"Ngon quá, chưa bao giờ anh được ăn món nào ngon tới vậy không thể diễn tả được, sao lại có thể có món ăn ngon tới vậy" Vừa nói vừa nhanh tay gắp đồ vào bát, chẳng trách Tiểu Lạc lại nói nếu không nhanh sẽ hết đồ, bây giờ thì cậu ta đã hiểu rồi.Rau khoai lang ngọt nhẹ, rau bí ngòi xào thì bùi bùi, thơm thơm, không phải vị nhạt nhẽo, mà rất vừa miệng, salad thì tươi ngon, vị chua chua béo béo.
Ớt nhồi thịt ngọt thanh, không ngấy, quan trọng là tất cả cả đồ này đều cực kỳ cực kỳ ngon, cảm thấy ăn xong rất thoải mái.
Không nặng nề như khi ăn thịt và dịch dinh dưỡng, quan trọng ăn đồ ăn này còn cảm thấy tinh thần phấn chấnBao nhiêu năm tìm kiếm đồ ăn ngon, anh ta chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có những thứ ăn có thể ngon tới vậy, không phải là cực kỳ ngon, sao nhà em họ lại có mấy thứ này nhỉ.
Nhưng thôi không nghĩ nữa, phải giành ăn trước đã nếu không thì hết mất.Tô Lạc cũng quen với tốc độ ăn uống này rồi, từ khi mà cô làm đồ ăn bằng rau xanh tới giờ, bữa ăn nào cũng được xem tiết mục múa đũa và giành giật, chỉ là hôm nay có thêm một chiếc đũa còn nhanh hơn cả gió nữa thôi.
Chưa tới 5 phút cả bàn đồ ăn đều sạch bay, cô chỉ kịp gắp được hai đũa rau xào.
Ngay cả phần nước xào rau cũng được Tô Mạnh Hạo vét không còn một giọt, nhìn chén đũa sạch như được rửa qua một lần, cô lại giật giật miệng.
Chấp nhận số phận ăn cơm không như mọi bữa."Tiểu Lạc Lạc, cái này thật sự ngon quá, anh quyết định từ giờ trở đi, sẽ chỉ ăn cơm ở đây, chú dì, cháu sẽ mang đồ đến đây ở luôn, vườn rau chú dì cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc từng ngọn rau một" Tô Mạnh Hạo sao khi ăn xong thì hùng hổ tuyển bố, mình chính là fans của rau xanh.Haizz, tiếc quá lúc nãy anh đánh rớt một ngọn bí, như Tiểu Lạc Lạc nói một ngọn bí có thể cho ra rất nhiều quả và lá, nghĩ tới quả bí ngòi xào thịt và lá bí xào tỏi, anh ta hận không thể chặt rớt cái tay cắt nhầm lúc nãy.Cô không thèm để ý cái người đang đau khổ tự trách, lại còn lẩm bẩm linh tinh, đứng dậy thu dọn bát đũa, chiều nay cô còn phải tạo thêm chậu đất nữa, sáng nay bận rộn chỉnh lại đất và cây cùng ba mẹ, nên là chưa tạo đươc.
Vì vườn rau này rất quý giá, nên từng cây từng lá đều được ba mẹ cô nâng niu chăm sóc đặc biệt, có thể nói một cây có bao nhiêu lá ba mẹ cô đều biết."Tiểu Lạc Lạc, mấy thứ này em lấy được ở đâu ra" Sau khi ngẫm nghĩ Tô Mạnh Hạo mới nhớ tới chuyện này" Cái dùng để trồng cây là do dị năng của em tạo ra, còn mấy cái cây là dùng hạt giống tạo ra" Cô kể lại chi tiết cho Tô Mạnh Hạo nghe"Thật sao, mấy cái này là rau xanh trong truyền thuyết, cái này anh đã từng nghe nói rồi, không ngờ nó lại có thật, vậy là thật sự cái này có thật" Tô Mạnh Hạo kinh ngạc không thôi, thì ra không phải truyền thuyết mà là thật sự có" Hả, em đã mở cửa hàng trên mạng tinh võng sao" Cái này cũng không có gì, nhưng mà rau xanh thật sự quá ngon, nếu như sách nói, đây là một loại thực vật tự nhiên.
Tinh cầu này, không có một gốc thực vật thì có thể nói vườn rau này là duy nhất và cũng quý hiếm nhất..