Xuyên Toa Chư Thiên

"Ngươi đáp ứng?"

Sở Vân Phi đổ ập xuống hỏi thăm, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sở Dương cười nói: "Sớm muộn gì cũng đi một bước này, không bằng ta thỏa mãn tâm nguyện của bọn hắn vậy!"

Sở Vân Phi nghiêm nghị nói: "Ngươi cũng biết chỉ cần ngươi ra khỏi thành thì sẽ có bao nhiêu cường giả theo đuôi? Ngay cả Đại tông sư trên Đằng Long bảng cũng có thể xuất thủ, thậm chí cường giả Nguyên Thần cũng thế, ngươi ngăn cản sao đây?"

Sở Dương nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, ta cũng là giết từ trong núi thây biển máu ra nên nếu không nắm chắc sao ta dám ra ngoài? Về phần tuần sát cứ, cùng lắm không làm là được thôi!"

Ài!

Sở Vân Phi nhìn Sở Dương hồi lâu, thở dài một hơi nói: "Thôi được, chuyện của Chỉ Nghiên ngươi cứ yên tâm đi!"

Sở Dương chắp tay nói: "Vậy liền xin nhờ!"

Sở Vân Phi liếc nhìn chung quanh một chút, kéo Sở Dương đến một chỗ vắng vẻ, sau đó lấy ra bốn lá cờ màu đỏ đưa tới rồi truyền âm: Đây là Tứ Tượng Ẩn Hình trận, một khi bố trí xuống thì có thể ẩn nấp hành tung, che giấu khí cơ, có lẽ hữu dụng với ngươi!"

"Linh khí?"

Sở Dương hơi bất ngờ.

Sở Vân Phi nói: "Hạ phẩm linh khí, ta chỉ có thể giúp ngươi tối đa đến thế thôi! Hy vọng ngươi có thể an toàn trở về!"

Sở Dương nở nụ cười tự tin vô cùng, nói: "Nếu như ta có thể bình yên trở về, khi đó ắt xin chức thái tử!"

Tựa hồ hắn có thể nhàn nhã bước qua nguy hiểm không lâu sau đó.

Sở Dương phấn chấn như thế khiến Sở Vân Phi chỉ biết cười khổ lắc đầu, sau đó kiên định nói: "Nếu ngươi trở thành thái tử thì ta sẽ phụ trợ ngươi!"

Sở Dương đại hỉ nói: "Thật chứ?"

Sở Vân Phi cười nói: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Với thiên tư, ngộ tính, tâm tính sát phạt quả đoán của ngươi thì nếu ngươi thuận lợi giết ngược trở về, đi vào cảnh giới Đại tông sư thì đại vị tương lai ngươi cũng có chút khả năng đạt được, nên ta tự nhiên phải sớm đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cũng như là đầu tư không đi?"

Sở Dương cười nói: "Hạng đầu tư này của ngươi tuyệt đối không lỗ vốn! Chờ ta trở thành thái tử thì khi đó mới thật sự là rồng bay trên trời!"


Sở Vân Phi chấn động.

Lại hàn huyên vài câu, cáo biệt mà đi.

"Thật sự cho rằng ăn chắc ta rồi? Hắc, ta sẽ để các ngươi giật nảy cả mình!"

Sở Dương thầm cười lạnh trong lòng, đang muốn rời khỏi thì thấy hai người đi tới.

"Xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng, nghe đại danh đã lâu nhưng chưa được thấy một lần, vốn tưởng sẽ là chuyện đáng tiếc nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được, càng vui bất ngờ khi ngươi cũng là đồng sự của chúng ta! Ta tên Chu Tam, hắn là Lưu Thất."

Hai thanh niên áo xám đi tới, Chu Tam lúc này ôm quyền cười nói: "Không bằng chúng ta đi cùng nhau nhé? Cũng coi như có bạn!"

Sở Dương ôm quyền, cười tủm tỉm nói: "Chào hai vị, các ngươi thật nguyện ý đồng đi cùng ta?"

Lưu Thất mừng lớn nói: "Có thể đi chung cùng người xếp hạng nhất Tiềm Long bảng thì là vinh hạnh của chúng ta!"

Chu Tam cũng cười: "Đúng là vinh hạnh của chúng ta, chí ít cũng có thể an toàn hơn!"

"Vậy tốt, cùng đi chung vậy!"

Sở Dương lúc này đáp ứng.

Ba người mua một thớt Tuyết Long mã ở trong tổng bộ ám vệ. Loại ngựa này thiện chạy đường dài, một ngày có thể chạy vạn dặm, lại nhanh như tia chớp, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Ở Thịnh Kinh thì đường cái rất rộng rãi, dù là ba ngựa song hành cũng không gây trở ngại cho người đi đường.

Lúc nhanh đến cửa thành thì Sở Dương phát hiện ra chỗ cửa sổ của một tửu lâu ba tầng có người đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn lại thì khóe miệng co quắp.

Cười cười, khẽ gật đầu xem như bắt chuyện, hắn đang muốn nghiêng đầu lại đi tiếp thì bên tai lại nghe được thanh âm.

"Ngươi thật muốn ra khỏi thành?"

Thanh âm hơi run rẩy.

"Một bước này sớm muộn gì cũng phải bước ra!"


"Ngươi có biết tin tức về nhiệm vụ của ngươi đã truyền ra ngoài không, chờ đợi ngươi ở ngoài thành là gì ngươi biết không?"

Thanh âm hết sức phức tạp.

Sở Dương trầm mặc chốc lát nói: "Ta há có thể không biết? Hoa Thiển Ngữ, ngươi cũng muốn đi sao?"

"Nếu ta đi thì ngươi sẽ giết ta sao?"

Hoa Thiển Ngữ mặc một bộ đồ đỏ, đỏ tiên diễm, đỏ lóa mắt, cũng đỏ đau thương.

"Sẽ!"

Sở Dương nói không chút do dự.

Hoa Thiển Ngữ trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu như ngươi chết thì ta sẽ nhặt xác cho ngươi!"

Thanh âm chấm dứt, người đã biến mất.

Sở Dương ngẩng đầu, hiện lên vẻ phức t ạp.

"Sở huynh, sao thế?"

Chu Tam thấy Sở Dương lắng nghe thật lâu thì không khỏi hỏi thăm.

"Đi nhanh đi, ra khỏi thành sẽ tự do tự tại!"

Lưu Thất vội vã không nhịn nổi.

"Được!"

Sở Dương cười lớn một tiếng, đánh ngựa chạy vội ra ngoài.

Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu tin tức lén lút truyền đi, cũng không biết có bao nhiêu cường giả thờ phào một hơi, lộ ra ý cười muốn giết người.


Một đường đi vội, hướng bắc mà đi.

Tới gần giữa trưa thì bọn hắn đã đi tới trước hơn hai ngàn dặm, ngừng lại trong một rừng cây dưới chân núi.

Chu Tam xuống ngựa, thở dốc vài tiếng, bất đắc dĩ nói: "Đi đường như này thì dù là Tông sư cũng có chút không chịu đựng nổi thật!"

Lưu Thất cảm thán: "Sở Huynh thật lợi hại, hạng nhất Tiềm Long bảng, đi đường lâu như vậy mà vẫn bình thường như chẳng có gì!"

"Chẳng qua chỉ là đi trước mấy bước thôi, tương lai ra sao còn chưa nhất định!"

Sở Dương khoát khoát tay, để Tuyết Long mã đi qua bên cạnh ăn cỏ, hắn mở túi nước uống một ngụm, tùy ý nói: "Nơi này hơi hoang vu nhỉ!"

Chu Tam nói: "Chờ khi chúng ta ra khỏi Đại Sở hoàng triều thì ngươi sẽ biết thế nào gọi là hoang vu. Ta đã từng đi qua Bắc Hoang một lần, chỗ kia hoang vu khiến người phải sợ hãi. Phóng tầm mắt nhìn tới, ngoại trừ cỏ hoang thì cũng chỉ có đá vụn sa mạc, vắng vẻ vô cùng."

Sở Dương nâng ngón tay cái lên nói: "Ngươi vậy mà đi qua Bắc Hoang? Không tầm thường!"

Chu Tam say mê nói: "Thế tính là gì? Lý tưởng của ta là bước vào cảnh giới siêu phàm thoát tục, cô đọng nguyên thần, khi đó ngao du ngũ hồ tứ hải, há chẳng càng thống khoái hơn sao? Thật đáng tiếc, một bước kia quá mức khó khăn!"

Sở Dương kỳ dị nói: "Nếu đã có lý tưởng đó thì tại sao không tĩnh tu mà lại muốn tham dự vào?"

"Không có tài nguyên, tĩnh tu quá chậm..."

Chu Tam đang nói thì đột nhiên dừng lại, thần sắc cũng cứng đờ, theo đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sở huynh, ngươi nói cái gì?"

Lưu Thất sảng khoái nói: "Tất cả mọi người không ngốc nên không cần phải công khai giả bộ hồ đồ!"

Chu Tam biến đổi khí tức, ngập tràn sát cơ, nhìn Sở Dương nói: "Nếu đoán được thì ngươi hẳn phải biết, hai chúng ta dẫn ngươi tới đây tất nhiên là bày ra bẫy rập hoàn mỹ, đừng nói ngươi xếp hạng nhất trên Tiềm Long bảng, dù là hạng nhất Đằng Long bảng cũng không trốn thoát được, không bằng sảng khoái một chút, nói ra Khô Mộc tâm kinh đi, thế nào?"

Sở Dương quái dị cười: "Các ngươi tự tin thế sao?"

Ha ha ha!

Lưu Thất cười to, hết sức tùy tiện nói: "Mặc cho ngươi thiên tài tuyệt đại, cái thế vô song nhưng thế thì sao? Chỉ là một tiểu nhân vật không nơi nương tựa, bị ít người để mắt tới thì ngươi thật sự tưởng ngươi có thể sống tiếp ư? Vọng tưởng thôi!"

"Ngươi xem thử đây là gì?"

Lưu Thất nói xong, tay bấm ấn quyết, đột nhiên trong lòng đất ngoài trăm trượng lập tức chui ra bảy thanh trường kiếm, mỗi một chuôi đều ẩn chứa thần uy tuyệt thế, tích chứa phong mang khiến cho Sở Dương cũng phải thầm run sợ.

Hiển nhiên chúng đã sớm được đặt xuống, mà thời gian lại không lâu.


"Đây là Thất Tinh kiếm trận, mỗi một thanh trường kiếm đều là hạ phẩm linh khí, thiện sát phạt, một khi bị khốn trụ thì dù là đệ nhất cường giả Nguyên Thần cũng sẽ bị giảo sát."

Lưu Thất nắm chắc thắng lợi trong tay, nói: "Ngươi còn muốn phảng kháng sao? Ngươi có thể phảng kháng sao?"

Sở Dương kỳ dị nói: "Các ngươi tưởng ta ngốc sao? Các ngươi nói đi chung thì ta đi? Các ngươi đi đường này thì liền đi đường này?"

Chu Tam và Lưu Thất đồng thời chấn động thân thể.

"Vậy thì sao?"

Nói xong, Chu Tam lấy ra một kiện vật phẩm, lại là một dây thừng hoàng kim, hắn nghiêm nghị nói: "Thất Tinh kiếm trận chủ vây giết, dây thừng hoàng kim này của ta lại thiện đuổi bắt trói buộc, ta không tin ngươi còn có cơ hội lật bàn!"

Sở Dương không thể không cảm thán: "Vì đối phó ta mà không ngờ lại bỏ tiền vốn lớn như thế! Tróc nã ta lại như thế nào? Cường giả chung quanh nhìn chằm chằm, các ngươi thật tưởng có thể bắt ta về?"

"Hắc hắc, chuyện này không nhọc ngươi phí tâm!"

Chu Tam cười lạnh một tiếng, đang muốn tế ra dây thừng hoàng kim.

"Ài, đáng tiếc thế gian lại có thêm hai người chết."

Sở Dương sâu kín thở dài, mắt sáng lên, tâm linh lực dâng lên tràn ra, trong chốc lát chui vào trong tâm thần hai người.

Chu Tam và Lưu Thất hoàn toàn biến sắc, lộ ra vẻ giãy giụa, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng càng ngày càng dữ tợn, nhưng một lát sau đã khôi phục bình tĩnh.

"Bái kiến chủ nhân!"

Hai người lại đồng thời quỳ xuống yết kiến, cung kích hết mực, tựa như một con chó nuôi, không, còn trung thành hơn cả chó.

Sở Dương phun ra một ngụm trọc khí, lộ ra tiếu dung: "Khô Mộc tâm kinh tầng thứ năm quả nhiên không khiến ta thất vọng, có thẻ cưỡng ép cải biến ý chí một số người. Tuy nhiên đối phó với hai Tông sư đã khó khăn như vậy thì muốn nô dịch Đại tông sư e rằng không đủ sức, nhưng thôi thế cũng đủ rồi!"

"Đứng lên đi!"

Sở Dương vung tay áo lên, thu dây thừng hoàng kim và Thất Tinh kiếm trận vào, hơi trầm ngâm, lại lấy một số thứ ở trong Nạp Hư giới ra, phân phó nói: "Lập tức chạy trở về bẩm báo tin tức cho Trấn Sơn Vương, sau đó cho hắn một kinh hỉ!"

"Vâng, chủ nhân!"

Chu Tam và Lưu Thất tuân mệnh, cưỡi ngựa trở về.

"Trong thành ta không dám làm loạn, nhưng nơi này?"

Sở Dương sâm nhiên cười một tiếng: "Mới là chiến trường chính của ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận