Xuyên Toa Chư Thiên

Sở Dương bị hấp dẫn thật sâu bởi những lời giảng thuật của Xi Vưu, hắn không biết được tình hình cụ thể lúc đó, cũng không biết đối phương nói thật hay giả, nhưng từ ngữ khí lẫn sắc thái của đối phương thì coi bộ không giả.

Hắn nghe đến nhập thần, thậm chí si mê.

Xi Vưu nói: "Con đường võ đạo, ta chia làm hậu thiên, tiên thiên, Tông sư, Đại tông sư, sau đó chính là mở thần nguyên, thần nguyên lớn mạnh hóa thành thần hồ, thần hồ tiến thêm một bước thuế biến, ta thôi diễn mà thành thì hẳn nên thuộc về Thần Hải cảnh. Sau cùng thành công!"

Sở Dương mê mẩn hỏi: "Thành công? Cái gì thành công?"

Xi Vưu nói: "Tia ý niệm này của ngươi có một bộ phận đặc tính của ý chí, nhưng lại phiêu miểu bất định rất khó nắm bắt, nếu như không ổn định ngươi mà còn hù ngươi chạy đi mất thì e là chút hy vọng sống này cũng mất đi. Thừa dịp này, ta miễn cưỡng thúc giục bí pháp, triệt để khóa chặt ngươi."

Hắn nói đến đây thì nhìn sang Sở Dương, tán thưởng: "Người trẻ tuổi như ngươi dù năm đó cũng chẳng có mấy ai hơn được, giết đi thì thật sự đáng tiếc!"

Sở Dương sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lập tức đứng dậy lùi ra sau, nói: "Ngươi, ngươi muốn đoạt xá ta?"

Xi Vưu đường hoàng nói: "Ta còn chưa đi đến tận cùng võ đạo, còn chưa muốn chết!"

Sở Dương đã tỉnh táo lại, nói: "Ta cũng không muốn chết!"

Xi Vưu ngược lại hai tay chắp sau lưng, si mê nói: "Ngươi có biết để mở ra một mạch võ đạo mà ta đã bỏ ra biết bao nhiêu không? Vừa rồi những gì ta nói đều không giả, nhưng có một bộ phận ngươi lại không biết."

Sở Dương ngữ khí hết sức âm trầm: "Nói thế nào?"

Xi Vưu đạm mạc nói: "Ta đã từng nuôi dưỡng tám mươi mốt người đệ tử, thí nghiệm phương pháp mở thần nguyên trên người bọn hắn, nhưng chưa thí nghiệm thành công thì bọn hắn đã chết hết. Không thành công sao có thể kết thúc? Ta lập tức tìm kiếm mục tiêu trong từng bộ lạc. Nhưng con đường võ đạo quá mức gian nan, có khi thí nghiệm một khiếu huyệt cũng phải dùng tới một trăm tuấn kiệt mới có thể xác định làm được hay không."

Sở Dương biến sắc, cắn răng nói: "Ngươi đúng là kẻ điên!"

Xi Vưu hừ nói: "Không điên cuồng thì sao sống được? Nếu không nhẫn tâm hy sinh thiên hạ thì sao có thể thành tựu võ đạo, đáng tiếc, thật đáng tiếc, Hiên Viên không hiểu ta mà còn càng muốn trấn áp ta!"

Sở Dương lạnh buốt trái tim, hỏi: "Vậy cho nên mươi giết chết hắn?"


Xi Vưu nói: "Cảnh giới của hắn cao hơn ta, lại nuốt Hoàng Kim Long huyết nên thân thể hắn càng cường đại, nhưng ta tu luyện võ đạo nên chiến lực không kém hắn, trận chiến sau cùng ta trọng thương được hắn, hắn cũng chém đi ta! Ý chí không cam lòng nên ta đành phải dung nhập bản thân vào trong Hổ Phách đao, tiến hành ngủ say, chờ đợi chút hy vọng sống."

Sở Dương lạnh lùng hỏi: "Giết Bạch Hổ cũng là giả?"

Xi Vưu lắc đầu trả lời: "Không giả! Ta đã từng bị Hiên Viên trấn áp qua, cũng xác thật thiếu chút bị hắn phế đi tu vi, nhưng dù sao hắn nhớ tình huynh đệ nên thả ta một con đường. Về sau ta cửu tử nhất sinh, nhờ tam đệ giúp đỡ mới chém giết được Bạch Hổ, ta nuốt tinh nguyên của nó, mở ra thần nguyên. Nhưng nào ngờ ta lại tìm được một con Bạch Hổ cái, luyện hóa toàn bộ nó vào trong thần đao của ta, ta gọi đó là Hổ Phách đao."

