Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới ngày Trương Tiểu Hạ còn bỡ ngỡ khi đối diện với bầy thú nhân hoang dã này, mà giờ lại là vợ của tộc trưởng, người có thể đưa ra mọi quyết định, luôn tận tầm dùng những kiến thức mà mình có để truyền đạt lại cho những thú nhân hoang dã này. Từ một thế giới buồn bã, thú nhân giết hại lẫn nhau trở thành một nơi yên bình hạnh phúc.
Xuân qua rồi xuân lại đến, đông về rồi lại đi, mọi thứ diễn ra bình thường cuộc sống của các thú nhân từ ngày có cô cũng trở nên vui vẻ. Lương thực đầy đủ, con cái hiểu biết cuộc sống an nhàn vui vẻ, Trương Doãn và Trương Đông từ ngày được sinh ra tới giờ cũng đã tròn ba tuổi.
Hai đứa lớn lên trong tình thương của mẹ và hai cha, từ khi sinh hai đứa Tang Văn và Thiên Hoàng đã không muốn cô sinh thêm sợ cô xảy ra chuyện gì đó, Trương Tiểu Hạ cũng biết nên cô đã tìm ra được cây thuốc tránh thai nên trong suốt ba năm này không có thêm một đứa trẻ nào hết.
Hai đứa là đủ, nếu có thêm thì cũng phải vài năm nữa, cô vẫn còn muốn chơi không muốn sinh rồi phải chăm.
“ Nè hai đứa có nghe lời mẹ không? Lại đánh nhau có muốn tối nay nhịn ăn không?" Trương Tiểu Hạ quát hai đứa trẻ đang đánh nhau bên ngoài.
“ Mẹ à, anh ấy dùng đuôi chọc con trước!" Trương Doãn được sinh sau nên là em, mặc dù là em nhưng cũng rất háu chiến, đúng là bản chất của loài hổ mà.
“ Anh chỉ chọc em thôi, nhưng em đã muốn dùng móng vuốt để cào anh rồi!" Trương Đông khoanh tay ra vẻ mà trả lời.
“ Anh đừng có mà xạo! Rõ ràng anh muốn đánh nhau với em mà!"
Nhìn hai đứa con đang cãi lộn với nhau, Trương Tiểu Hạ chỉ muốn hai giống đực của mình mau đi săn về để trông con, cô quá mệt mỏi rồi.
“ Hai đứa con cãi nữa!" Trương Tiểu Hạ cốc đầu hai đứa phát ra tiếng, cả hai anh em đau đến mức phải lấy tay xoa đầu.
“ Sao mẹ lại đánh bọn con?"
“ Hai đứa con hỏi mẹ, mau ra kia úp mặt vào tường lúc nào mẹ bảo thôi mới được, dám cãi nhau là không yên với mẹ đâu đấy! Mau đi đi!"
Trương Đông và Trương Doãn cũng không thể cãi lại lời của mẹ ngoan ngoãn mà đi đến phía tường úp mặt vào, một lời cũng không dám nói.
Lúc này Trương Tiểu Hạ mới có chút không gian yên tĩnh, cô hưởng thụ được cảm giác trong lành, không còn tiếng ồn ào ủa ai đứa con trời đánh nữa, nhưng chưa kịp để cô thoải mái, vừa chập tới Tang Văn và Thiên Hoàng đã về trên vai còn vác rất nhiều thú hoang.
Hai đứa trẻ vừa thấy cha về đã nháo nhào lên gọi cha:
“ Cha ơi!!!"
Tang Văn và Thiên Hoàng nghe con gọi đang muốn bước tới xem chuyện gì thì đã bị tiếng của Trương Tiểu Hạ làm cho lùi lại:
“ Hai huynh mà dám đến đó thì cũng úp mặt vào tường luôn đi!"
Giờ hai người mới biết là con trai mình đang bị phạt, cũng không dám cãi lời của vợ nên đành rời đi, để lại hai đứa con đang cầu xin.
Tha lỗi cho bọn ta, chỉ qua vợ vẫn hơn con!
_______
Một mùa xuân nữa lại đến, lần này Tang Văn và Thiên Hoàng cũng đã dẫn dắt con của mình đi học săn thú, săn những con vật nhỏ để học thành thạo kĩ năng săn con mồi. Trương Tiểu Hạ cũng xót con nhưng đó là cách để cho bọn trẻ sinh tồn.
“ Nhớ săn những con vật nhỏ thôi đấy!" Trương Tiểu Hạ với theo nói to cho đám cha con chuẩn bị đi săn kia. Hai đứa trẻ không biết mình chuẩn bị bước vào đời tự săn thú để ăn nên vẫn vui vẻ như đi chơi.
“ Bọn ta biết rồi, nàng mau vào trong đi!"
“ Nhớ phải theo sát hai đứa nhỏ đấy, kẻo bị mấy con thú lớn làm thương!"
“ Ta biết rồi, nàng mau vào đi kẻo lạnh!"
“ Mẹ mau vào đi, anh em chúng con sẽ săn được một con vật về nấu cho mẹ ăn!"
Trương Tiểu Hạ nhìn bốn cha con rời đi trong lòng cũng không an tâm mấy, nhưng vẫn tin tưởng hai người tang Văn và Thiên Hoàng.
Sau một buổi học săn, Trương Đông và Trương Doãn cuối cùng cũng đã về, vừa về đã lao vào trong lòng cô mà khóc thút thít.
“ Mẹ, cha bắt nạt bọn con, bắt bọn con ta làm mồi nhử!"
Trương Tiểu Hạ vội xem con của mình bị thương không, cũng may chỉ là vết thương ngoài da.
Còn hai giống đực kia chưa biết chuyện gì đang vác thú nhỏ mà hai con săn được cười đùa vui vẻ.
“ Tiểu Hạ, bọn ta về rồi!"
“ Mau úp mặt vào tường cho ta!"
“ Nhưng bọn ta đâu làm gì sai?"
“ Sao hai huynh dám hai đứa trẻ ra làm mồi nhử?"
“ Haha, chuyện có như vậy thôi sao? Nếu không làm vậy thì làm sao có con vật nào để săn!"
“ Còn dám biện minh, hôm nay phạt không cho ăn cơm!"
“ Tiểu hạ!"
Hai đứa con nhìn cha mình đang khóc lóc năn nỉ mẹ liền cười.
Cả nhà bốn năm người cứ thế trải qua hết mùa này rồi đến mùa khác, cùng nhau xây dựng mọi thứ, cùng nhau vui vẻ hạnh phúc mãi mãi<code> _____THE END_____</code>