Trong lúc này Hoa Dương vẫn luôn im lặng nhìn tốc độ kinh người của hắn, việc không cần dùng đến bàn tính mà vẫn có thể ở cuối mỗi trang sổ dùng chu sa đỏ viết lên tổng số ngân lượng trên đó.
Ngay cả việc tính toán bằng miệng tốc độ cũng không thể nhanh như vậy được!
Quyển sổ sách dày cộm, mà trong thời gian chỉ một nén hương toàn bộ đều đã bị hắn tính toán xong, việc mà ngay cả vị tiên sinh có mấy chục năm kinh nghiệm trong việc dùng bàn tính cũng phải mất ít nhất thời gian là gần một ngày trời.
Nhưng hắn tiêu tốn thời gian một nén hương việc này hoàn toàn đánh bại sự hiểu biết của Hoa Dương.
Quý Hàn buông cây bút chu sa màu đỏ trong tay xuống ngả người ra sau lười biếng dựa vào ghế đôi tay không an phận nhéo nhéo vòng eo thon gọn của nương tử rồi nói.
“Xong rồi nàng mau đến kiểm tra xem có thể có chỗ nào đó tính toán sai.
”
Những thứ này đối với Quý Hàn mà nói đơn giản đến mức không thể nào có thể đơn giản hơn, bản thân hắn tràn đầy tự mãn không thể nghĩ được bản thân sẽ sai lầm những thứ cấp thấp như vậy.
Tuy nhiên, Hoa Dương vốn đang ngồi nghiêng trong lòng hắn đã điều chỉnh lại tư thế, cầm bàn tính lên mở sổ sách ra xê dịch hạt châu trên bàn tính xem lại số ngân lượng mà hắn đã ghi ra.
Cứ như vậy, sau khi đã tính liên tiếp hơn chục trang không ngờ lại không lệch phần nào.
Nàng không thể tin được kích động lật bàn tính châu liên tiếp tính lại mười mấy trang vẫn không tìm ra lỗi sai nào!
Đối với hành động của nương tử công chúa, đôi mắt đen của Quý Hàn trong suốt quá trình đều tràn ngập sự trìu mến, nhìn bộ dáng nghiêm túc của người trong ngực hắn cảm thấy sâu thẳm trong lòng mình có một chút yếu đuối.
Lúc này không thể nhịn được hắn cắn một cái vào một phần cổ trắng nõn không quên dùng đầu lưỡi liếm thêm một chút.
Làm xong những việc này, thấy nương tử vẫn không phản ứng trong bụng hắn càng to gan hơn đôi bàn tay lớn không an phận càng đưa vào trong y phục mỏng manh mà sờ soạn bên trong.
Hoa Dương mải mê đến mức không để ý đến hành động của người phía sau, những ngón tay trắng nõn xinh đẹp trượt trên bàn tính linh hoạt chuyển động, càng đếm càng cảm thấy khó tin nàng dừng đọng tác đang làm cất giọng hét lên.
“Người đâu.
”
Cung nữ đứng canh ngoài cửa hơi cúi đầu tiến vào, lúc này liếc mắt nhìn thấy công chúa ngồi trong vòng tay của phò mã, nàng sợ đến mức cúi đầu thấp xuống mấy phần không dám nhìn lung tung.
“Chủ tử, người có sai bảo là gì ạ?”
Hoa Dương cầm lấy hai quyển sổ sách đưa cho cung nữ rồi cất giọng ra lệnh.
“Đem thứ này đưa cho chưởng sự Ngô, bảo ông ta tính lại một lần nữa tất cả số ngân lượng trên quyển sổ này.
”
Cung nữ tiến đến phía trước, nhận lấy quyển sổ sách từ trong tay nàng và trả lời.
“Nô tì sẽ đi ngay.
” Nói xong liền lập tức quay người lui ra ngoài.
Trong thư phòng lại lần nữa chỉ còn hai người bọn họ.
Lúc này Hoa Dương phát hiện được có gì đó không đúng nàng cúi đầu xuống chỉ thấy bàn tay gian ác phía sau không biết từ lúc nào đã luồn vào dưới lớp y phục của mình
Mà bản thân vẫn đang ngồi trong lòng hắn lại vừa mới gọi cung nữ vào đây, nghĩ đến đây máu đã dồn lên não cả khuôn mặt đỏ bừng đến gáy lớn giọng hét lớn tên hắn.
“Quý Hàn.
”
Quý Hàn không những không thu tay về mà ngược lại như một tên vô lại hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng cả thân thể cao lớn khom xuống tựa cằm lên vai nàng dùng hơi thở trong trẻo và nóng bỏng nói.
“Có thể đi ra ngoài được rồi chứ?”
Bên ngoài hôm nay đang đó một trò hay, thật không muốn để nương tử bõ lỡ trò này.