Xuyên Toa Chư Thiên

Dõi khắp Đại Đường, xét trí tuệ thì Tống Khuyết không kém bất kì ai, nhưng dù sao thì bị niên đại hạn chế, cộng thêm anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo nên lâm vào một loại giam cầm nào đấy.

Huống chi hắn cũng là một trong những cao thủ đứng đầu thiên hạ, cao ngạo tự phụ, duy ngã độc tôn, một khi đã nhận định chuyện gì rồi thì rất khó sửa lại. Nhưng hôm nay, đầu tiên là bị Sở Dương đánh bại, tiếp đó lại bị thủ bút của đối phương gây chấn động, rồi lại luận chuyện thiên hạ nên hắn triệt để bị dẫn dụ.

Một bước cuối, Sở Dương thúc dụng tâm linh lực, lặng yên không tiếng động triệt để hòa tan thân ảnh trong đáy lòng hắn.

Xem khắp thiên hạ, hồi ức quá khứ, Tống Khuyết thở dài một tiếng.

Sở Dương được mời đi tới Tống gia tổ trạch, tiến nhập Ma Đao đường.

Không có thành kiến, lại bội phục tu vi và lòng dạ của Sở Dương, mở rộng ý chí, khoan khoái thiên hạ, lời bình thời sự, phóng nhãn tương lai. Tống Khuyết triệt để thấy được hình tượng to lớn mà Sở Dương vẽ nên, không khỏi kích động nói: "Nếu như theo lời ngươi nói, vương triều người Hán ta tất vạn cổ trường tổn, hưng thịnh không suy!"

"Không có vương triều bất bại, chỉ có không ngừng tiến thủ."

Lời này của Sở Dương không khỏi khiến Tống Khuyết gật đầu.

Cuối cùng, Tống Khuyết quyết định mở ra toàn bộ Lĩnh Nam, triệt để che chở Sở phủ, thậm chí lựa chọn sử dụng một nhóm tử đệ ưu tú giao cho Sở Dương huấn luyện.

Những chuyện này Sở Dương đương nhiên sẽ không hỏi đến, toàn diện giao cho Thẩm Lạc Nhạn và Lý Tĩnh quản lý.

Đảo mắt đã qua hơn một tháng.

Bên trong chính đường, chủ khách ngồi xuống.

"Ta cho ngươi một đề nghị!"

Sở Dương muốn đi nhưng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện thông gia giữa Tống gia và Độc Tôn Bảo nên không khỏi lên tiếng.

"A, đề nghị gì?"

Tống Khuyết đột nhiên chấn động.

"Nghe nói Tống gia muốn thông gia với Độc Tôn Bảo?"

Sở Dương hỏi.

"Độc Tôn Bảo Tạ Huy kết bái tình nghĩa với ta, ta cũng xác thực dự định gả đại nữ nhi cho con của hắn. Sao vậy? Có gì không ổn hả?"

Tống Khuyết không giấu giếm.

"Qua mấy hôm nay, hẳn ngươi cũng biết thế lực của ta làm việc chuẩn tắc!"

Sở Dương nói sang chuyện khác.

Tống Khuyết run lông mày, hít sâu một hơi: "Độc Tôn Bảo làm việc có hơi bá đạo một chút nhưng dù sao cũng là một phương thế lực lớn, nếu như thu phục tới sẽ rất tiện cho tương lai."

"Không cần."

Sở Dương nói giọng chắc nịch: "Việc ta làm đôi khi không từ thủ đoạn, nhưng luôn kiên trì giới hạn cuối cùng, không ức hiếp bần dân tầng dưới chót nhất, dù sao bọn hắn đã đủ khổ. Nhưng Độc Tôn Bảo thì sao? Phân đất là vua, làm việc bá đạo, đâu chỉ mỗi hai chữ phách lối? Bọn hắn thậm chí còn âm thầm tiếp xúc với Ma môn và Đột Quyết."

Trong nguyên tác, Độc Tôn Bảo lừa đảo hãm hại Tống gia rất thảm.

Tống Khuyết đảo mắt, nói ra: "Ta thuyết phục một phen, nếu như hắn không nghe thì sẽ mặc kệ!"

"Cũng được!"

Sở Dương gật đầu, hắn không thể không cấp mặt mũi cho Tống Khuyết.

"Sở phủ chủ, hiện tại ngươi có hôn phối chưa?"

Tống Khuyết đột nhiên hỏi.

Sở Dương cười lắc đầu.

"Thế lực của ngươi phóng nhãn thiên hạ đã có thể dao động nền tảng lập quốc, tương lai..."

Tống Khuyết nghiêm túc nói: "Với thượng vị giả thì truyền thừa lớn hơn hết thảy, có dòng dõi mới có thể để cho thủ hạ an tâm, cũng để bọn hắn hiểu, nếu như có bất trắc thì cũng có người nối nghiệp bảo vệ sự nghiệp, tâm huyết & nỗ lực của bọn hắn không đến mức sụp đổ."

Sở Dương gật đầu, hắn sao có thể không biết đạo lý này.

Từ xưa đến nay, vương triều truyền thừa lớn hơn hết thảy, đây là chuyện không thể tranh cãi.

"Ta chí ít có thể sống hơn trăm năm!"

Sở Dương nói.

"Không có người nối nghiệp thì bọn hắn sẽ không quy tâm, lòng người bàng hoàng, dù ngươi có thể trấn áp nhưng lỡ như thì sao? Sau khi ngươi trăm tuổi thì sao?"

Tống Khuyết liên tiếp đặt câu hỏi.

"Tạm thời chưa cần đề cập đến những chuyện này."

Sở Dương khẽ giật môi.

"Ngươi bố cục như thế nên sẽ có một số đông người theo ngươi, ngươi trở thành căn nguyên tín ngưỡng của bọn họ, trở thành nơi để bọn họ dừa vào, đây là trách nhiệm của ngươi, nhất định phải gánh vác, mà còn phải sớm!"

Tống Khuyết nói tiếp: "Giống như ta năm xưa, tình cảm bị tổn thương nhưng vì Tống gia, vì Lĩnh Nam nên ta không thể không cưới."

"Trách nhiệm sao?"

Sở Dương cau mày: "Đợi tương lai đi! Có lẽ ta có thể tìm được một phương pháp vẹn toàn đôi bên, để thiên hạ Hán dân nắm giữ vận mệnh của mình. Để Trung Nguyên đại địa vĩnh viễn sừng sững ở đỉnh phong mà không phải đặt vận mệnh vào tay một người hoặc chỉ một số người."

Tống Khuyết đại động thần sắc: "Nếu đúng như vậy thì thật sự có thể mở ra thịnh thế vạn cổ bất hủ."

Hai người đang trò truyện thì bên ngoài đi tới ba người.

"Bái kiến phụ thân, bái kiến phủ chủ!"

Người tới là con của Tống Khuyết.

Nam là Tống Sư Đạo, người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc; nữ tử là đại nữ nhi Tống Ngọc Hoa và nấu nữ Tống Ngọc Trí.

"Ừm!"

Tống Khuyết khẽ gật đầu: "Phủ chủ, ngươi thấy ba người bọn hắn thế nào?"

"Công tử như ngọc, chớ quá như thế!"

Sở Dương cười nói: "Đợt một thời gian tất thành đại khí, chỉ là còn cần tôi luyện."

Tống Sư Đạo khó chịu xoay xoay cổ, bị một người nhỏ tuổi hơn mình bình luận như thế thì hắn cảm thấy khó chịu sao đó.

"Tỷ muội các nàng tập hợp linh tú thiên địa, thủy vận của Lĩnh Nam, được trời ưu ái, là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban cho Tống phiệt chủ."

Sở Dương xảo diệu nói.

Tống Ngọc Hoa dịu dàng cười một tiếng.

Tống Ngọc Trí hiếu kỳ đánh giá Sở Dương, nàng rất ngạc nhiên về nam tử trẻ tuổi được tiếp đãi như khách quý, có thể ung dung ngồi ngang hàng với phụ thân này.

"Đã vậy, ta để ba người bọn hắn đi theo ngươi được không?"

Tống Khuyết hé miệng nói.

Sở Dương cứng đờ, lập tức minh bạch dự định của Tống Khuyết, không khỏi mắng thầm lão hồ ly, bất quá xem xét tỉ mỉ thì Tống gia tỷ muội thật đúng là mỹ nhân hiếm thấy, đáng tiếc tâm hắn không ở chỗ này nên nói ngay: "Sau này ta phải hành tẩu đại giang nam bắc, nơi ở bất định. Lại nói, ngươi để bọn hắn ra ngoài cả thì lấy ai tận hiếu với ngươi? Không bằng như vậy đi?"

Tống Khuyến thầm than trong lòng một tiếng, hỏi: "Như thế nào?"

"Có thể để cho Sư Đạo đi chiến trường, tối đa năm năm ta sẽ cho ngươi một Tông sư!"

Sở Dương đề nghị: "Để cho Tống Ngọc Hoa đi Sở phủ tìm Thẩm Lạc Nhạn, có thể học tập đạo kinh doanh, về phần Tống Ngọc Trí thì chi bằng ở lại bên cạnh ngươi."

"Ta không muốn thế!"

Vừa dứt lời, Tống Ngọc Trí liền thốt lên, sau đó vội vàng che miệng nhỏ, nhìn thoáng qua Tống Khuyết, bị dọa trắng bệch cả mặt.

Tống Khuyết lại không để ý tiểu nữ nhi, mà là kích động nói: "Thật chứ? Trong vòng năm năm có thể bồi dưỡng Sư Đạo thành Tông sư?"

"Nếu hắn chịu cố gắng thì thành tựu tương lai tuyệt đối không kém ngươi!"

Sở Dương cười nói.

Ha ha ha...

Tống Khuyết cười to, gật đầu nói: "Có câu nói này của ngươi thì ta an tâm rồi, vậy liền xin nhờ, còn tỷ muội Ngọc Hoa thì cũng ở chỗ ngươi luôn đi, cho đỡ chướng mắt trước mặt ta."

Sở Dương im lặng hỏi thương thiên.

Đây có phải là bán nữ nhi của mình đi hay không?

Sở Dương không ở lâu, chắp tay một cái, dưới chân xuất hiện một thanh trường kiếm phá không mà đi, xuyên thẳng qua mây trắng, biến mất cuối chân trời. Một màn này lại khiến cho người Tống gia, bao gồm cả Tống Khuyết hết sức rung động.

"Cha, hắn, hắn là kiếm tiên?"

Tống Sư Đạo cà lăm.

"Đúng vậy a cha, hắn chân đạp trường kiếm, xuất nhập thanh minh? Thế gian thật sự có tiên nhân?"

Tống Ngọc Hoa đã không giữ nổi vẻ yên tình trước kia.

"Hắn khẳng định là tiên nhân chuyển thế!"

Tống Ngọc Trí ôm mặt, lộ ra vẻ mơ ước.

"Ta cũng không biết!"

Tống Khuyết hai mắt mê mang.

Trong lòng, hắn triệt để bị Sở Dương chấn động.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy, nếu như đối nghịch với Sở Dương, có lẽ sau khi giao đấu xong, nếu không phải bị đối phương khuyên bảo thoát khỏi gút mắt lúc trước, nói không chừng đã bị đối phương oanh sát.

"Giải Huy à, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Quay đầu nhìn lại, Tống Khuyết thở dài một tiếng, theo sau mắt lóng lánh nói: "Sư Đạo, Ngọc Hoa, Ngọc Trí, chuẩn bị đại lễ, ngày mai các ngươi liền đi Dương Châu!"

Ba người đều không hề cự tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui