Tô Nhiễm bây giờ vẫn còn nhớ nỗi sợ hãi khiến chân nàng lạnh ngắt không nhúc nhích được khi nhìn thấy con vật đó hôm đó.
Khoảnh khắc đó, hối hận, sợ hãi, lo lắng và hoang mang gần như cùng ùa vào não nàng.
Nàng hối hận vì sao mình lại hiếu kỳ, tham gia hoạt động ngoài trời không hề dễ dàng này, càng hối hận hơn vì sao lại vì chụp ảnh một con chim mà tụt lại phía sau đội ngũ xa như vậy.
Nàng nghĩ bây giờ thậm chí có thể mình đã không còn ở trên Trái Đất nữa rồi.
Đến khi nàng hoàn hồn lại, con mãnh thú bên bờ sông đã biến mất tăm, mà chính nàng lại đổ một thân mồ hôi lạnh vào buổi trưa dễ chịu nhất trong ngày của thế giới này.
Bốn ngày đã đủ để nàng nhận rõ hoàn cảnh hiện tại của mình.
Tình hình không thể tệ hơn được nữa.
Sau khi xác nhận mình đã không còn ở thế giới cũ và trong thời gian ngắn cũng không tìm được cách quay về, trước tiên phải khiến bản thân có thể sống sót.
Hang động hiện tại nàng đang ở, là nàng tìm thấy vào buổi chiều tối ngày nàng đến khu rừng này.
Mặc dù có thể làm nơi trú ẩn tạm thời nhưng không thích hợp để ở lâu dài.
Tô Nhiễm không biết thời tiết ở đây thay đổi như thế nào nhưng mấy ngày ở đây, chênh lệch nhiệt độ giữa sáng tối mười độ, khiến nàng bắt đầu lo lắng về hướng đi của thời tiết hiện tại, rốt cuộc là sắp vào đông hay vừa mới hồi xuân từ mùa đông.
Nếu sau này là mùa đông, e rằng cho dù nàng có thể sống sót đến lúc đó, cũng sẽ chết trong mùa đông giá lạnh chưa biết trước!
Huống hồ hang động này quá nhỏ, từ cửa hang đến vách đá bên trong chỉ cách nhau chưa đầy hai mét, mà chỗ rộng nhất trong hang cũng chỉ hơn một mét một chút.
Độ sâu này, không những không ngăn được dã thú, mà còn không cản được không khí lạnh mùa đông.
Dù sao thì nhiệt độ thấp vào sáng tối hiện tại đã khiến nàng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cộng thêm áo khoác chống gió cũng không chịu nổi.
Nàng cuộn lại túi ngủ trải trên mặt đất, mấy đêm nay nàng không dám ngủ trong túi ngủ, sợ vạn nhất có dã thú xông vào, mình ở trong túi ngủ sẽ trở thành rùa trong chum.
Mặc dù cho dù không ở trong túi ngủ, khi đối mặt với dã thú nàng cũng khó có thể thoát thân nhưng con người luôn phải tự cho mình chút hy vọng chứ.
Nàng buộc chặt túi ngủ đã cuộn lại vào phía trên ba lô, sau hơn một tuần hành trình, thức ăn trong ba lô đã gần hết, trọng lượng cũng đã nhẹ đi nhiều.
Bây giờ những thứ còn lại trong ba lô ngoài chút đồ ăn đó ra, đều là những dụng cụ trong bộ đồ sinh tồn nàng đã mua.