Edit: Windy
Beta: EU
Đêm dài, vắng người, không nghe thấy cha mẹ gọi con gái, nhưng lại nghe thấy tiếng chuột cùng bàn phím vang lên rầu rĩ.
Nhìn tiểu thuyết Hoàng Đại Hòa đang sáng lấp lánh chiếu rọi trên màn hình, trước máy tính người nào đó nắm chặt khăn giấy, khi khóc khi cười, lẫn lộn….
Không có dấu hiệu báo trước, người nào đó đột nhiên đóng tất cả cửa sổ lại, hai mắt dại ra, cuối cùng nhìn chằm chằm vào binh khí nằm trên mặt bàn, thật lâu sau…. Tựa hồ ngay cả thời gian đều dừng lại…
Đột nhiên, bầu không khí xuất hiện một ít vết rạn, chuyển động! Đúng vậy, người nào đó chuyển động! Người nào đó hai tay run rẩy, đè lên trên bàn máy tính, chậm rãi cử động thân thể đã cứng ngắc, vươn người cho xương sống giãn ra, vặn vẹo cái cổ đau nhức, tinh khí chạy khắp nơi, cuối cùng hội tụ tại đan điền, tinh quang tăng vọt! Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt! Người nào đó ngửa mặt lên trời thét dài:
“Ta–muốn –xuyên–không–!!!!A a a a a a a a —-! ! ! ! ! !”
“Ầm!” (Âm thanh của quyển “Từ điển tiếng Hán bỏ túi” đập vào đầu người nào đó)
“Kêu gào cái gì! Ầm ĩ điếc tai bà đây rồi!” (cô gái nằm trên giường rống lên giận dữ)
“….” (người nào đó nằm ngay đơ…)
Người nào đó là một người bình thường.
Ngay cả họ từ thời tổ tông cũng là họ “Triệu”–Nói dễ nghe là được xếp hàng thứ nhất trong trăm họ ở Trung Quốc. Nói khó nghe thì, kêu tràn lan ra đấy.
Tên thì hay–nếu chỉ có trong lời nói, ít nhất cũng có vài phần khí chất như phụ nữ trong tiểu thuyết Kim Dung. Vì thế, người nào đó không ít lần đấm ngực dậm chân, mỗi khi nhớ đến khó tránh khỏi oán giận đời trước khuyết thiếu trình độ văn hóa vân vân.
Đúng rồi, người nào đó tên là Triệu Mẫn Mẫn.
Tiểu học khi học sáng tác văn, thầy giáo nói: miêu tả nhân vật phải từ bề ngoài rồi đến tính cách, tiếp đó là sở thích và câu chuyện, hình tượng mới có thể đầy đặn đáng yêu. Cho nên, chúng ta trước hết phải xem tính cách cùng vẻ bề ngoài của Mẫn Mẫn.
Người ta nói nữ nhân xinh đẹp, ba phần bề ngoài, ba phần khí chất, ba phần phẩm chất, một phần phục sức.
Mà Mẫn Mẫn—
Tướng mạo bình thường, bề ngoài trừ mười điểm;
Học vấn bình thường, gia thế bình thường, không có sở trường gì đặc biệt, khí chất trừ hai mươi điểm;
Tính cách à… (im lặng tuyệt đối có rất nhiều hàm nghĩa)…..Cũng may trên nguyên tắc lớn vẫn là tích cực dựa vào tổ chức đảng, phẩm chất chỉ khấu trừ năm điểm thôi;
Về phần phục sức, đây là sự biến thiên, màu sắc mức độ có quan hệ trực tiếp với tình hình kinh tế co giãn, nói trắng ra chính là dựa vào tiền bạc mà ra
~Nói tóm lại là, chỉ số tổng hợp của Mẫn Mẫn khoảng chừng trên dưới 65 điểm, theo như lời nói của Hồ Cẩm Đào chính là: hiện trạng đáng lo a…
Lại nói đến sở thích của Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn có một sở thích duy nhất là ngày đêm xem tiểu thuyết trên Tấn Giang, gần đây còn mê truyện xuyên không. Sau khi xem truyện xuyên không suốt hai mười ngày, Mẫn Mẫn đúc kết được một hệ thống rõ ràng sau:
Xuyên qua thật tốt a!
Xuyên qua thật tốt, cưỡi ngựa ngắm mỹ nam, vàng bạc châu báu nắm trong tay.
Xuyên qua thật tốt, ra Thiên Sơn vào long đàm, tuyệt thế võ công khắp người. (Có ai nghe long đàm hổ nguyệt của Kim Dung chưa?)
Xuyên qua thật tốt, phiêu bạt giang hồ dạo thâm cung, trong ngoài lịch sử ta tán dóc.
Xuyên qua tốt, nhân vật chính mạng tốt, không có bản lãnh gì, cũng có thể làm Vi Tiểu Bảo!
Xuyên qua thật tốt, vai phụ xinh đẹp, mọi thứ đều tinh thông, mắt mù cũng có thể dựa vào vai chính.
Vì thế, ở trong cuộc sống hiện thực bình thường vĩnh viễn không ngày nổi danh, Mẫn Mẫn quyết tâm tính toán đi lên con đường xuyên qua không lối về này!