Xuyên Toa Chư Thiên

Lời nói của Xi Vưu khơi dậy hình tượng viễn cổ trong lòng Sở Dương, tiết lộ ngọn nguồn võ đạo.

Khối thần thạch kia rốt cục từ đâu đến?

Bên trên sao lại để cho có người tham ngộ thần đồ?

Những chuyện này Sở Dương không biết được, chỉ sợ ngay cả chính bản thân Xi Vưu cũng không biết.

Sở Dương đã có suy đoán nhưng vẫn không nhịn được dò hỏi: "Ba huynh đệ các ngươi rốt cục gồm những ai?"

Xi Vưu hơi trầm mặc, nhưng vẫn nói ra: "Đại ca Hiên Viên, lão nhị là ta, lão tam là Xích Tùng Tử!"

Sở Dương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nói: "Ta nghe nói qua Hiên Viên Hoàng Đế, cũng có nghe Chiến Thần Xi Vưu, nhưng sao lại chưa từng nghe nhắc đến Xích Tùng Tử?"

Hắn không ngờ được Hiên Viên và Xi Vưu là huynh đệ, hắn cảm thấy rất quái gở. Về phần Xích Tùng Tử thì hắn hơi có ấn tượng, tựa hồ xuất hiện trong một cuốn sách nào đó.

Xi Vưu ôn hòa nói: "Tam đệ yêu thích an tĩnh không thích động, hắn yêu thích nhất chính là lĩnh hội võ học, chém giết hung thú, thủ hộ tứ phương! Ngươi chưa nghe nói qua cũng là chuyện có thể hiểu được, dù sao thì sau này hắn cũng từ từ phai nhạt khỏi ánh mắt hậu thế, cũng không để lại truyền thừa gì. Đúng, hắn từng nói muốn mở một phương kiếm giới, trở thành thánh địa kiếm tu, cũng không biết đã thành công chưa?"

Sở Dương kinh hô: "Kiếm giới?"

Ở trong phim truyền hình thì kiếm giới chưa từng xuất hiện, nhưng ở trong truyện tranh thì lại là tồn tại đại danh đỉnh đỉnh, thu nạp kiếm ý chúng sinh, trở thành một phương thế giới đóng kín, tràn ngập kiếm ý hủy thiên diệt địa, xem như là khởi nguồn của kiếm tu.

Truyền thuyết ghi kiếm giới do Kiếm Nhạc mở, hiện tại xem ra truyền ngôn là giả.


Xi Vưu trông thấy phản ứng kinh ngạc của Sở Dương thì cười hỏi: "Thành công không?"

Sở Dương trầm mặc, những chuyện này đã vượt khỏi dự liệu của hắn, thậm chí hắn cảm giác mãnh liệt rằng thế giới Phong Vân tuyệt đối không đơn giản như trong phim truyền hình, cũng tuyệt không đơn thuần như trong truyện tranh, tựa hồ tuần hoàn theo dàn khung đại khái, tự diễn biến.

"Lão tam quả nhiên đi lên con đường của hắn, chỉ không biết hiện tại hắn ra sao rồi?"

Xi Vưu hơi vui mừng, còn xen lẫn cả thương cảm.

Sở Dương trầm mặc, hắn lần đầu tiên nghe nói đến Xích Tùng Tử, nếu như đối phương sống đến tận giờ thì đã bao nhiêu tuổi? Ba ngàn tuổi? Năm ngàn tuổi? Hay một vạn tuổi?

Lịch sử kiếp trước không thể áp dụng cho thời điểm hiện tại, sai loạn.

Sở Dương không nhịn được dò hỏi: "Tại sao ba huynh đệ các ngươi lĩnh hội thần đồ lại nảy sinh chia rẽ?"

Ài!

Xi Vưu thở dài một hơi, ngẩng nhìn hư không, ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: "Sau khi mở ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt, chúng ta tiếp tục tham ngộ cảnh giới phía sau, Hiên Viên hiểu rõ câu thông thiên địa, dung nhập vạn pháp vào trong, hắn gọi là nhập đạo; ta hiểu rõ lấy tự thân là thiên địa, không mượn vật bên ngoài, khai quật tiềm năng bản thân, ngưng luyện ý chí võ đạo, tạo nên pháp môn võ đạo thuần túy độc lập ngoài thiên địa; còn lão tam, hắn lĩnh ngộ kiếm lý thuần túy, ta là kiếm mà kiếm chính là ta, ta đã làm kiếm thì thiên địa cũng là kiếm, một kiếm diễn vạn pháp, hắn đi con đường thuần kiếm đạo."

Sở Dương thân thể đại chấn, con ngươi co lại thành to bằng mũi kim.

Nhập đạo bất chính không bàn mà hợp phương pháp tu luyện đạo của Thiên Vũ đại lục sao?


Về phần võ đạo thần túy thì đã biến mất khỏi Thiên Vũ đại lục, hắn hiện tại truy tìm là muốn hiểu được chí lý trong đó, đối chiếu bản thân xem thử có chỗ hữu dụng hay không, nhưng đáng tiếc một mực không tìm được phương pháp, bây giờ lại đạt được nó từ trong miệng Xi Vưu.

Tạo hóa huyền bí cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nhưng mà Xích Tùng Tử lại đi lên một con đường khác, thuần kiếm đạo.

"Dùng võ nhập đạo, võ tu, kiếm tu, tâm linh, đây chẳng phải nói có tới bốn phương pháp tu luyện sao?"

Sở Dương rung động, trong lòng sóng biển ngập trời chuyển động không ngừng, hắn không khỏi nói: "Thuần pháp thật có con đường?"

Xi Vưu trả lời: "Đây cũng chính là chỗ lúc trước chúng ta mê mang, nhưng tam đệ chỉ yêu thích mỗi kiếm đạo, tâm lực cuối cùng của hắn lại đi thông, cũng khiến chúng ta bừng tỉnh đại ngộ. Vạn vật trong thiên hạ, mỗi một đạo lý, đều là một con đường. Như hỏa chúng ta quen thuộc nhất, nếu ngươi thật có thể hiểu được chí lý trong đó, đi đến cuối cùng thì sẽ giữ được vạn hỏa trong thiên hạ, trở thành hỏa chí tôn. Nhưng con đường này quá mức tối nghĩa, không có người dẫn đường, muốn đi thông thì chẳng khác gì người si nói mộng."

"Vạn vật trong thiên hạ, mỗi một đạo lý, đều là một con đường?"

Sở Dương rung động trong lòng, yên lặng ghi tạc trong lòng.

Xi Vưu trước mắt khi còn sống tuyệt đối là một vị đại năng, lý giải vạn vật trong thiên địa đã đạt đến một mức độ không tưởng tượng nổi.

"Mở khiếu huyệt, bước kế tiếp của võ tu là gì?"


Mặc dù có rất nhiều thắc mắc nhưng Sở Dương vẫn không nhịn được hỏi trước chuyện này.

Hắn một mực có cảm giác kỳ lạ, rằng võ tu mới là con đường hắn phải đi, với loại cảm giác kỳ lạ này, hắn hiện tại đã có suy đoán đại khái.

Chỉ là không đạt được tới cảnh giới nào đó thì hắn khó có thể chân chính minh ngộ.

Xi Vưu vui mừng gật đầu, tiếp tục nói: "Lòng cầu đạo của ngươi quá mức kiên cố, chỉ có như thế thì tương lai mới đi được càng xa! Mở khiếu huyệt được định là cảnh giới Tông sư, cảnh giới tiếp theo chính là Đại tông sư! Cảnh giới Đại tông sư lại được xưng là cánh cửa nhập đạo, dùng tinh thần của bản thân câu thông thiên địa, dung nhập tự nhiên, đến sau cùng hoàn toàn dung nhập mới là viên mãn. Hiên Viên định con đường này là pháp tu."

"Ta đi con đường không để ý tới ngoại giới, chỉ rèn luyện tự thân, cường đại bản thân, dù tâm linh hay thể phách cũng đều theo đuổi cực hạn, đạt tới tâm linh viên mãn, thân thể bất hủ! Hậu thiên, tiên thiên cùng Tông sư đều là rèn luyện thể phách thôi, đến Đại tông sư ta minh ngộ ra cần phải ngưng luyện ý chí võ đạo, đây chính là tinh túy ở cảnh giới này!"

Xi Vưu giảng giải rất kỹ càng, tựa như một trưởng giả hòa ái ân cần dạy bảo.

Sở Dương thở hơi gấp, truy hỏi: "Ngưng luyện ý chí võ đạo? Làm sao để cô đọng, là cô đọng tinh khí thần cùng một chỗ sao?"

Xi Vưu ngưng tụ lông mày, âm vang nói: "Không! Thân người huyết vượng thì khí vượng, khí vượng thì thần mạnh, thần mạnh thì chí kiên. Ý chí mới là căn bản của một võ giả, cho nên thân người lấy khí huyết là nguyên, ý chí làm gốc, ngưng luyện ý chí võ đạo chính là minh ngộ kiên trì của bản thân, rèn luyện huyết khí đạt tới huyết quán thương khung, đúc thành ý chí bất hủ võ đạo tức là đại thành! Nói ngắn gọn chính là cô đọng khí huyết, cân cốt, huyết tủy, các loại võ đạo của bản thân cùng một chỗ, hóa thành ý chí võ đạo của bản thân!"

Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ, thốt ra: "Nhân thân nhất thể, lưu ly vô cấu!"

Xi Vưu sững sờ, tinh tế phẩm vị, không khỏi khen lớn, gật đầu cười nói: "Tổng kết hay lắm! Thiếu niên giỏi lắm, ngộ tính của ngươi tuyệt đối vô song trên đời, nếu để cho tam đệ của ta trông thấy, không chừng hắn sẽ động tâm thu ngươi làm đồ đệ mất thôi. Phải biết, tam đệ ta không để ý tới tục sự, thích nhất là tĩnh tu, xưa nay không thu đồ đệ đó!"

Sở Dương cười khổ, trong lòng lại hết sức kích động, nói: "Tiền bối quá khen rồi!"

Cho đến lúc này, hắn mới tĩnh là hiểu rõ phương pháp tu luyện chân chính của Đại tông sư trên con đường võ đạo, mặc dù không có pháp môn cụ thể nhưng đã hiểu rõ thần tủy trong đó, với nội tình của hắn thì không khó mở ra một pháp.

Sở Dương không nhịn được hỏi tiếp: "Sau khi ngưng luyện ý chí võ đạo thì sao?"


Xi Vưu nhìn Sở Dương một lát, phun ra một ngụm trọc khí rồi cười nói: "Thôi thôi được! Ta tịch mịch mấy ngàn năm, khó được ngươi có lòng cầu tiến như thế này, vậy hôm nay ta sẽ nói hết, cũng coi như truyền hết võ học bản thân vậy, đỡ phải mai một."

Sở Dương kích động, lộ ra vẻ cảm kích, sau đó đứng dậy thi lễ một cái.

Xi Vưu gật đầu, nói tiếp: "Con đường của Hiên Viên ở chỗ lĩnh hội vạn pháp tự nhiên, câu thông thiên địa đại đạo, cần phải có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Sau cảnh giới Đại tông sư, hắn ngưng luyện ra thần hồn, càng chạy càng xa, sau cùng linh hồn hóa thần chân nhân, ngao du thiên địa."

Sở Dương khóe miệng giật một cái.

Đây chẳng phải chính là nguyên thần đại đạo sao?

Nguyên thần ba bước, bước đầu tiên là ngưng thần.

Bước hai là hóa thần, đến trình độ này có lẽ nguyên thần có thể độc lập xuất hiện, du tẩu hư không. Còn có phải hay không thì Sở Dương chưa xác định được, hắn cũng không hiểu rõ phương diện này.

Về phần bước ba là chân thần thì chắc chắn càng thêm huyền bí.

Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định Hiên Viên Hoàng Đế chí ít cũng đạt đến nguyên thần bước hai là Hóa Thần cảnh, bởi nếu ở Ngưng Thần cảnh thì nguyên thần không thể ly thể.

"Tam đệ thì hết sức giản dị, lại chân thuần nhất, một mực cô đọng kiếm ý, đạt tới tình trạng một kiếm diễn vạn pháp, nhìn như đơn giản nhưng thực ra lại khó khăn nhất, nhưng hắn lại thích thú."

Xi Vưu cười mỉm, mím môi một cái tựa như nhớ tới chuyện vui lúc xưa, nói tiếp: "Con đường võ đạo của ta nhờ lĩnh hội thần đồ nên cũng hiểu được bước đi kế tiếp. Lấy tự thân làm căn bản liền cần nguyên tuyền lực lượng, nếu không căn bản không thể đi xa, không thể sánh được với pháp tu và kiếm tu, ta liền tìm hiểu ra phương pháp mở ra thiên địa trong cơ thể!"

Xi Vưu lộ ra vẻ ngạo nhiên: "Thiên địa nhất thể, nhân thân nhất thể, nhân thân tức là thiên địa! Ta liền mở ra nguyên tuyền lực lượng trong cơ thể, xưng là thần nguyên!"

Sở Dương run giọng: "Thần nguyên?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận