Mã Tiên Tiên cũng không có tự tin rằng bản thân có đủ bản lĩnh sẽ thi đậu đại học, sau khi cân nhắc cả đêm liền tính toán gia nhập đoàn văn công, hiện tại đã đi tới văn phòng để làm thủ tục, tin tức này sau khi truyền tới tai Phương Tây Khê, lại trực tiếp khiến cô ta tức giận tới nổi điên, không thuận theo không buông tha ầm ĩ với cha mẹ, yêu cầu bọn họ ngăn không cho Mã Tiên Tiên gia nhập đoàn văn công, đương nhiên hết thảy những chuyện này đều là nói sau.
Minh Vi còn là cùng Hạ Tri Nhai bớt chút thời gian quay trở về thôn Kháo Sơn, đi tới ngọn núi phía Nam của thôn để thị sát, xem xem rốt cuộc tổng cộng có bao nhiêu hộ gia đình cần phải đàm phán chuyện di dời phần mộ.
Minh Vi một tay nắm lấy bàn tay to của Hạ Tri Nhai, một tay cầm dây dắt Kim Nguyên Bảo, Hạ Tri Nhai thì cõng một cái sọt to, hai người thong thả đi lên trên ngọn núi phía nam của thôn, thuận tiện xem xem có quả dại rau dại gì không thì hái một ít, đều đã vào thu, hẳn là sẽ có chút rau dại, quả dại, không thể lãng phí tài nguyên của ngọn núi phía nam này được.
“A ——”Bỗng nhiên, dưới chân Minh Vi đột nhiên không kịp phòng mà trẹo một chút, Hạ Tri Nhai bước nhanh tới ôm lấy cô vào lòng.
Dúi đầu vào trong lòng ngực của người đàn ông, MinhVi thở phào nhẹ nhõm, áp xuống trái tim bởi vì kinh hoảng mà vẫn còn đang đập liên hồi, “Làm em sợ muốn chết, suýt chút nữa còn tưởng là ngã chết rồi!”“Bà xã, cẩn thận một chút.
” Hạ Tri Nhai cũng chưa buông Minh Vi ra ngay, mà là ôm cô vào lòng, một màn ban nãy cũng khiến anh sợ tới mức thót tim.
Như vậy khiến Minh Vi có một loại ngọt ngào nói không nên lời, đơn giản dựa vào lòng anh, nếu không phải sợ Hạ Tri Nhai mệt, cô nhất định phải làm bộ làm tịch một chút, bắt anh cõng cô lên trên núi, hì hì.
Mà Hạ Tri Nhai cũng không làm Minh Vi thất vọng, “bạn trai lực” max, một tay ôm cô, gặp chỗ gồ ghề nguy hiểm lập tức ôm chặt eo nhỏ của cô, nhấc cô bước qua, ngược lại giúp Minh Vi tiết kiệm không tí sức lực.
Đợi sau khi tới đưược đỉnh núi, Hạ Tri Nhai mới buông Minh Vi ra, nói một câu lấp lửng: “Bà xã, em còn rất là mềm.
”Minh Vi nhất thời sửng sốt, gương mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy nhẹ Hạ Tri Nhai ra xa “Anh nói lung tung gì thế! Không biết xấu hổ, em, em mềm hay không anh sao biết được? Đoán mò gì chứ!”Nói rồi còn không quên trừng mắt nhìn anh lấy vài cái.
“Anh nói eo của em, em nghĩ lung tung gì thế? ” Hạ Tri Nhai cười, cũng mặc kệ Minh Vi đồng ý hay không, cúi đầu ngậm lấy đôi môi, nghiền mút vài cái, mới đã thèm mà buông ra, nói: “Môi cũng rất mềm.
”Đôi môi của bà xã ngọt nị, giống như bôi mật, ăn sao cũng không thấy đủ.
Trước kia anh cực ghét đồ ngọt, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy anh đã dần dần yêu thích nó từ lúc nào không hay.
Cúi đầu lại mổ thêm hai cái ở trên môi Minh Vi, Hạ Tri Nhai mới đã thèm mà cầm theo cái sọt đi loanh quanh đỉnh núi hái quả dại.
Còn Minh Vi vẫn còn thở hổn hển tại chỗ, thẹn thùng dậm chân mắng anh là đồ sắc lang, nhưng sau khi mắng xong, cũng thành thật chạy đi làm việc cần làm.
Đứng trên đỉnh núi nhìn khắp bốn phía xung quanh, giữa sườn núi có không ít phần mộ bao quanh, mỗi cái mộ cách nhau khoảng hai ba mét, nhìn xem rợn người cực kỳ, nhưng mà vẫn còn tốt, sau khi biết được những phần mộ đó thuộc về nhà nào, cô có thể đi đàm phán chuyện di dời, tiếp đến là lấp hố, ngược lại cũng sẽ không còn thấy hãi hùng tới vậy.
Cùng lắm thì sau khi dời mộ xong, lại mời một vài thầy pháp sư tới đây làm lễ là được!Cô theo thuyết vô thần, nhưng không đại biểu những người khác cũng như vậy nha!Minh Vi đếm đếm, nhìn xem tổng cộng có bao nhiêu ngôi mộ, chỉ tính riêng tiền an trí những ngôi mộ đó sang chỗ mới thôi cũng đã phải tốn mất vài ngàn, càng đừng nói tới chuyện mời người, mua đồ tế lễ, vv!.
Cô tức khắc cảm thấy đau đầu, nhưng dù sao cũng đã nhận thầu rồi, tiền đều đã tiêu rồi, hiện tại hối hận cũng không có ích gì.
Lập tức gọi Hạ Tri Nhai một tiếng, hỏi anh hái được bao nhiêu quả dại.
Không nghĩ tới Hạ Tri Nhai dùng ngón tay móc giỏ tre đi tới, liếc mắt nhìn một cái, trong giỏ rỗng tuếch, ngay cả mấy cây thảo dược thường thấy dùng để pha trà cũng chẳng có.
“Bà xã, ngọn núi phía nam bên này thật sự rất là hoang vu.
” Hạ Tri Nhai vô tội nhìn cô, trước khi nhận thầu, cả anh và Lý Xuân Hoa đều khuyên can đừng nhận thầu.
“Khụ! Cũng không nghĩ tới lại hoang vu như vậy nha, ngay cả cây ăn quả cũng không có!” Minh Vi ngượng ngùng vuốt mũi, “Không có việc gì, tới lúc đó chúng ta lại trồng nhiều một chút các loại cây ăn quả là được mà.
”Dù sao làm Nông Gia Nhạc, cô tính toán sẽ kinh doanh theo hình thức phục vụ bao trọn gói từ A tới Z.
.