Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu


“Bác Cố” ra mở cửa, vui rạo rực mời Minh Vi vào nhà: “Minh Vi này, đã trễ như vậy không ở nhà ăn cơm, tới tìm ông là có chuyện gì sao?”“Cháu cũng là ăn xong mới qua đây, hôm nay ở nhà ăn cơm sớm.

Nhà cháu làm thịt thỏ, qua đây đưa cho ông một phần, nhưng mà tương đối bé, chỉ đủ mình ông ăn thôi, ông cũng đừng ghét bỏ nha!” Minh Vi cầm bọc thịt thỏ quấn trong lá chuối đưa cho “bác Cố”.

Ước lượng đại khái bọc thịt thỏ to bằng hai cái nắm tay, “bác Cố” nhìn liền cảm thấy cảm động trong lòng: “Minh Vi, cháu có lòng!”“Bác đừng khách khí.

” Minh Vi đưa thịt thỏ cho “bác Cố” xong liền tính toán đi về nhà, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét, “Ông Cố, có phải ông đang nấu cơm hay không?”“Ai nha! Đồ ăn của ông!” Bác Cố được nhắc nhở, mới nhớ ra nhanh chóng chạy vào trong bếp, tiếp tới lại một trận ho khan.

Minh Vi bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên đỡ ông ngồi xuống, “Ông nghỉ ngơi đi, để cháu nấu cơm giúp ông, thuận tiện đun nước rau má cho ông.


Tình huống nghiêm trọng như này, ông Cố, ông hẳn là tới trạm y tế kiểm tra một chút mới phải!”Nói xong liền đi vào trong bếp, nhấc nồi cháy ra khỏi bếp, sau đó rửa sạch nồi, mới bỏ thịt thỏ vào nồi, thêm chút nước lã cùng dầu hào cùng nhau hầm nhừ.

Rốt cuộc “bác Cố” tuổi tác đã cao, răng lợi không tốt, nhai thịt thỏ nếu nấu không tốt, sợ là rụng hết cả răng.

Đậy vung lại, Minh Vi đi ra ngoài cửa bên cạnh chân tường hái chút rau má về nấu nước uống, thời buổi này nhà nào cũng đều thích trồng chút cây thảo dược thường thấy trong sân vườn nhà mình.

Tỷ như rau má, rau diếp cá, bạc hà, vv! tuy không biết bác Cố bị bệnh gì, nhưng những thứ này đều là hạ hỏa, uống vào cũng dễ chịu một chút.

Nước rau má vừa đun xong, thì thịt thỏ cũng hầm xong, Minh Vi lại đơn giản xào thêm đĩa rau chân vịt, sau đó bưng ra để lên bài cho “bác Cố”, để ông ăn cơm.

“Ông Cố, đồ ăn xong rồi, nước rau má cũng phải chú ý rồi uống ông nhé, nhưng mà cháu vẫn kiến nghị ông đi gặp thầy thuốc Trần trong thôn hoặc là lên trạm y tế ỏ trên huyện khám xem một chút, chữa khỏi bệnh sớm một chút cũng an tâm, cháu đi về trước, có chút chuyện muốn nói với chị Kim Lan.

”“Ừ! Được, cháu đi chậm một chút!” Bác Cố đưa người ra ngoài cửa, mới vừa đóng cửa liền ôm mặt khóc, nghẹn ngào ăn cơm do Minh Vi nấu cho.

Ông có con trai, nhưng bận quá, quanh năm suốt tháng cũng không trở vè thôn Kháo Sơn lấy một lần.


Trong nhà cũng có chút con cháu họ hàng xa gần, nhưng không có ai tri kỷ được như Minh Vi vậy, nhớ thương cái ông già này, càng đừng nói tới chuyện nấu cho ông một chén nước rau má khi ông ốm đau!Kim Lan cũng đang hầm thịt thỏ, thấy Minh Vi tới, vội vàng ra đón, liên tục cảm ơn cô.

Minh Vi sau khi vào nhà mới phát hiện, mẹ của Hạ Thiết Ngưu cũng ở bên này, thấy Minh Vi sang, mẹ Hạ thò đầu ra nhìn một cái rồi lại lập tức đi vào trong bếp, chắc là đang ngồi xổm ăn thịt thỏ ở trong bếp.

“Bà ta sao lại tới đây?” Minh Vi chỉ chỉ phòng bếp.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Kim Lan với mẹ Hạ, quả thật là như nước với lửa.

“Lúc em với anh Tri Nhai xách theo con thỏ về tới nhà, mẹ chồng chị vẫn luôn đi theo phía sau hai người, lúc em sang nhà chị đưa thịt thỏ, bà ấy liền ngồi xổm dưới gốc cây ngoài kia.

” Kim Lan bất đắc dĩ kể lại đầu đuôi sự việc.


Nghe thấy mẹ Hạ trông ngóng, thèm thuồng thịt thỏ, Minh Vi hừ lạnh một tiếng: “Chị cũng nhẫn được?”“Không đành lòng thì có thể làm sao, đuổi bà ấy về chắc?” Kim Lan nói, càng hạ thấp giọng, “Cũng may bà ấy chỉ nhớ thương đồ ăn trong nhà, không hề hay biết Thiết Ngưu làm giao hàng cho tiệm cơm của em kiếm được chút tiền, nếu không cũng không biết sẽ làm loạn lên thành cái dạng gì nữa.

”Kim Lan mặt ủ mày ê, cô cũng muốn kiên cường giống Minh Vi, nhưng có cách nào không? Mặc dù Hạ Thiết Ngưu đứng về phía cô, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ ruột, muốn làm ầm lên, người khác không nói cô thì cũng sẽ nói Hạ Thiết Ngưu không ra gì!“Để em đi nói.

” Minh Vi cũng không muốn thịt thỏ cô đưa tặng, lại rơi hết vào miệng của mẹ Hạ, cái loại đàn bà điêu ngoa này, lập tức đi vào phòng bếp, cười tủm tỉm nói với mẹ Hạ: “Thím này, đều trễ vậy rồi, thím còn chưa trở về nhà ăn cơm tối hay sao? Chị Vương Bình tối nay không có làm cơm sao?”Vương Bình đương nhiên không làm cơm được, cô ta vẫn còn ở trên núi với Chu lão đại, trần trụi hóng gió, đợi tới nửa đêm mới dám về nhà!Mẹ Hạ một lòng nhìn chằm chằm cái bếp lửa, muốn đợi thịt thỏ hầm nhừ rồi mới nhai, nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Liên quan gì tới cô!”“Đúng là chuyện không liên quan tới cháu, chẳng qua thịt thỏ cháu đưa tặng chị Kim Lan rất là ít, chỉ đủ mình chị ấy ăn thôi, thím không phải là ngay đồ cho bà bầu mà cũng cướp đó chứ?”Minh Vi nhướng mày dò hỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận