.
Nhưng ba người Giản Hoan, Thẩm Tịch Chi, Bách Lý Đao thì có nha.
Giản Hoan nói: “Sở Sở cùng Ngưu Ngưu, chúng ta sẽ tự mình tới đưa.”
Hồng Ngọc biết chính Sở gia là người khơi mào chuyện này nên đồng ý: “Được.”
Thẩm Tịch Chi chỉ vào chiếc bình đựng phôi thai: “Những thứ này, sau này xin hãy trả lại cho chúng tôi.”
Giản Hoan nặng nề gật đầu.
Bạch Nghênh ba người: “...”
Tô Điền muốn kết bạn với Giản Hoan Thẩm Tịch Chi, cho nên vừa bỏ mấy đứa nhỏ này vào túi giới tử, liền chủ động nói: “Lát nữa ta sẽ để cho sư đệ sư muội dùng đồ vật khác đựng, sau khi xong việc sẽ mau chóng trả lại cho các ngươi.”
Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi hài lòng gật đầu.

Vậy là tốt nhất.
Bạch Nghênh cùng Hồng Ngọc trên người đều còn có việc, những hạ nhân bị bắt ở Giang phủ, các nàng muốn thẩm vấn từng người một, từ trong miệng bọn họ cạy ra càng nhiều tin tức, về việc mấy năm nay rốt cuộc có những ai mua hài tử, về tình tiết Ma tộc.
Bởi vậy, ba người không trì hoãn nữa liền tính toán rời đi.
Bạch Nghênh nói: "Hai người các ngươi nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi, nếu có gì thắc mắc sẽ có người tới hỏi, các ngươi cứ đáp là được. Đây cũng là ý tứ của chưởng môn và Vũ Thanh trưởng lão.”
Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi gật đầu nhìn ba người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tô Điền theo bản năng quay đầu lại nhìn Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi, do dự không nói nên lời.
Nhưng nơi này người không liên quan đứng quá nhiều, hắn ở trong lòng cân nhắc một lát, đi theo mấy người kia.
Trong phòng, Giản Hoan sờ cằm, nhỏ giọng nói với Thẩm Tịch Chi: “Tô Điền kia nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta.”
Thẩm Tịch Chi cũng phát hiện: "Khi chúng ta nói đến cái cây kia, hắn nhiều lần đều muốn cắt ngang ngươi. “
Giản Hoan: "Ừ, đằng nào hắn cũng sẽ lại đến, ta cảm thấy hắn cũng rất muốn cái cây kia.”
Nói đến đây, Giản Hoan không khỏi dừng lại.
Ai mà không muốn nó? Cô cũng muốn a.
Nàng cắn răng buông lời tàn nhẫn: “Nếu để cho ta tra ra chim sẻ kia là ai, ta nhất định phải lột da người này ra mới được!”
Hiện tại người nọ phỏng chừng đã chạy xa, nhưng không sao, ngày sau gặp lại.
Giản Hoan chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt một mảnh hàn ý.
Bách Lý Đao ngồi trên chiếc ghế cạnh giường hai người, cúi đầu trầm tư.
Không hiểu gì cả, cuộc đối thoại này, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao Tô Điền lại trở về tìm bọn họ? Chim sẻ là ai?
Chao ôi, cái cảm giác quen thuộc này.
Bách Lý Đao lắc đầu.
Thẩm Tịch Chi đột nhiên chú ý tới Bách Lý Đao, lặng lẽ nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi trả lại xe ngựa chưa?”
Bách Lý Đao ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"
Thẩm Tịch Chi lại hỏi: “Ngươi trả lại xe ngựa chưa?”
Bách Lý Đao: “...Chưa trả”
Giản Hoan bất mãn nhìn lướt qua Thẩm Tịch Chi: “Ngươi hung dữ với Bách Lý Đao như vậy làm gì? Nếu không phải hắn nghĩ mọi biện pháp tìm đến Vũ Thanh trưởng lão, ngươi và ta đã gặp nhau ở hoàng tuyền rồi, thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng tốt hơn một chút đi.”
Thẩm Tịch Chi: “...”
Hắn giải thích với Bách Lý Đao: “Không phải hung dữ, giọng điệu của ta thường  ngày đều là như vậy.”
Bách Lý Đao thụ sủng nhược kinh.
Thẩm đại sư, cư nhiên chính miệng giải thích với hắn?
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận