Xuyên Tới Cổ Đại Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu


Giản Đại Lang rất nghe lời lão Giản, nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, liền bế nam nhân vào trong nhà.

Người Giản gia đều hiếu kỳ đối với người mà Giản Thanh Thanh nhặt được, Giản nương nhanh tay giã một rổ thuốc cầm máu, bảo Giản Đại Lang đắp lên người hắn.

Giản Thanh Thanh cũng muốn vào xem, bị Giản Đại Lang chặn ở ngoài cửa.

"Con gái nhà người ta nhìn nam nhân làm gì?"
"Ta còn nhỏ mà, không sao đâu.

"
"Vẫn không được!"
Giản Thanh Thanh vội vàng nhìn mẫu thân cầu cứu.

"Cứ để con bé vào đi, nó còn nhỏ, nào hiểu mấy chuyện này.

"
Thấy tức phụ lên tiếng, Giản Đại Lang cũng không ngăn cản nữa, Giản Thanh Thanh thuận lợi đi vào.

Nam nhân lúc này đang nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ, mặt nạ trên mặt đã bị lấy xuống.


Giản Thanh Thanh nhìn một cái, lập tức kinh diễm.

Nam nhân, không, phải nói là thiếu niên, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, đường nét trên khuôn mặt thanh tú rõ ràng, hàng mi dài và dày khép hờ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đã mất đi huyết sắc lại càng thêm phần vừa vặn, thoạt nhìn lạnh lùng cao quý.

Giản Thanh Thanh nhìn thiếu niên, trong lòng ngưỡng mộ không thôi.

Giản Đại Lang nhìn thấy ánh mắt của Giản Thanh Thanh, sắc mặt tối sầm, chắn trước mặt nàng, "Ngươi nhìn cái gì?"
"Là ai không quan trọng, cứ mang hắn đến phòng ta, rồi gọi thê tử ngươi tìm ít cỏ cầm máu về đây.

"
Nghe vậy, Giản nương bèn đi lấy một chậu nước quay lại.

Giản Đại Lang cởi áo hắn ra, giật nảy mình.

Trên người thiếu niên có một vết chém từ bả vai phải xuống tận bụng dưới bên trái, vai trái bị đâm thủng, lúc này máu vẫn đang rỉ ra.

"Thế… thế này còn sống nổi không?"
Thời buổi này, chỉ cần bị thương một chút thôi cũng có thể mất mạng, huống hồ là vết thương lớn như vậy.

Giản Thanh Thanh vội vàng nhặt lấy bộ y phục bị cởi ra của hắn, sờ soạng một hồi, tìm thấy một cái túi tối màu, bên trong có mấy chiếc lọ sứ nhỏ.


Theo như những gì nàng xem được trên phim kiếm hiệp, đây hẳn là thuốc trị thương ngoài da, nàng mở ra ngửi thử, có một lọ là bột màu trắng, mùi vị giống như Vân Nam bạch dược.

Đây hẳn là thuốc cầm máu, bởi vì dược liệu có tác dụng cầm máu tốt cũng chỉ có mấy loại đó, mùi vị giống nhau cũng là chuyện bình thường.

"Cha, cha lau sạch cho hắn, bôi thuốc này lên.

"
Giản Đại Lang lau sạch máu xung quanh vết thương, lấy thuốc cẩn thận rắc lên.

Phải nói là thuốc này cầm máu rất tốt, chưa được bao lâu đã ngừng chảy máu, nhưng một lọ nhỏ cũng hết sạch.

Giản Thanh Thanh lại dặn dò cha nàng: "Cha, cha lấy cỏ đắp lên cho hắn đi ạ.

"
Tuy rằng dược tính không tốt lắm, nhưng có còn hơn không.

Cầm máu là bước đầu tiên, người bị thương sợ nhất là vết thương bị viêm, bởi vì nó sẽ gây sốt cao.

Loay hoay xong mọi việc thì trời cũng đã tối.

Lão Giản giục mọi người ra ngoài: "Mọi người đi ăn cơm trước đi, ta trông chừng ở đây.

"
Ăn cơm xong, trời đã tối đen như mực, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc khắp sân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận