Xuyên Toa Chư Thiên

Ba người Sở Dương đang nói chuyện thống khoái thì cửa phòng bị gõ một lần nữa.

Sở Vân Phi hết sức bất mãn nhưng cũng nói: "Ai đây? Vào đi!"

KÉT! KÉT!

Cửa phòng mở ra, một vị trung niên mặt tươi cười bước tới, khom lưng nói: "Các vị thiếu gia mạnh khỏe!"

Sở Vân Phi cau mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Người trung niên đứng thẳng người nói: "Vân Phi thiếu gia thật sự không biết ta sao? Ngươi xem thử đây là gì?"

Ba người cùng nhìn về phía bàn tay của người trung niên, ở đó có một hạt châu màu đen tỏa ra ánh sáng lờ mờ tựa như mắt thần, lập tức hút tâm thần của ba người vào.

"Hừ, thứ có mắt không tròng, lũ quê mùa, cho thể diện mà không cần, lần này các ngươi tự chịu!"

Người trung niên bỏ đi bộ dáng khúm núm mà nhìn ba người Sở Dương đang bị hạt châu hấp dẫn tâm thần, sau đó cười lạnh bước tới phía Sở Dương dang đờ đẫn, lẩm bẩm: "Nói ra Khô Mộc tâm kinh!"

BỤP!

Ngay tại lúc đó, Sở Dương ánh mắt ngưng tụ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tung một chưởng trúng ngay ngực người trung niên, chân khí mãnh liệt từ trên xuống dưới quán xuyên cả người đối phương, trong nháy mắt phong tỏa chín chín tám mươi mốt khiếu huyệt, giam giữ khí hải đan điền.

Sở Dương búng ngón tay phát ra tia sáng bao phủ gian phòng lại.

Người trung niên run lên lộ vẻ không thể tin nổi, hắn muốn giãy dụa nhưng đáng tiếc đã mất hết sức lực. Sở Vân Phi và Cao Thắng Hàn thì giật một cái rồi tỉnh lại, sắc mặt khó coi.


Sở Vân Phi nổi giận, sắc mặt méo mó nói: "Ở Duyệt Tân lâu cũng dám án toán chúng ta? Thật to gan!"

Hắn là ai? Ngân ấn tuần sát sứ, An Nhạc tiểu vương tử, thân phận tôn quý nhưng lại bị ám toán ở ngay trong nơi của ám vệ tại Thịnh Kinh, chuyện này quả thực hết sức nhục nhã.

Cao Thắng Hàn nhìn hạt châu đen trong lòng bàn tay người trung niên, không khỏi nói: "Tuyệt đối là Linh vật."

Sở Vân Phi đã nguôi giận, nhìn Sở Dương không khỏi cảm thán: "Người có thể xuất ra Linh vật thì địa vị không thấp. Tiểu gia hỏa trước kia giờ đã bỏ ta lại sau lưng, nói thật, tư vị trong lòng ta thật không biết nói sao nữa."

Sở Dương cười cười nói: "Chỉ chút cơ duyên thôi!"

Nói xong, hắn quay sang hỏi người trung niên: "Ngươi là ai? Nghe ai sai sử? Nói ra ta cho ngươi thống khoái, bằng không thì ta sẽ cho ngươi nếm tra tấn tận thế gian."

Ngữ khí của hắn thản nhiên không nhanh không chậm lại khiến cho người trung niên biến sắc hoàn toàn.

Loại giọng điệu này, loại ánh mắt hờ hững này, hắn từng gặp không ít.

Coi mạng người như trò đùa.

Người trung niên mấp mấy môi mấy lần, thở dài một tiếng nói: "Viên Nhiếp Hồn châu này tuy chỉ là Linh cấp hạ phẩm nhưng cũng không phải cường giả Tông sư có thể ngăn cản được đó? Dù ngươi xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng cũng không được, ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi không bị sao không?"

Sở Dương lại liếc mắt nhìn hạt châu, cũng cảm giác trong nó đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy đen nhánh lôi kéo tâm thần của mình vào trong, hắn tâm niệm vừa động thì đã trấn áp lại tâm thần, không nhúc nhích tẹo nào.

Nếu không phải có tâm thần lực thì hôm nay thật đúng sẽ gặp bất trắc.

Sở Dương không trả lời mà hỏi lại: "Ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi rốt cục là ai?"


Người trung niên bỗng nhiên cắn răng nói: "Nếu ngươi giết ta thì tất nhiên ngươi cũng không sống được! Về phần lai lịch của ta, ta sợ ta nói ra sẽ hù chết ngươi đó."

"Không nói có đúng không?"

Sở Dương thản nhiên nói một tiếng, lập tức tung chưởng đánh chết vị cường giả Đại tông sư đã mở được tám mươi mốt khiếu huyệt này.

Sở Vân Phi lập tức cau mày nói: "Chưa hỏi ra gì cả mà? Sao ngươi lại giết hắn rồi?"

Sở Dương cười nói: "Khắp thiên hạ có bao nhiêu thế lực có thể bồi dưỡng được hạng Đại tông sư như hắn? Địch nhân của ta là ai nào? Về phần lai lịch của hắn, trong lòng ta đã nắm chắc."

Hắn đã khẳng định được lai lịch của người trung niên.

Bởi lúc mới bắt đầu thì người trung niên đã hỏi: Thứ có mắt không tròng, lũ quê mùa, cho thể diện mà không cần.

Mà nơi đây lại là Duyệt Tân lâu thì đáp án đã rõ ràng.

Sở Vân Phi nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói: "Thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên!"

Sở Dương cười cười cho qua, hắn hất tay áo lên thu thi thể và viên Nhiếp Hồn châu kia vào trong Nạp Hư giới, sau đó ngồi xuống rồi hỏi: "Linh vật mà các ngươi nhắc đó phân chia ra sao?"

Cao Thắng Hàn lại cười nữa, lắc đầu nói: "Hạng nhất Tiềm Long bảng mà ngay cả thường thức bực này cũng không biết, nếu ta nói ra hẳn không ai tin tưởng quá!"

Nói đùa một câu, hắn lại nói: "Đại tông sư chẳng qua chỉ là cánh cửa nhập đạo, đến Nguyên Thần cảnh mới xem như siêu thoát thế tục, bước vào cảnh giới thần minh. Những thứ dưới nguyên thần đều được gọi là Phàm cấp. Siêu việt Phàm cấp thì là Linh cấp. Dù là đồ vật hay đan dược, trận pháp cũng đều phân chia như vậy. Linh vật lại chia thành thượng trung hạ tam phẩm, bình thường thì dù là vật Linh phẩm hạ cấp cũng có thể dễ dàng trấn áp Đại tông sư."


Sở Dương hơi đỏ mặt nói: "Thụ giáo!"

Sở Vân Phi hé miệng nói: "Ngươi cũng không cần phải mắc cỡ, những thứ đó nếu không có đầy đủ nội tình thì người bình thường còn thật không biết. Hôm nay ta sẽ dẫn ngươi tới học viện hoàng gia, chứ ngươi ở bên ngoài thì thật quá nguy hiểm. Dù sao nơi này cũng không phải là Thiên Hỏa quận thành, ở đó chẳng có cao thủ gì nên một khi xuất hiện thì sẽ nổi tiếng ngay. Lại thêm lúc ấy cũng chưa xác định được rốt cục Khô Mộc tâm kinh có thực ở trong tay ngươi hay không, chính thế mới khiến ngươi trốn được một kiếp. Bây giờ họ đã khẳng định ngươi mang chí bảo trong người, nếu lại xông ra thì họ sẽ ra tay với ngươi, tuyệt đối sẽ tàn nhẫn hết sức, một kích phải trúng, giống như lần này..."

Nói đến đây, Sở Vân Phi không khỏi thở dài: "Duyệt Tân lâu là tổng bộ của ám vệ mà những tên kia còn đường hoàng xuất thủ như thế này, quả thực một khi đã điên cuồng thì chuyện gì lại không làm được? May mắn là bản sự của ngươi bất phàm nên thoát được một kiếp, nhưng lần sau thì sao?"

Sở Dương khóe miệng co giật một cái, không khỏi nói: "Vì sao ngươi lại chẳng bị gì?"

Hắn vốn cho rằng mình vào hoàng thành thì chí ít có thể bảo đảm an toàn.

Dù sao thì Sở Hoàng cũng là một nhân vật đại năng, ở dưới mí mắt của hắn thì cường giả đại năng khác tuyệt đối không dám ra tay.

Nhưng hắn đã bỏ sót một điểm, đó chính là đồ vật.

Sở Vân Phi nhún nhún vai hỏi lại: "Ta à? Ai bảo ta có một phụ thân tốt đây!"

Sở Dương bĩu môi, lật tay lấy ra Nhiếp Hồn châu, hỏi: "Thứ này dùng như thế nào?"

Sở Vân Phi trả lời câu hỏi: "Dùng chân khí gột rửa, dùng tâm thần thế luyện thì có thể sử dụng!"

Sở Dương nghi ngờ hỏi: "Không cần nhỏ máu nhận chủ?"

"Nhỏ máu nhận chủ?"

Sở Vân Phi khẽ giật mình, nghĩ đến lệnh bài tuần sát sứ thì không khỏi mỉm cười: "Lần nhỏ máu kia là để nghiệm minh huyết mạch, lại thêm thực lực ngươi quá kém nên chỉ có thể dùng loại phương pháp kia để khóa lệnh bài lại. Nếu như bị người khác đạt được thì họ chỉ cần gột rửa chân khí, lạc ấn của ngươi sẽ biến mất không sót lại gì, đương nhiên, lệnh bài cũng sẽ trở nên vô dụng."

Sở Dương cười khổ một tiếng, không nói gì thêm.


Ba người rời khỏi Duyệt Tân lâu, đi hướng học viện hoàng gia.

Quản sự Duyệt Tân lâu nhìn Sở Dương rời đi, cắn môi một cái, sắc mặt biến hóa liên tục, sau đó hắn quay người lại biến mất không thấy đâu nữa.

Sở Vân Phi giảng giải: "Học viện hoàng gia có đại trận thủ hộ, tính ra thì hết sức an toàn, tuy nhiên học sinh ra khỏi trường thì học viện mặc kệ. Ngươi nhớ cho kỹ!"

Sở Dương gật gật đầu.

Sau đó, Sở Vân Phi lại nói đến rất nhiều thứ thường thức, tránh cho Sở Dương náo ra trò cười.

Rẽ ngoặt, ba người đi vào một con hẻm, Sở Vân Phi nói: "Đây là đường tắt, có thể tiết kiệm không ít thời gian."

Trên thực tế, Thịnh Kinh dù lớn nhưng với tốc độ của bọn hắn thì không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ là Sở Vân Phi cảm thấy hơi bất an nên mới phải đi đường tắt.

Đi đến trong ngõ hẻm, Sở Dương đột nhiên dừng lại.

Cao Thắng Hàn không hiểu hỏi: "Sao thế?"

Sở Vân Phi cũng đã nhíu mày, nói: "Chẳng biết tại sao ta luôn cảm thấy bị ai đó nhìn, Sở Dương, ngươi có phát hiện gì không?"

"Ta có cảm giác bất an!"

Nói xong, Sở Dương nghi hoặc không hiểu đi tới trước mấy bước, ngoẹo đầu, tựa hồ đang hỏi gì đó. Nhưng tiếp theo trong nháy mắt, hắn đột nhiên động.

Một quyền đánh nổ không khí nhắm tới phía bên trái, chỗ đó không có một ai nhưng khi nắm đấm của hắn chạm tới thì lại tạo ra một chút gợn sóng, đột ngột hiện ra một người.

ẦM! ẦM!

Một quyền này trực tiếp đánh xuyên qua ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận