“Bên ngoài lại không có ổ chó, mà thời tiết hiện tại cũng lạnh.
” Minh Vi không tính toán trưng cầu ý kiến của Hạ Tri Nhai, “Nếu không ngày mai anh lấy mấy ván gỗ dựng cho nó một cái ổ nhỏ để ở ngoài sân?”“Được! Ngày mai anh bảo mấy tên nhóc kia tới hỗ trợ dựng ổ cho nó, Mã Quốc Cường từng nuôi một con chó, biết kiểu chuồng nào sẽ càng thêm ấm áp.
” Hạ Tri Nhai đồng ý, Kim Nguyên Bảo là “tân sủng” của bà xã, sắp tới thời tiết lạnh, nếu như để chó chết cóng, bà xã sẽ phải đau lòng một thời gian, anh nhưng không đành lòng.
Kim Nguyên Bảo cũng có linh khí, ghé vào chiếc gối nhỏ mềm mại, ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng, kêu gâu gâu mấy tiếng, dường như đang cảm ơn nam nữ chủ nhân đã có kế hoạch dựng chuồng cho nó.
Sau khi Hạ Tri Nhai tắt đèn, Minh Vi lại bỗng nhiên nghĩ tới một việc, “Hai ngày nữa là tới 1/10, bên trường học có tiệc tối hữu nghị giao lưu học sinh thanh niên, anh có muốn tới đó không?Nghe nói sẽ có không ít lãnh đạo, hộ kinh doanh tới thị sát, không chừng có thể nhân cơ hội này phát triển mạng lưới quan hệ cho đội vận chuyển.
”“Ồ? “Hạ Tri Nhai ôm Minh Vi, suy xét hồi lâu, mới nói: “Được, tới lúc đó anh dẫn người tới trợ uy cho em, thuận tiện xem có thể phát triển mạng lưới quan hệ được hay không.
”Anh mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không có tính toán sẽ chủ động xuất kích.
Đó là trường học, anh lại là chồng của Minh Vi, nếu để người khác coi khinh, sẽ khiến Minh Vi bị mất mặt!“Được rồi, ngủ thôi, ngày mai em còn phải cùng các bạn học diễn tập nữa.
” Minh Vi nằm trong lòng anh, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một bên khác.
Nhạc Vân cũng chỉ đánh Hạ Thiết Ngưu một cái tát, không phải chuyện lớn lao gì.
Cho nên không có bắt giam bà ta, chỉ cần tới trại tạm giam tiếp thu giáo dục trong vòng bảy ngày, nhưng vẫn đủ khiến bà ta biết lễ độ! Mấy người phụ nữ trong trại tạm giam khá là ngang ngược, thấy Nhạc Vân ngạo khí như vậy, đều tiến lên đánh cho bà ta một trận, mới một buổi tối, mà Nhạc Vân đã bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập, đâu còn chút dáng vẻ gì gọi là phu nhân quyền quý.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa sắt căn phòng trại tạm giam bị đẩy ra.
Một nữ đồng chí đi vào nói, “Đồng chí Nhạc Vân, có người tới nộp tiền bảo lãnh cho bà! Ra thôi!”“Ô! Con trai tôi tới rồi, đám đàn bà ác độc đanh đánh mấy người, chờ đó! Đợi tôi quay trở về Bắc Kinh, cho mấy người đẹp mặt!” Nhạc Vân dùng vòng cổ nhờ người đưa lời nhắn tới cho con trai, hiện tại thấy người tới, kích động vô cùng, lập tức cảnh cáo đám người mới vừa bắt nạt bà ta cả đêm.
Vừa mới dứt lời, liền nghe được một tiếng hắt xì.
Vừa dơ vừa hôi, một cục đờm màu xanh phun lên trên mặt Nhạc Vân.
Mùi hôi tanh nồng khiến bà ta muốn ói ngay lập tức, nếu không phải có nữ đồng chí ở trong đồn công an tiến tới hỗ trợ, bà ta sợ là lại bị đánh cho một trận.
Tới phòng gặp mặt, Nhạc Vân còn chưa kịp khóc lóc kể lể, liền nghe thấy người đàn ông lạnh lùng nói: “Ba tôi không phải để dì tới huyện Bình An gây chuyện đúng chứ? Dì Vân, lời khó nghe nói ở phía trước, tôi chỉ giúp dì một lần này thôi, tôi cũng sẽ xóa tiền án giúp dì, không để ba tôi biết được chuyện này, nhưng nếu có lần sau! ! Ha!”Một tiếng cười nhẹ âm trầm, khiến Nhạc Vân kinh hoảng há hốc mồm, nhìn con trai riêng người vợ cũ đã qua đời của chồng mình, có chút lo sợ không yên.
“A Thiên, dì biết lần này làm phiền con, nhưng dì cũng là bị người khác hãm hại nha!” Nhạc Vân oan ức nói.
“Tới tiệm nhà người ta đánh nhân viên của người ta, mấy chục đồng chí ở bên cạnh đều nhìn thấy, còn nói là oan?” Người đàn ông cười như không cười hỏi.
“Bạch Tương Thiên! Dì là mẹ kế của con, con có thể đừng bênh vực người ngoài chống lại người nhà như vậy được không!” Nhạc Vân nhịn không được gọi cả tên lẫn họ người con trai riêng, không nghĩ tới lại là thanh niên trí thức mới tới thôn Kháo Sơn, Minh Vi có nghĩ nát óc khả năng cũng không ngờ tới.
Bạch Tương Thiên liếc mắt nhìn Nhạc Vân một cái, nhấc chân chuẩn bị rời đi, anh thật là lấy lòng tốt đưa cho bạch nhãn lang, giúp nộp tiền bảo lãnh, còn giúp xóa bỏ tiền án cho bà ta, sau cùng lại bị chỉ trích.
A! Đúng thôi, người phụ nữ ham hư vinh vứt bỏ chồng con, sao có thể là người tốt cho được?Thấy Bạch Tương Thiên chưa hoàn tất thủ tục đã muốn đi, Nhạc Vân hoảng sợ, cũng biết bản thân manh động, nhanh chóng hạ thấp tư thái, “A Thiên, dì nói chuyện không suy nghĩ, nhưng rốt cuộc là con nợ dì nha! Ba con bảo con tới đón đứa con gái riêng đó của dì về Bắc Kinh, là con không hoàn thành nhiệm vụ, dì mới phải rời Bắc Kinh tới đây.
Nếu con có thể đưa người về, dì cũng không cần phải tới huyện An Bình, thì sao có thể sẽ xảy ra những chuyện sau đó được chứ?”.