Vừa lúc này, miếng rong biển cuối cùng cũng đã nấu xong.
Tô Nhiễm dùng đôi đũa làm bằng cành cây lấy rong biển ra khỏi cốc trà bằng thép không gỉ, trải phẳng lên cây cỏ ngọt, sau đó đổ nước luộc rong biển trong cốc trà đi, lại đun nước để uống.
Sau đó nàng bắt đầu chặt thịt cừu đầu trắng đã chín.
Nàng nâng cây gậy xiên thịt cừu đầu trắng lên, ra hiệu cho người sói đến nâng bên kia.
Người sói nhìn động tác nàng chỉ vào bên kia cây gậy, rất nhanh đã hiểu ý nàng, đi đến bên kia, vươn tay dùng sức, tự mình nhấc cả con cừu đầu trắng lên.
Nhấc lên xong, còn có thể suy bụng ta ra bụng người, đặt thịt cừu đầu trắng lên lá cỏ ngọt mà Tô Nhiễm trải trên mặt đất, sáng nay bọn họ đã ăn như vậy.
"Á u~"
Đặt thịt cừu đầu trắng xuống, người sói kêu một tiếng với Tô Nhiễm, trong giọng nói đã không giấu được sự nóng lòng.
Hắn nhìn chăm chú động tác của Tô Nhiễm, nhìn nàng cắt một đùi cừu đầu trắng, cái đuôi rũ xuống sau lưng vẫy càng mạnh.
Đợi đến khi thấy Tô Nhiễm đặt cả đùi cừu đầu trắng trước mặt mình, lập tức vui vẻ phát ra một tiếng "Ư ử" the thé từ cổ họng, rồi tiến đến bên Tô Nhiễm liếm liếm má nàng, sau đó mới bắt đầu cúi đầu vào đùi cừu đầu trắng nướng vừa mới ra lò.
Tô Nhiễm không nhịn được xoa xoa má mình bị liếm đầy nước bọt, nhìn người sói ăn đến nỗi cánh cũng không khép lại được, trong lòng bất ngờ dâng lên một tia thỏa mãn.
Nếu người sói có thể luôn thích đồ ăn do mình làm, vậy thì có phải lại có thêm một lý do để mình có thể được người sói giữ lại bên cạnh và được hắn bảo vệ nữa không?
Nàng cắt cho mình mấy miếng thịt cừu đầu trắng nhỏ nhưng không trực tiếp cho vào miệng, mà cầm một miếng lá rong biển bọc bên ngoài thịt cừu đầu trắng nướng rồi cắn một miếng.
Răng cắn xuống, đầu tiên là thịt rong biển mềm mại nhiều nước vỡ ra, sau đó xuyên qua bề mặt thịt cừu đầu trắng có mùi caramel, cuối cùng là một miếng thịt cừu đầu trắng chín tới, nước thịt trào ra.
Cảm giác ngon đến không gì sánh được!
Huống hồ, so với đùi cừu đầu trắng nướng mật ong chỉ có vị ngọt, đến cuối cùng sẽ hơi ngấy vào buổi sáng thì lúc này thêm một lớp rong biển, vị tươi của rong biển còn mang theo vị mặn không quá nhạt.
Điều này khiến Tô Nhiễm đã mấy ngày ăn uống tiết kiệm, không dám ăn hết chút thức ăn còn lại có vị mặn của mình suýt chút nữa thì bật khóc!
Sự thỏa mãn khẩu vị sau bao ngày xa cách thực sự sẽ khiến người ta tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nàng thậm chí còn cảm thấy mình có thêm gấp mấy lần dũng khí để sống ở thế giới này so với trước đây!