Lúc này một đôi tai trên đỉnh đầu hắn dựng thẳng, không ngừng xoay qua xoay lại.
Cái đuôi to sau mông không kiên nhẫn đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "Bốp bốp"!
Hắn vừa ăn vừa gầm gừ, hàm răng sắc nhọn trong miệng lúc ẩn lúc hiện.
Ngay khi Tô Nhiễm bị cảm xúc khó hiểu của người sói làm cho cả người căng thẳng, đột nhiên nàng nghe thấy một loạt tiếng xào xạc và tiếng thú gầm thấp từ phía sau.
Nàng vội quay đầu lại nhìn, nhìn một cái, lập tức hiểu ra tại sao người sói lại như vậy.
Qua quan sát vào buổi sáng, Tô Nhiễm biết rằng những người thú ở đây thường đi thẳng đến chỗ bên bờ sông để xử lý nguyên liệu sau khi đi ra khỏi con đường nhỏ.
Còn nơi mà nàng và người sói đốt lửa hai lần này lại cách hạ lưu sông khoảng hai trăm mét.
Khoảng cách này hơi xa nhưng không ngăn được những người thú có khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng trong không khí.
Hơn nữa thính giác của những người thú cũng rất nhạy, chỉ cần tìm một chút là có thể nghe thấy động tĩnh mà nàng và người sói gây ra ở đây.
Vì vậy mới có cảnh nàng và người sói đang ăn rất vui vẻ ở phía trước nhưng phía sau không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám lớn những người thú chảy nước miếng, ngóng cổ nhìn.
Trong đám người thú, Tô Nhiễm còn nhìn thấy con hồ ly cái trắng hôm đó và người mèo nhỏ màu cam đang nằm trên một cái cây nhìn chằm chằm về phía này.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với người mèo cam nhỏ, nàng thấy cô nhóc đó gần như ngay lập tức chống người dậy, thu đôi chân dài mảnh khảnh lại, biến thành tư thế ngồi xổm trên cành cây.
Có vẻ như chỉ cần Tô Nhiễm vẫy tay với nàng ta một cái là nàng ta có thể lập tức nhảy tới.
Nhưng Tô Nhiễm vẫn kiềm chế ý định của mình, vô tình quay đầu lại.
Người sói có thể chia thức ăn cho nàng nhưng không có nghĩa là nàng có thể tùy tiện chia thức ăn cho người khác.
Đặc biệt là bây giờ, ánh mắt thèm thuồng của những người thú khác đối với thịt nướng đã khiến người sói cảm thấy bị xúc phạm.
Sau khi ăn bảy tám miếng rong biển bọc thịt, Tô Nhiễm đã hơi no rồi.
Người sói bên cạnh vừa cầm một miếng thịt nướng mới có xương, rõ ràng mới ăn no được một nửa.
Tô Nhiễm đứng dậy đến bên bờ sông rửa tay, sau đó cố gắng phớt lờ một đám người thú vẫn chưa tản đi ở không xa, nhanh chóng quay lại ngồi bên cạnh người sói.
Nếu như vừa rồi còn thấy động tác thèm thuồng thức ăn của đám người thú phía sau rất buồn cười thì bây giờ một số người thú rõ ràng đã sắp không nhịn được nữa.
Đến nỗi có một số người thú nhanh chóng rời đi biến mất trong rừng sâu, khiến Tô Nhiễm không nhịn được căng thẳng và suy nghĩ lung tung.