Sở Dương hỏi tiếp: "Sau khi ngươi tăng tiến tu vi nhanh chóng thì đi tìm Hiên Viên Hoàng Đế?"

Xi Vưu nói với vẻ đương nhiên: "Tất nhiên rồi, hắn đã trở thành tâm ma của ta thì sao có thể không giao đấu một phen cho được! Trước khi diễn ra trận chiến đó, ta giết đi ba vạn người để huyết tế Hổ Phách đao giúp chiến lực của ta tiến thêm một bước, cũng triệt để chọc giận Hiên Viên."

Sở Dương nghe mà đau lòng.

Vị này quả thực là Ma Tôn chân chín, Sát Thần chân chính.

Xi Vưu cao hứng bừng bừng, tựa như nhớ tới huy hoàng lúc trước, nói: "Trận chiến kia, đông đảo ma đầu thủ hạ của ta cùng thủ hạ đại tướng của Hiên Viên chém giết nhau đến thiên hôn địa ám. Sau cùng, ta và Hiên Viên cứng đối cứng. Nhưng dầu gì thì hắn cũng đi trước ta một bước nhiều năm, lại nuốt được tinh huyết của Hoàng Kim Long mạnh nhất trong tứ đại thần thú nên tu vi cực kỳ đáng sợ."

Hắn thở dài một tiếng, lại nói tiếp: "Giống như những gì ta nói khi nãy, ta trọng thương được hắn nhưng hắn cũng chém đi ta, ý chí của ta bất hủ nên dung nhập trong Hổ Phách đao."

Sở Dương lạnh như băng nói: "Hóa ra ngươi là kẻ ác độc nhất. Giết hung thú gì chứ? Chẳng qua là tàn sát chúng sinh để duy trì cho bản thân mà thôi, ngươi đã giết uổng bao nhiêu người? Trách không được Hiên Viên Hoàng Đế lại trấn áp ngươi. Nhưng hắn lại quá mức nhân từ, chỉ trấn áp ngươi mười năm chứ không giết ngươi triệt để hoặc phế đi tu vi của ngươi nên mới đưa tới mầm họa!"

Xi Vưu chẳng để tâm, hắn chỉ nói: "Cái gì là thiện? Cái gì là ác? Nếu như lúc trước ta thắng lợi thì toàn bộ thiên hạ chỉ có ma mới là chính, mới là pháp, mới là lý, nhưng thật đáng tiếc!"

Sở Dương nói: "Thật đáng tiếc là ngươi lại bại, nếu không thì thiên hạ này sẽ hỗn loạn đến không chịu nổi! Chỉ có điều ta không hiểu, tại sao ngươi muốn đối phó Hỏa Kỳ Lân?"

Xi Vưu giải thích: "Chỉ là một con thần thú không thuần huyết mà thôi. Ta bị Hiên Viên trấn áp ở đây sao có thể cam tâm được? Thẳng đến một lần ta thức tỉnh thì phát hiện Hỏa Kỳ Lân ngủ say ở phía trên, vậy nên ta lập tức dẫn dụ ma khí trong Hổ Phách đao xâm nhập vào cơ thể của nó, ảnh hưởng tâm trí nó, hỗn loạn huyết mạch, suy yếu lực lượng của nó, làm tốt công tác chuẩn bị để tương lai đoạt xá."

"Đoạt xá Hỏa Kỳ Lân?"

Sở Dương câm nín.


Xi Vưu không thèm để ý nói: "Vậy thì sao? Chẳng qua chỉ là một cái xác thôi. Đáng tiếc nó lại bị ngươi phá hủy, cũng may là thực lực của ngươi không tầm thường, không ngờ ý niệm lại có thể tới nơi đây, cho ta cơ hội."

Sở Dương hỏi lại: "Ngươi đã muốn đoạt xá ta thì sao còn giảng giải cặn kẽ võ đạo của ngươi cho ta nghe?"

Xi Vưu trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Có lẽ ta sợ sau khi thất bại, tàn thành mây khói thì võ đạo của ta cũng sẽ biến mất khỏi thế gian đi."

Sở Dương trầm mặc.

Mặc kệ thật giả thì Xi Vưu cũng đã giải thích nghi hoặc cho hắn.

Xi Vưu hỏi: "Ngươi còn gì muốn hỏi thì hỏi đi, coi như là thù lao ta chiếm cứ thân thể ngươi."

Sở Dương khinh thường cười lạnh: "Ngươi có nắm chắc đoạt xá được ta sao?"

Xi Vưu cười nhạt nói: "Ta là Vũ Tổ, là Ma Tôn, là Sát Thần!"

Đây là tự tin, tự tin ngập trời.

Sở Dương lòng trầm hẳn xuống, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thân ảnh bỗng nhiên biến mất.

Xi Vưu không hề động mà còn cười mỉm, nói: "Tiểu gia hỏa có ý tứ đó, há không biết từ khi ngươi tới đây thì đã chú định kết cục của ngươi rồi. Lực lượng của ta gần như tiêu hao không còn, không thể tự chủ hành động được, ngươi lại cho ta chút hy vọng sống chân chính. Yên tâm đi, sau khi chiếm cứ thân thể ngươi thì ta sẽ giết hết tất cả thân nhân bằng hữu của ngươi, để bọn hắn sớm đến ở cùng ngươi cho ngươi đỡ phải tịch mịch!"

"Ma ảnh luyến hồn, đấu chuyển tinh di!"

Thân ảnh của Xi Vưu đột nhiên biến mất.

Tâm linh Sở Dương quay lại thân thể, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hết sức khẩn trương.


Đối phương dù gì cũng là Xi Vưu.

Đối phương có địa vị quá lớn, thậm chí đúng như đối phương nói, đối phương là ngọn nguồn của võ đạo.

Đúng lúc này, Sở Dương cũng cảm giác lạnh cả người, tựa như có thứ gì đó quấn quanh người.

XOẸT!

Hắc vụ đột nhiên xuất hiện, đánh tới hắn.

"Hoàng Kim thừng, đi!"

Vì để đề phòng bất ngờ, Sở Dương đã sớm chuẩn bị, lúc này tế ra căn linh khí này. Hoàng Kim thừng lóe lên rồi xuyên thấu qua hắc vụ.

Không có chút tác dụng gì.

"Thất Tinh kiếm trận, ra!"

Sở Dương biến hóa sắt mặc nhưng không chút nóng nảy, hắn lập tức dẫn động kiếm trận mai phục. Bảy chuôi linh kiếm từ chung quanh hiện ra hình thành kiếm trận, tạo nên kiếm vực, vẻ ngoài tràn ngập kiếm ý hủy diệt.

"Những thứ này không có tác dụng gì với ta!"

Thanh âm của Xi Vưu truyền ra từ trong hắc vụ: "Chẳng lẽ ngươi quên rồi? Tam đệ ta là Xích Tùng Tử, là tổ tông chơi kiếm, Hiên Viên là chủ pháp tu, ngươi sao có thể cản ta?"

Hắc vụ dễ dàng xuyên thấu qua kiếm trận.

"Chết tiệt, sao đến cả kiếm trận cũng vô dụng thế này!"

Sở Dương sắc mặt trắng bệch, không khỏi lùi ra phía sau một bước.

Xi Vưu cười lạnh nói: "Ngươi còn bày ra Nạp Tu Di Vu Giới Tử trận đồ, thủ đoạn coi như không tệ nhưng sao có thể giấu giếm được ta?"

Lần này, Sở Dương hoàn toàn thay đổi sắc mặt.


LỘP BỘP!

Sở Dương lập tức bước chân lui ra sau.

Hắc Vụ vòng qua Huyễn Ảnh đồ ẩn nấp trong hư không, tiếp tục đánh tới.

Sở Dương bi phẫn nói: "Ngươi thật phải đuổi tận giết tuyệt?"

"Thành tựu thân ta là vinh hạnh của ngươi!"

Thanh âm uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Hắc vụ đã di chuyển tới trước mắt.

"Vậy ngươi hãy chết đi cho ta!"

Sở Dương nổi giận hét to một tiếng, há mồm phun ra một hạt châu, chính là linh khí Nhiếp Hồn châu, đánh thẳng tới hắc vụ. Hắc thúc giục uy năng hạt châu khiến cho hắc vụ run lên kịch liệt, sau đó dừng lại bất động.

Lúc phát hiện mãnh hổ trong nham tương thì hắn từng nghĩ đến loại khả năng này, cho nên bày ra một chiêu như thế.

Nhiếp Hồn châu quả nhiên không khiến hắn phải thất vọng.

Nhưng mà Sở Dương biết như thế còn xa mới đủ.

"Ý chí võ đạo nhập ma sao? Chỉ là một đạo tàn linh mà thôi!"

Sở Dương cười lạnh, vận chuyển công pháp, thúc giục Phổ Độ Tâm Kinh của Kim Quang tự, lúc này quanh người hắn toát ra kim quang lóng lánh, đỉnh đầu hiện ra Công Đức Kim Luân, cả người hắn trở thành một cao tăng đắc đạo.

Phật gia kim quang che phủ hắc vụ.

"Tâm linh kiếm, chém!"

Cùng thời điểm đó, Sở Dương phát ra một kích sau cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận