Xuyên Tới Cổ Đại Làm Phò Mã H


Hoa Dương công chúa sửa soạn y phục chỉnh tề, nàng khoác lên mình y phục màu xanh ngọc xếp ly có hoa văn hình bông rải rác kết hợp cùng sương nước và cỏ xanh, dáng người uyển chuyển chậm rãi từ trong điện bước ra.

Quý Hàn ngắm nhìn công chúa nương tử của mình, nhất thời sửng sốt, hắn lại nhìn đôi lông mày lá liễu trên gương mặt thanh tú của nàng, nàng trang điểm nhẹ, đôi mắt ngấn nước nhưng lại có chút lạnh lùng.

Nhìn bông hoa cao quý này, trong lòng Quý Hàn trở nên bối rối, cố gắng xốc lại tinh thần, đứng dậy tiến về phía trước.

“Đi thôi.

” Hắn vừa nói vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay trắng ngọc của nàng.

Hoa Dương công chúa để hắn dẫn đi, hai người sóng vai nhau cùng đi tới cửa phủ rồi lên xe ngựa đi về hướng hoàng cung.


Trong xe ngựa, Hoa Dương công chúa yên tĩnh, dựa vào tấm đệm mềm chuyên tâm đọc sách, Quý Hàn hiếm khi có được một giây phút nhàn rỗi, nhàm chán bóc vỏ trái cây trong tay.

Thân hình cao lớn như không có xương, lười biếng tựa vào chiếc đệm êm ái phía sau, đặt những thứ đã được bóc vỏ sẵn lại trong đĩa sứ.

Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi công chúa nương tử nhà mình, nhưng Hoa Dương công chúa bị hắn nhìn chằm chằm như vậy lại nhịn không được, ánh mắt dần di chuyển từ quyển sách hướng tới chỗ Quý Hàn bên này.

“Sao lúc nào ngươi cũng nhìn chằm chằm bổn cung như thế?” Trong giọng nói còn có chút tức giận.

Nghe lời công chúa nương tử nói, Quý Hàn không những không kiềm chế, mà thậm chí còn không biết xấu hổ nghiêng người về phía nàng, tựa đầu lên chân Hoa Dương công chúa.

Những ngày này trôi qua quả thực không tồi, điều duy nhất khiến hắn khó chịu là mỗi ngày đều phải ngủ trên chiếc ghế mềm, ngủ trên đó khiến hắn luôn cảm thấy rất ngột ngạt.

Nhìn bộ dạng hôm nay của công chúa nương tử xem ra tâm tình cũng rất tốt, liền mở miệng nói.

“Những ngày này hạ thần ngủ trên ghế mềm, kỳ thực là ngủ không được ngon, bằng không, để hạ thần ngủ trên giường đi, hạ thần hứa sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.

” Vừa nói hết câu, ánh mắt hắn liền bắt gặp đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo của công chúa nương tử.

Một lúc sau, thấy nàng không lên tiếng, hắn tiến thêm một chút nữa, vùi mặt vào bụng nàng, quyết định nhường một bước để tạo tiền đề cho yêu cầu phía sau, trầm giọng nói:
“Nếu công chúa không tình nguyện, thì hạ thần cũng không cầu xin nữa.


Kỳ thật, hắn biết rất rõ, sở dĩ công chúa nương tử chịu đựng sự chán ghét để hắn ở trong phòng của nàng chẳng qua bởi vì trong phủ có nội gián.


Nàng vẫn chưa tìm ra kẻ nội gián đó là ai, chứ đừng nói đến việc diệt khẩu, vì vậy nên mới đành chấp nhận cho hắn ở trong phòng của nàng.

Theo hiểu biết của hắn về nàng, nếu để nàng biết rốt cuộc tên nội gián kia là ai, thì từ nay về sau hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể đặt một chân vào cửa phòng nàng nữa!
Con đường theo đuổi nương tử của hắn càng lúc càng xa tầm với, nghĩ đến điều này, hắn quyết định tạm thời không nói cho nàng biết việc hắn đã tìm ra tên nội gián đó!
Đáp lại hành động của hắn, Hoa Dương công chúa chỉ khẽ cau mày, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc quyển sách trên tay, cũng không để ý tới kẻ đang gối đầu trên đùi mình nữa.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã tới hoàng cung.

Quý Hàn ngồi thẳng dậy, vén rèm ra, nhoài người từ trong xe ngựa bước xuống sau đó lại xoay người đỡ lấy công chúa xinh đẹp của mình, dìu nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa.

Lúc này, Ngũ công chúa cũng từ xe ngựa phía sau bước xuống, dáng đi nhẹ nhàng, vừa cười vừa gọi lớn.

“Bát hoàng muội.

” Vừa nói, đã từ trong tay Quý Hàn kéo lấy tay Hoa Dương công chúa rồi nắm lấy, nhiệt tình dẫn nàng vào bên trong.


Hai người mải miết trò chuyện, nhanh chóng bỏ lại hai nam nhân đi cạnh nhau ở phía sau.

Ngũ phò mã đối mặt với Quý Hàn, người sải bước bên cạnh anh ta với tư cách là tân trạng nguyên, lại vừa được thăng làm Bát phò mã, vẫn cùng hắn trò chuyện vài câu lấy lệ.

Lúc bọn họ sắp đến tiền điện, Ngũ phò mã nhìn thấy cách đó không xa, Lục phò mã còn đang nhiệt tình tiếp chuyện với những người khác, trên khuôn mặt hồng hào của gã, nụ cười như có như không dần lọt vào tầm mắt anh ta, Ngũ phò mã hiểu rất rõ gã hẳn là kiểu người rất háo sắc.

Anh ta lại xoay người nhìn Quý Hàn bên cạnh, hạ giọng nhắc nhở.

“Quý huynh, hôm nay tốt nhất vẫn nên đề phòng Lục phò mã một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận