Xuyên Tới Cổ Đại Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu


"Lâm chưởng quỹ, thực không dám giấu, thứ thịt kia hiện giờ ta cũng không làm ra được nữa, nó ngon như vậy là bởi vì bên trong có cho một loại tương, tương đó là trước kia gia gia ta mua được từ một người bán hàng rong, hiện giờ đã dùng hết rồi, muốn mua cũng không mua được nữa, cho nên ta cũng không làm ra được nữa.

"
Lâm Chưởng Quỹ tiếc nuối lắc đầu, "Vậy thật đáng tiếc.

"
Sau đó lại không cam lòng hỏi: "Vậy tương đó trông như thế nào? Dùng gì để làm? Ta bảo người đi tìm thử xem, biết đâu có thể tìm được.

"
Tương đó kỳ thật là tương đậu nành, với kỹ thuật hiện tại căn bản làm không ra, Giản Thanh Thanh cũng không sợ nói: "Tương đó màu đen, hẳn là dùng một loại đậu làm, ăn vào lại ngọt ngọt, bất kể là rau gì cho vào đó đều thơm lừng.

"
Lâm Chưởng Quỹ âm thầm ghi nhớ, nghĩ thầm trở về kêu người đi tìm thử.


"Được rồi, Thanh Thanh cô nương, việc này ta phải bẩm lại với chủ quán nhà ta một tiếng, nếu mua thì chúng ta nhiều nhất ra giá 100 lượng, ngươi xem có hợp ý muội không? Ngươi có yêu cầu gì cũng có thể nói ra.

"
100 lượng? Giản Thanh Thanh kinh ngạc, đây đã coi như là rất nhiều rồi, xem ra vị Lâm chưởng quỹ này là người hào sảng.

"100 lượng là được rồi, ta chỉ có một yêu cầu, đó là phương thuốc tuy bán cho các ngươi rồi nhưng ta vẫn có thể làm thịt hầm bán cho khách vãng lai.

"
"Được, Thanh Thanh cô nương, ta trở về hỏi qua chủ quán rồi sẽ cho ngươi câu trả lời.

"
"Được, vậy đa tạ ngươi.

"

Tạm biệt Lâm chưởng quỹ xong, Giản Thanh Thanh liền đi đến tiệm rèn xem nồi sắt.

Nàng nhìn trúng một cái nồi sắt đường kính một mét, vừa hỏi giá, thiếu chút nữa rớt cả quai hàm.

Cái nồi này còn chưa tính là quá lớn vậy mà muốn 20 lượng!
Trước kia nàng còn tưởng rằng chỉ cần vài lượng bạc là đủ rồi, quên mất thời đại này sắt khó luyện, hơn nữa nước này lại không thái bình, thường xuyên có chiến tranh, cho nên việc kiểm soát sắt rất nghiêm ngặt, dẫn đến giá sắt cao ngất ngưởng.

Nhưng mà dù đắt cũng phải mua, nàng chuẩn bị đợi ngày mai bán phương thuốc của nàng rồi sẽ quay lại mua.

Rời khỏi tiệm rèn, nàng dự định tìm người xây nhà, nếu đợi đến lúc nông nhàn xong xuôi mới xây thì quá mất thời gian, hiện tại nàng không thiếu tiền, thiếu chính là thời gian, cho nên nàng dự định bỏ giá cao hơn một chút để tìm người xây ngay lập tức.

Trước đó nàng đã mơ hồ có chút ý nghĩ này, hiện tại đi xem thử xem có khả thi hay không.

Nàng đi đến nơi những người lưu vong thường tụ tập, những người này phần lớn là nam giới, đều là đói đến mức gầy trơ xương, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng là bộ dạng chờ chết, nếu như không có ai cứu bọn họ chắc chắn sẽ không sống được bao lâu nữa.

Những người này tuy gầy, nhưng có người nhìn còn cao lớn, Giản Thanh Thanh hài lòng gật gật đầu, ăn uống đầy đủ một chút chắc chắn sức lực sẽ rất lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận