Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu


“Cướp đoạt gì chứ, tôi đây là vì muốn tốt cho nó! Bụng lớn vậy rồi còn ăn thịt thỏ, sinh đứa nhỏ sẽ bị hở hàm ếch, cũng không biết cái đồ ác độc nhà cô ấp ủ âm mưu gì, nghĩ hết mọi cách hãm hại cháu trai nhà họ Hạ chúng tôi!” Mẹ Hạ mắng một câu, chợt lẩm bẩm: “Ai bảo cô không đưa tặng nhiều hơn chút nữa, nồi thịt này còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng.

”Thấy mẹ Hạ dùng tư tưởng cũ để bá chiếm thức ăn, trong lòng Minh Vi càng thêm khinh thường.

“Vi Vi, hay là thôi đi! !.

.

” Kim Lan kéo tay Minh Vi, cô tuy không tin ăn thịt thỏ sẽ khiến đứa nhỏ bị mắc chứng hở hàm ếch, nhưng thà tin là có còn hơn là không.

“Chị đừng nghe bà ta dọa, việc bị hở hàm ếch với việc có ăn thịt thỏ hay không, hoàn toàn là hai việc khác nhau.

” Minh Vi an ủi Kim Lan, “Em là đưa tặng chị, cũng không phải đưa tặng bà ta!”Minh Vi nói, lúc này trong nồi vang lên từng tiếng sôi sùng sục, chắc là thịt thỏ đã được hầm nhừ, mẹ Hạ lập tức mở nắp nồi, lại bị Minh Vi trước tiên ngăn cản.


Mẹ Hạ là đồ tham ăn, hương thơm lan tỏa trong không khí sớm đã khiến bà ta thèm chảy nước miếng, “Minh Vi, cô sang nhà con trai tôi tỏ vẻ uy phong gì chứ, mau tránh ra, tôi muốn ăn thịt thỏ!”“Muốn ăn sao? Tự mình lên trên núi săn đi, con thỏ hoang này là do tôi mang về, dựa vào cái gì mà phải để bà ăn!” Minh Vi nhìn bộ dạng nuốt nước miếng thèm thuồng của mẹ Hạ, chỉ cảm thấy thật là phiền, ngày thường có cái gì tốt đều không tới lượt Kim Lan, vừa tới lúc ăn thịt, ngược lại dính sát lại vào người Kim Lan ngay lập tức.

“Đưa cho Kim Lan, thì đó chính là của nhà chúng tôi, cô không quản được!”Mẹ Hạ bị ngăn cản, tức giận vô cùng.

“Ai nói với bà là đưa cho chị ấy? Tôi là vì trong nhà không có chỗ hầm cho nên mới mang sang nhờ chị ấy hầm giúp mà thôi!” Minh Vi cười nói, bảo Kim Lan đưa cô cái bát tô, tay mắt lanh lẹ mở ra nắp nổi, múc hết thịt thỏ cho vào trong bát.

Sau đó cùng Kim Lan đi vào trong phòng, khóa trái cửa lại, chỉ để lại cho mẹ Hạ một nồi nước canh không.

“Minh Vi, đồ đê tiện ——“ mẹ Hạ đuổi theo không kịp, bị chặn lại ngoài cửa, giận dữ giậm chân mắng mỏ.

Bà ta vốn còn định ăn hẳn mấy miếng, hiện tại nhìn thịt thỏ rơi vào tay Minh Vi, muốn lấy lại thật sự quá khó khăn.

Mẹ Hạ nuốt nước miếng, đập cửa liên hồi cũng không có ai đáp lại bà.

Vừa mắng vừa quay trở về phòng bếp, định ăn không được thì đạp đổ, nhưng khi nhìn thấy nồi nước canh, vẫn là không ra tay được, cầm cái muôi múc canh, nếm thử mùi vị, ảo tưởng bản thân như đang ăn thịt thỏ.

… Ở trong phòng nghe mẹ Hạ mắng mỏ, ngay sau truyền tới tiếng đóng cửa, liền biết mẹ Hạ đã rời đi, hai người mới nhìn nhau nở nụ cười.

Mãi cho tới khi cảm thấy bụng có chút rút gân, Kim Lan mới ngừng cười nói: “Vi Vi, thật sự là nhờ có em, cũng chỉ có em mới dám đối nghịch lại với mẹ chồng chị, đổi lại là người khác, sớm đã ngừng nghỉ từ lâu.

”“Hai, loại người như mẹ chồng chị, chính là thích bắt nạt kẻ yếu, về sau chị cũng đừng mềm yếu như vậy nữa.

” Minh Vi tinh tế phân tích tính cách của mẹ Hạ cho Kim Lan nghe, nhưng mà hiện tại Kim Lan cũng đã thay đổi khá nhiều, trước kia vừa nhìn thấy mẹ Hạ đều không dám ngẩng đầu.

“Ừ! Chị biết, chị sẽ! Vi Vi, cảm ơn em.


” Kim Lan cười ngọt ngào, trong lòng đều là cảm kích Minh Vi.

“Được rồi, mau ăn thịt thỏ đi, để lạnh là không ăn được nữa đâu.

” Minh Vi nói.

Kim Lan có chút do dự, “Nhưng ăn thịt thỏ không phải sẽ khiến đứa nhỏ bị bệnh đó sao?”“Chị đừng nghe người thế hệ trước nói bừa! Y học đều nói, đây là hai chuyện khác nhau.

” Minh Vi lắc đầu giải thích một hồi, “Ăn lượng vừa phải sẽ không có việc gì, tin em!”Thịt thỏ có giá trị dinh dưỡng cao, có protein phong phú, chỉ cần không ăn quá nhiều, căn bản không có việc gì.

Kim Lan đối với Minh Vi có thể nói là tín nhiệm một trăm phần trăm, nếu Minh Vi đều nói có thể ăn, vậy thì cô cũng sẽ không tiếp tục hoài nghi, do dự.

Lập tức cầm chiếc đũa ăn một miếng nho nhỏ, thịt hầm kỹ, mềm mềm không dai, hương vị lại tươi ngon vô cùng.

“Ăn ngon! Vi Vi em cũng ăn một miếng đi!” Kim Lan trừng lớn mắt khen ngợi.


“Chị ăn đi, em ăn ở nhà rồi.

” Minh Vi nói.

Kim Lan cũng không khách khí, ăn tiếp.

Vừa ăn, Minh Vi vừa nói chuyện mở chi nhánh cho Kim Lan biết.

Không chỉ có tiệm cơm muốn mở rộng, mà ngay cả cửa tiệm quần áo cũng muốn lên kế hoạch phát triển, nhưng nếu vậy thì nhân công không đủ.

Kim Lan nhai thịt thỏ chậm lại, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Vi Vi, nếu em thấy nhân công không đủ, có thể để em dâu bên nhà mẹ đẻ của chị tới giúp được không? Cô ấy rất thành thật, tay chân cũng cần mẫn, hơn nữa may vá cũng khéo, ngày thường khách hàng muốn sửa ống quần tay áo gì đó cũng đều có thể trực tiếp mang tới tiệm để sửa.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận