Xuyên Tới Cổ Đại Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu


Giản Vinh ngượng ngùng không thôi, không ngờ Giản Thanh Thanh lại giúp mình.

Cậu bé bèn nói: "Hay là chúng ta chia đôi?"
"Không cần đâu," Nàng mỉm cười, "Chúng ta sẽ tìm chỗ khác." Nói rồi nàng kéo Tiểu Hổ, dù cậu bé còn tỏ vẻ không tình nguyện.
Giản Vinh vội hỏi: "Thanh Thanh tỷ, ngươi định đi đâu?"
Tiểu Hổ cũng thắc mắc: "Đúng vậy, tỷ muốn đi đâu?"
Giản Thanh Thanh chỉ về phía khe suối bên kia: "Qua bên đó."
Nghe vậy, Tiểu Hổ sợ hãi kêu lên: "Tỷ! Không được! Cha nương không cho phép đi nơi đó."
"Sợ gì chứ? Chúng ta chỉ đi vòng quanh bên ngoài, không vào sâu trong núi.

Mùa xuân này nhiều nấm, ngươi không muốn ăn sao?"
Tiểu Hổ nghe nói đến nấm thì nước miếng chảy dài, nhưng vẫn nhớ lời cha nương dặn: "Nhưng mà…"
"Tựa như Thanh Thanh tỷ đã nói, chúng ta chỉ tìm bên ngoài, sẽ không có chuyện gì, chúng ta không nói thì ai mà biết chứ? Ngươi sợ gì chứ? Đi thôi, Thanh Thanh tỷ, nếu hắn không đi thì ta đi theo ngươi, Giản Tiểu Hổ đúng là đứa nhát gan!" Giản Vinh khiêu khích.

Tiểu Hổ đỏ mặt, hậm hực đáp: "Ai nói ta sợ! Đi, tỷ, ta đi cùng ngươi, không dẫn theo hắn!"
Giản Thanh Thanh bật cười khẽ, hỏi: "Các ngươi không cần bó rau dại này sao?"
"Muốn chứ!" Giản Vinh nhanh tay nhổ đám rau dại, chia một nửa cho Tiểu Dã bỏ vào giỏ.

"Đi thôi, Thanh Thanh tỷ, chúng ta qua bên kia hái nấm!"
Nàng khẽ chau mày: "Từ từ đã, chuyện chưa xong đâu.

Nếu ta dẫn các ngươi đi, lỡ các ngươi lại đánh nhau thì sao?"
Giản Vinh cúi đầu, vẻ ăn năn: "Xin lỗi Tiểu Hổ, ta không nên giành rau dại của ngươi."
Tiểu Hổ, vốn là kẻ mềm lòng, liếc nhìn đám rau đã bị chia phần trong giỏ, cũng xấu hổ nói: "Ta cũng sai, ai nhanh tay giành được thì của người đó.

Ta không nhanh bằng ngươi, còn đánh ngươi, đó là lỗi của ta."
Giản Thanh Thanh mỉm cười nhìn hai đứa trẻ nhỏ đã giảng hòa, lòng nàng thỏa mãn.


Nàng bế đứa nhỏ bên cạnh đang chơi đùa, rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi qua đó.

Tiểu Hổ nắm chặt tay Tiểu Dã, đừng để hắn ngã."
Đi qua khe suối, Giản Thanh Thanh nhặt lên một cây gậy dài, vỗ nhẹ vào đám cỏ dại, đó là chiêu "rút dây động rừng".

Chẳng bao lâu sau nàng tìm được một khóm nấm mọc dưới gốc cây, Tiểu Hổ và Giản Vinh nhanh nhảu chạy tới nhặt.
Sau mấy trận mưa liên tục, nấm trên núi mọc nhiều.

Nhưng bọn họ chỉ nhận ra được vài loại nấm có thể ăn, nên chỉ hái những loại họ biết rõ.
Giản Thanh Thanh bế Tiểu Lang nên không tiện hái nấm, đành để Tiểu Hổ và Giản Vinh hái.

Tiểu Dã theo sau cầm giỏ, chẳng mấy chốc bọn họ đã hái đầy một giỏ nấm và vài bó rau dại mọc tốt.

Bọn họ gom hết lại, dùng cỏ khô buộc thành bó, xách trên tay.
Giản Thanh Thanh nhìn lên trời, cảm thấy cơn đói từ sáng chưa ăn gì khiến dạ dày quặn đau, hơn nữa ba đứa trẻ cũng đã thấm mệt.
"Về thôi, chúng ta về nhà nấu cơm trưa, chiều lại đi hái tiếp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận