Nói cách khác, lão chính phụ của Từ Phụng Niên đã móc nối được với ai đó có quyền lực nên mới có thể trong thời gian ngắn vươn tay tới đây giết người, lại chính vì móc nối với người khác mà kế hoạch không chu toàn, dễ dàng xảy ra sai sót.
Việc Nguyệt Hải Đường xung phong điều tra giúp có lẽ liên quan tới người này.
Tống Kiều Thư nghiêng đầu xoa cằm, tỉ mỉ đánh giá nữ nhân trước mắt.
Đại nạn không chết ắt có hậu báo. Đến lúc “báo” rồi.
Có thể bóc lột cái gì đây ta?
Sống lưng Nguyệt Hải Đường chợt lạnh, hay lắm, dám ngang nhiên tính toán ngay trước mặt mình, đúng là đồ lưu manh!
Phen này lại bị lột một lớp da mất thôi.
“Nếu ngươi muốn gì, cứ viết thư gửi cho ta, thời gian này ta phải về kinh lo một số chuyện, không thể có mặt.”
Tống Kiều Thư vui vẻ đồng ý: “Nếu bà chủ Nguyệt đã có lòng, Tống mỗ không dám khách sáo.”
Nguyệt Hải Đường: “…” Đừng, khách sáo đi, đồ mặt dày. “Ngươi đúng là không biết xấu hổ nhỉ.”
“Không có, không có.” Nàng cười toe toét. “Người làm ăn cả mà, xấu hổ không mài ra ăn được.”
Bà chủ Nguyệt cạn lời đi về.
Bữa tối có món phần dạ dày hầm. Miếng dạ dày mềm nhừ thơm phức, nước canh ngon mà không ngấy, thích hợp dưỡng sinh giảm cân.
Bọn họ vẫn như thường lệ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Chỉ khác là trong phòng sẽ có thêm một chiếc nôi để Tống Hoả Mai nằm ngơ ngác chu mỏ, dễ bề trông nom.
Nàng chống cằm, suy nghĩ nên mở lời thế nào.
“E hèm.” Tống Kiều Thư hắng giọng. “Có một chuyện ta muốn báo với mọi người.”
Bốn nam nhân ngừng đũa, đồng loạt nhìn nàng.
“Tự Phong, nhà nội chàng làm quan ở kinh thành đúng không?”
Quan Tự Phong gật đầu: “Nhiều đời đọc sách có công danh, sản nghiệp cũng khá lớn. Sao vậy?”
“À, từ chỗ bà chủ Nguyệt ta mới biết được Từ tiểu thư nàng ta mời tham dự buổi săn bắn là người kinh thành, ta đoán không nhầm thì đó là người bên nhà nội chàng.” Nàng cắn một miếng dạ dày, vừa nhai vừa tìm từ ngữ. “Có lẽ cha chàng đã gặp qua, nhưng vì chàng đang bị quan phủ giam giữ nên không tiện đề cập chuyện đó.”
Hắn chớp chớp mắt suy nghĩ, hình như khi cha đến thăm có nhắc tới, nhất là lúc nằm bẹp giường cha hắn có lải nhải cái gì mà biểu tỷ biểu muội đang ở huyện Dĩ Chuyển.
Mông đang đau muốn chết, tỷ muội khỉ gió, ai thèm quan tâm!
Càng khiến cha hắn hận rèn sắt không thành thép, chửi mắng cằn nhằn hăng hái thêm.
“Là nàng ta à? Ừ, chuyện đó thì liên quan gì? Nàng ta về kinh ăn vạ hả? Đừng lo, tuy nhà nội ta có tính bao che thì cũng không tới mức đến tận đây gây chuyện đâu.” Hắn nhét miếng dạ dày to vào bát nàng, món này ăn kì quá, thê chủ thích thì cho nàng vậy.
Tống Kiều Thư cụp mắt, múc miếng táo đỏ: “Không, ta vừa mới biết họ Từ đó có một chi xa ở Đông thành…”
Cạch.
Thìa sứ trong tay Từ Phụng Niên rơi xuống bát canh, làm nước bắn lung tung khắp bàn. Hắn cuống quýt lấy khăn lau, ngón tay rơi run run.
Nàng thở dài, cầm lấy bàn tay hắn an ủi: “Trùng hợp làm sao chi xa đó là nhà mẹ đẻ A Niên, ta e rằng họ sẽ tìm tới đây sớm thôi.”
Bốn nam nhân kinh ngạc nhìn nhau, vậy Quan Tự Phong và Từ Phụng Niên có họ hàng xa?
Ảo diệu vậy?
Mọi người bị sự việc này thu hút sự chú ý, bàn luận rôm rả.
Nàng muốn thông báo Từ gia sắp tới đây, nhưng không muốn nói quá nhiều, tránh để lộ họ chính là nguyên nhân nàng bị hại, khiến Từ Phụng Niên tự trách, người trong nhà nảy sinh xa cách với nhau.
Đành lôi việc họ hàng xa này ra phân tán sự chú ý vậy.
Quả nhiên nửa tháng sau, một người tên Từ Nhiên tới bái phỏng.
Phụ nhân gần năm mươi tuổi, mái tóc điểm bạc cài trâm vàng, mặc lụa Phú Châu thêu hình chim hỷ tước, cả người toát lên sự giàu có quý phái, nổi bật trong phòng khách có phần đơn giản.
Chao ôi, chắc nàng phải mua sắm trang hoàng căn nhà. Tuy có tiền nhưng nàng không chú tâm lắm chuyện nhà cửa, để khách quý ghé thăm lại đánh giá nàng sống thanh đạm, oan quá, nàng là nhà giàu mới nổi cơ mà.
Từ Nhiên dùng nhân phận thương nhân, nói nghe danh Tống Kiều Thư từ một người bạn nên hôm nay có dịp đi qua huyện Dĩ Chuyển ghé thăm, tiện đưa quà cảm tạ nàng đã cho đơn thuốc giúp người bạn đó hoài thai thuận lợi.
Nàng gật gù nhận lễ, cùng chuyện trò chuyện gia đình với bà.
“Từ mỗ sinh hạ được năm người con.” Bà mỉm cười hoà ái. “Trong đó ta yêu thương nhất chính là đứa con trai tứ tư. Năm nó bảy tuổi ngã trầy mặt, gào khóc rằng bản thân xấu xí sẽ không ai thương nó nữa. Ta nghe mà dở khóc dở cười, an ủi nó hồi lâu, thế gian này nữ nhân nào không muốn nó cơ chứ.”
Bóng nam nhân đứng sau bình phong hơi lay động.
Hắn che miệng, kiềm chế tiếng nức nở. Hắn xúc động khi nhớ lại hồi nhỏ, nếu không phải thê chủ dặn dò chưa có lệnh của nàng cấm hắn ra mặt, hắn sẽ lao ra gọi mẫu thân.
Chẳng phải Tống Kiều Thư muốn chia rẽ mẫu tử gì, nàng sợ Từ Nhiên không chấp nhận Từ Phụng Niên lưu lạc phong trần, xuất hiện chỉ để xem hắn sống chết thế nào rồi tuyệt tình quay lưng, điều đó chỉ khiến hắn thêm đau khổ.
Nam nhân của nàng đã trải qua đủ cay đắng, nàng không muốn hắn phải chịu đựng thêm từ chính mẹ ruột mình nữa.
Trước khi xác nhận nữ nhân trước mặt chấp nhận quá khứ A Niên, nàng sẽ không dễ dàng để họ gặp mặt.
“Bà chủ Từ yêu thương con trai như vậy, hẳn sẽ đau lòng cho những gì hắn đã gặp phải, chứ không phải vì thể diện mà vứt bỏ nhỉ?” Nàng gõ gõ chén trà, nhẹ giọng dò hỏi một cách thẳng thắn.
Tròng mắt Từ Nhiên hơi động, nếu bảo bà không để ý là dối trá, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng.
Kỹ nam, trời ạ, đứa con trai ngọc ngà mà bà nâng niu lại bị rơi vào cảnh trăm kẻ cưỡi vạn kẻ chơi.
Bà cẩn thận quan sát nữ nhân trẻ tuổi, nàng ta chỉ là một bà chủ nhỏ, gia sản chưa bằng một góc nhà bà, ấy thế mà ngồi đây ung dung bình tĩnh. Ở nàng toát lên khí chất thoải mái, không phải kiểu nghé con không sợ cọp, mà cứ như trời sập xuống nàng vẫn có thể chống đỡ.
Đặc biệt khi thăm dò, nàng không hề che dấu ý tứ.
Ý tứ mà người Từ gia rất thích.
Sự bao che.
Trong lòng bà sinh ra hảo cảm với nữ nhân này.
“Nếu ta muốn vứt bỏ nó, đã không xuất hiện ở đây.” Bà đặt chén trà xuống bàn một cách nặng nề. “A Niên nhà ta là một đứa nhỏ dịu dàng cốt cách kiên cường, ta biết nó muốn gặp người nhà, chẳng qua xấu hổ nên trốn tránh.”
“Nếu đã nói thì ta xin nói thẳng, ta muốn đưa A Niên về. Tất nhiên giờ nó đã vào cửa nhà ngươi, nên ta tới hôm nay không hi vọng có thể gặp gỡ hay đưa nó đi luôn, mà ta muốn thương lượng cho nó về thăm nhà mấy hôm, để cha con nó đoàn tụ.”
Lông mày Tống Kiều Thư nhướn cao. “Cha hắn chẳng phải đã…”
Từ Phụng Niên đằng sau bình phong kinh ngạc mở to mắt.
“Sức khoẻ không tốt lắm, nên chuyến này chỉ có mình ta đi, sao vậy?” Từ Nhiên khó hiểu nhìn phản ứng nàng.
“À không có gì.” Nàng mỉm cười thầm thở phào, may nàng không nhanh mồm nhanh miệng hỏi người sống sờ sờ là “chưa chết ư”.
Thất lễ, thất lễ quá.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, nàng mới tìm cớ đuổi khéo mẹ chồng giàu có về để có thời gian bàn bạc.
Đích thân nàng tiễn bà.
Ngay khi Từ Nhiên khuất bóng, Từ Phụng Niên mắt đỏ ửng chạy ra, hẳn đã khóc rất lâu.
“Thư Thư, nàng cho ta về Đông thành gặp cha đi.”
“Vội cái gì chứ.” Nàng đau lòng xoa má hắn. “Ta có phải ác nhân ngăn cha con đoàn tụ đâu, vào nhà nói tiếp.”
Hai người tay trong tay quay vào, không hề hay biết có một đôi mắt đứng bên ngoài đang dõi theo.