Đúng vậy,
Bỗng nhiên tôi rất muốn cười,
Tôi phải giúp nàng!
****************************************
Ba chân bốn cẳng kéo hai người các nàng lên, ba người đều mệt đến mức ngồi tê liệt trong đình. May là Thanh Thanh không ngất đi, nhưng cũng đã uống không ít nước, lại bị nhiễm lạnh, vừa run run vừa nôn mửa. Mẫn Mẫn tiểu thư vội vàng giúp cô ấy thuận khí, thần sắc trên mặt nhìn không ra vui hay giận.
Giằng co một lát, Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Ôm bả vai không ngừng run rẩy. Tuy rằng là mùa hè, nhưng Thu Diệp thành lại nằm ở phía tây, ban đêm lạnh vô cùng, huống chi lại ở trong nước……Mẫn Mẫn tiểu thư thấy thế liền đưa tay ôm Thanh Thanh và lòng, khẽ cười nói:
“Thanh Thanh, lúc trước ta đã kể với cô về bơi mùa đông rồi, đại khái chính là cảm giác thế này, hơn nữa ta cũng đã được thể nghiệm miễn phí, đúng là hời lớn! Sau đó còn có mỹ nữ nhào vào ôm ấp, ta đúng là kiếm được lời!”
Xem vẻ mặt nàng còn thật sự là biểu tình chiếm được tiện nghi, hai bọn tôi thật sự là dở khóc dở cười, trong gió đêm vừa ho khan vừa cười khổ, nhưng dần dần cũng ấm áp lên. Người này, bất kể bị cuộc sống chèn ép đến mức tận cùng ra sao cũng đều mỉm cười đi?
“Tế Nương,” nàng bỗng nhiên nhìn sang tôi, ánh mắt vẫn long lanh như trước, “Nhanh đi gọi thầy thuốc trong phủ, để hắn chờ ở nơi ở của chúng ta, cô không cần đi theo, tìm một chỗ thay quần áo sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến yến sảnh đi, đừng để đám cô ba bà Tám kia bắt được điểm yếu của cô!”
……Cô Ba bà Tám? Nghe hàm ý thật không tốt, tôi không khỏi sửng sốt.
“Vậy tiểu thư thì sao? Một mình người làm sao đỡ được Thanh Thanh?” Nếu đưa Thanh Thanh đến ngoại viện, thay đổi quần áo, sửa soạn lại, lại chạy đến yến sảnh, đừng nói là kịp lúc khai yến, trước khi yến hội chấm dứt có thể đến kịp hay không cũng là vấn đề! Giờ này khắc này sợ bị người ta bắt được điểm yếu sao lại là tôi, mà phải là cô đó!
“Đừng lo lắng, ta cũng có biện pháp ~” Nàng cười ngọt ngào, rõ ràng không làm gì cả, nhưng vẻ mặt tự tin này có thể làm cho hết thảy người chung quanh yên lòng.
“Được rồi! Tiểu thư tự mình cẩn thận!”
Đứng dậy vội vàng rời đi, đi được không xa chợt nghe phía sau có tiếng thở dài khe khẽ,
“Ta mà không chìm xuống nước thì ngươi sẽ không đi ra sao? Vô lại……”
Hở? Tiểu thư đang nói chuyện với ai vậy? Nghi hoặc quay đầu lại, lại không thấy ai cả. Không có thời gian để tôi tư tiền tưởng hậu, tiếp tục bước nhanh về phía trước, lại dường như loáng thoáng nghe thấy Mẫn Mẫn tiểu thư quát khẽ,
“Ngươi mà không ra ta tự mình nhảy xuống đó!”
Nhịn không được lại quay đầu lại, nhưng lần này cách quá xa, sắc trời lại tối, chỉ lờ mờ nhìn được một nam tử cao gầy đứng phía sau tiểu thư, lại dụi mắt, lại dường như chỉ là bóng cây……..
Tay chân lanh lẹ xử lí xong chuyện tiểu thư phân phó, lau khô thân mình, hoang mang rối loạn chạy đến đại sảnh, quả nhiên yến hội đã bắt đầu rồi! những kỷ trà xa hoa cùng bàn tiệc gỗ khắc hoa đặt thành một hàng dài trong viện, vải xanh áo hồng, đèn xanh nến đỏ, khắp phòng oanh oanh yến yến, quan to hiển quý khắp nơi, hương rượu thịt tỏa khắp, ca hát náo nhiệt vũ điệu loạn mắt, nhưng mà, nào có ai biết, nào ai để ý đến, hai thiếu nữ thiếu chút nữa mất mạng sau sự phồn hoa này?
Xa xa trông thấy chỗ ngồi đặt tận bàn cuối của Mẫn Mẫn tiểu thư, không có một bóng người, Mẫn Mẫn tiểu thư còn chưa tới? Trong lòng một trận hoảng hốt, vội vàng chạy tới cung kính đứng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lạc vương trên vị trí chủ vị và Tứ điện hạ. Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh mắt nghi vấn và sắc bén dừng trên người tôi càng ngày càng nhiều, trong lòng một phần giày vò một phần cường thắng! làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thật sự không được, chẳng thà cứ đem cái mạng nhỏ này đi ăn ngay nói thật, tố cáo mấy vị phu nhân này đi!
Một màn vũ khúc chấm dứt, tiếng nhạc ngừng dần, trong khoảnh khắc lại yên tĩnh. lòng đột nhiên xoắn lại! Quả nhiên, những kẻ có tâm tư chờ chính là thời cơ trong giờ khắc này!
“Gia ~” Cửu phu nhân thướt tha đứng dậy, nụ cười trên mặt cực kỳ quyến rũ ngây thơ, “Chúng thiếp nghe nói, ngài mới thu được một tài nữ đệ nhất thiên hạ mà! Dung mạo kia, tài nghệ kia, đều là trăm năm mới gặp! Bọn tỷ muội đều ao ước ngưỡng mộ ~ mỏi mắt chờ mong được thấy phong thái của nàng nha! Thế nào gia còn che giấu vậy?”
Lời vừa nói ra, trên bữa tiệc lập tức có người phụ họa!
Sắc mặt chủ tử vẫn như cũ, vẻ mặt như xem kịch vui, thản nhiên nói: “Ta nào có tư tàng bảo vật, đã sớm phân phó Mẫn Mẫn rồi, lúc này ta cũng đang khó hiểu vì sao nàng còn chưa tới?” Nói xong, như cố ý như vô tình mà nhìn thoáng qua Tứ điện hạ. Tứ điện hạ mỉm cười khiêm tốn, liếc nhìn về phía Lạc vương: “Người này tối qua mới đưa tới đây, bây giờ lại không thấy đâu, sợ rằng chỉ có Lạc vương mới biết ảo diệu trong đó đi?”
Phía dưới bắt đầu có người cười trộm.
Thấy Tứ điện hạ định cứ như vậy nhẹ nhàng che giấu cho qua, Cửu phu nhân lại nhất quyết không tha, bỗng nhiên vỗ tay cười nói: “A! Ta biết rồi, Mẫn Mẫn cô nương hẳn đã quen với cuộc sống thẻ bài đỏ ở Tàng Xuân lâu, không ai ngàn hô vạn gọi, sao có thể chịu đi ra? Nói như vậy Tứ điện hạ cũng là nóng lòng thích hào nhoáng, cực kỳ nuông chiều nàng rồi?”
Lời này vừa nói ra, cả bữa tiệc đều trở nên yên lặng, không khí đột nhiên ngưng trọng!
Gọi Mẫn Mẫn là cô nương, nghĩa là không thừa nhận giữa nàng và Lạc vương có quan hệ gì.
Cố ý nhắc nhở mọi người Mẫn Mẫn chẳng qua chỉ là cô đào ở Tàng Xuân lâu, đó là làm thấp đi thân phận của nàng.
Lời nói thì giống như đang giúp Mẫn Mẫn tìm cớ, nhưng lại vừa châm chọc tính tình đại tiểu thư của Mẫn Mẫn, lại vừa trào phúng Tứ điện hạ. Thật sự đúng là kiêu ngạo vạn phần!
Lạc vương cái gì cũng chưa nói, Tứ điện hạ cũng mỉm cười tiếp tục phẩm rượu.
Trên bữa tiệc yên tĩnh đáng sợ, mồ hôi lạnh trên lưng tôi bắt đầu toát ra.
Lại yên tĩnh hồi lâu, bắt đầu có người không kiên nhẫn được nữa, cúi đầu nói nhỏ…….
Lạc vương bỗng nhiên đưa ánh mắt dừng lại trên người tôi, thờ ơ hỏi:
“Tế Nương, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi căng thẳng đến cực điểm! Nhưng ngược lại lại trở nên tỉnh táo, thầm hạ quyết tâm, tôi cắn răng đi ra ngoài quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
“Hồi chủ tử, Mẫn Mẫn tiểu thư đến muộn là vì…….”
“Tế Nương!” Một giọng nói quen thuộc cắt ngang lời tôi.
Tôi khiếp sợ quay đầu lại, đung là Mẫn Mẫn tiểu thư đang đứng ở ngoài sảnh!
Cả bữa tiệc đều là vang lên thanh âm hút không khí! Mẫn Mẫn tiểu thư vậy mà không thay quần áo cũng không trang điểm lại, thậm chí ngay cả tóc cũng chưa lau khô! Quần lụa mỏng thật dài cùng từng sợi tóc đều hỗn loạn dán lên làn da ẩm ướt……..
Tôi cứng ngắc sửng sờ tại cỗ, ánh mắt tiều tụy của Mẫn Mẫn tiểu thư cũng không nhìn những người bên cạnh mà vẫn nhìn thẳng tôi, chậm rãi hướng phía tôi vẫy vẫy tay, “Đến đây, đỡ ta một chút.”
Tôi chết lặng đi đến, trong khoảnh khắc nắm tay nàng lên lại hoảng sợ! Thật nóng!
Tôi lo lắng nhìn nàng, nàng lại nhéo nhéo tay tôi tỏ vẻ không có việc gì, liền lập tức đi vào yến sảnh. Giày trên chân ẩm ướt lợi hại, mỗi bước đi đều lưu lại vết nước, bốn phía truyền đến tiếng cười đùa của các nữ nhân…….
Ánh mắt Mẫn Mẫn tiểu thư vẫn không nhìn chung quanh mà tiêu sái đi đến chính giữa, hướng về phía hai người ngồi trên chủ vị gật gật đầu.
Lạc vương thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, không mở miệng.
Tứ điện hạ cúi đầu uống rượu, cái gì cũng không nói.
Đứng vậy, phải nói gì đây? Vì sao lại thành như vậy? Trong lòng mỗi người ở bữa tiệc đều biết rõ. Đây là một tuồng kịch, phản ứng của diễn viên trong vở kịch quyết định kết cục của nó. Bây giờ mỗi người đều thờ ơ lạnh nhạt thì xem xem nàng diễn thế nào, một phen nước mắt nước mũi một phen cáo trạng? Hay là nén giận mà lui xuống?
“Làm sao vậy? Mẫn Mẫn đại tiểu thư đến muộn như vậy, là để ăn mặc ra loại trang phục này? Đừng nói là bây giờ đang lưu hành cách ăn mặc mới này chứ? Chúng ta đây quả là quê mùa rồi!” Cửu phu nhân vui sướng khi người gặp họa nhìn nhìn chằm chằm Mẫn Mẫn tiểu thư mà cười nói.
Tiếng cười trộm vốn kiềm nén bỗng chốc lại biến thành cười vang.
Trong một mảnh tiếng cười, Mẫn Mẫn tiểu thư cái gì cũng chưa nói, nhưng bỗng nhiên lại đứng thẳng dậy, lưng thẳng tắp, khẽ nâng cằm lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng! Trong nháy mắt kia, trong mắt nàng toát ra thần sắc giống như nữ thần không thể tùy tiện xâm phạm! Toàn thân đều tản ra một khí thế sắc bén không giận mà uy, so với dáng vẻ tiều tịu vừa rồi cứ như hai người! Những người bị ánh mắt của nàng đảo đến tất cả đều chết lặng mà ngậm miệng! Này, một cô đào sao lại khí chất như vậy? Trong nháy mắt kia, nàng đứng ở giữa mọi người, toàn thân trên dưới vô cùng chật vật, vẻ mặt như Đại tướng quân chiến thắng trở về mà nhìn xuống chúng sinh thiên hạ như vậy! Làm cho người ta hoa mắt không thể dời mắt đi.
Cửu phu nhân vô thức lùi về phía sai từng bước, tôi âm thầm lắc đầu, khí thế của hai người kém quá xa! Tôi vốn tưởng rằng Mẫn Mẫm tiểu thư này quá mức khờ dại đơn thuần, chỉ biết nén giận, bây giờ xem ra, trong cuộc chiến này còn chưa biết ai thắng ai thua đâu………
Nhưng Đại phu nhân lại bải trì được sự bình thản, nhẹ nhàng vỗ tay nói:
“Mẫn Mẫn cô nương quả nhiên không phải người bình thường, hôm nay chúng ta có thể được mở mang kiến thức rồi!” Dừng một chút, nàng âm thầm quan sát sắc mặt hai người trên vị trí chủ vị, liền yên lòng tiếp tục nói: “Từ trước tới nay ta vẫn nghe nói tài ca múa của Mẫn Mẫn cô nương là đệ nhất thiên hạ! Tài thi họa lại càng là nhất tuyệt! Nói ra không sợ cô chê cười, Lạc vương phủ này mặc dù không có nhân vật xuất sắc như vậy, nhưng bọn tỷ muội thông hiểu cầm kỳ thi họa cũng không ít, giỏi ca múa tất nhiên khỏi phải nói. Mọi người tuổi còn nhỏ, trong ngày thường khó tránh khỏi không phục nhau, so với âm thầm làm bậy, không bằng hôm nay mọi người liền quang minh chính đại luận bàn một chút đi? Tuy rằng không biết Mẫn Mẫn cô nương là gặp điều gì không thuận, biến thành bộ dáng này, có điều, dựa vào bản lĩnh của Mẫn Mẫn cô nương, việc nhỏ ấy hẳn là không gây trở ngại gì đi?”
Một hồi nói dối vậy mà lại bị nàng nói thành đạo lý rõ ràng như vậy, ở phương diện nào đó mà nói, vị Đại phu nhân này quản lý cả gia quyến Lạc vương phủ thì cũng không tầm thường đâu. Thần sắc đắc ý bắt đầu xuất hiện trên mặt các vị nữ quyến. Ngày thường có thể không dám nói, nhưng hôm nay Mẫn Mẫn đã không có dàn nhạc của Tàng Xuân lâu giúp đỡ, cũng không có sân khấu được bố trí tỉ mỉ kỳ lạ, hơn nữa lại là dáng vẻ ướt sũng, phần thắng cũng không tránh khỏi quá nhỏ!
Mẫn Mẫn tiểu thư lẳng lặng nghe Đại phu nhân hạ thư khiêu chiến xong, buông hàng mi xuống từ chối cho ý kiến.
Trên bữa tiệc thật yên lặng, từng ngọn gió đêm thổi qua, với người khác mà nói đó là phụ trợ nên để làn váy tung bay, với Mẫn Mẫn mà nói, là rét lạnh đến thấu xương! Thân mình mảnh khảnh của nàng ở trong bóng đêm run nhè nhẹ, bàn tay nắm tay tôi nóng rát! Nhưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ!
Bỗng nhiên, Ngũ phu nhân vẫn trầm mặc chậm rãi mở miệng nói:
“Đánh cờ cần phải có nhiều thời gian, hôm nay tình trạng của Mẫn Mẫn tiểu thư cũng không tốt, ta có thể đợi đến ngày sau lại so tài.”
Nói xong liền khép chặt miệng, không nhìn bất kỳ ai, cũng không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của vài vị phu nhân khác.
Thập lục tiểu thư luôn luôn thân thiết với Ngũ phu nhân cũng sợ hãi mở miệng:
“Nữ, nữ hồng cũng là trong nhất thời nửa khắc cũng không so tài được, các vị gia nhìn thấy cũng, cũng không hứng thú, nên ta……Ta thấy, hay là thôi đi…….”
Rốt cuộc là tuổi vẫn còn nhỏ, không thong dong bình tĩnh được như Ngũ phu nhân, bối rối liếc mắt nhìn Đại phu nhân một cái, liền sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên.
Không nghĩ tới có hai kẻ bên phe mình lại không để mặt mũi ình, chúng phu nhân tức giận mà không có chỗ phát, liền nhất tề đem ánh mắt hung tợn hướng về Mẫn Mẫn tiểu thư đứng ở trong sảnh.
“Tốt……” Mẫn Mẫn cúi đầu nói.
Trời ạ! Ngay cả giọng nói của nàng cũng khàn khàn cả đi! Như vậy làm sao tiếp tục được? Tôi lo lắng đỡ lấy nàng, lại bị nàng không dấu vết đẩy ra.
“Vậy chúng ta liền bắt đầu thi múa đi, thế nào?”
Cúi lưng, bàn tay mềm khẽ nâng lên, cởi đôi giầy ẩm ướt ra, vén váy dài quét đất lên thắt ở bên hông, đôi chân trần như tuyết trắng của nàng giẫm lên tấm thảm màu trầm hương trong đại sảnh, sáng tối đối lập mãnh liệt kia khiến cho kẻ khác phải than thở! Chậm rãi dời bước, cái thắt hình bông hoa kia theo vòng eo đong đưa nhẹ nhàng vẽ nên gợn sóng mê người, theo làn váy vén lên, đôi chân thon dài trên bãi cát đẹp đẽ mất hồn như ẩn như hiện ……..
Theo ánh mắt của mọi người dừng lại giữa sân, nàng nhẹ giọng phân phó nhạc công:
“Tấu 《 Quốc phong 》.”
Quốc phong là một nhạc khúc có sự tinh xảo cao nhất, làn điệu uyển chuyển quyến rũ lại phối thêm tiếng trống âm vang hữu lực, nghe có vẻ như không hài hòa, nhưng lại có nghệ thuật riêng, bình thường chỉ là miếu khúc dùng để hiến tế, lại thật sự có thể dùng để nhảy sao?
Thời điểm nhạc khúc vang lên, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mọi người xung quanh nở nụ cười nhợt nhạt.
Đây là nụ cười thế nào?
Hết sức thiên kiều bá mị, nhưng lại phiêu nhiên xuất thế như không thể đụng chạm! Hàng mi của nàng, đôi mắt của nàng, tay chân thon dài của nàng, vòng eo của nàng, đầu ngón tay, lọn tóc của nàng, nàng để lộ ra hai má đỏ bừng vì bệnh, đều theo nụ cười này mà trở nên hoạt sắc sinh hương!
Chân ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, dịu dàng hướng về bên cạnh cúi người, cổ tay chậm rãi chuyển động linh hoạt, nàng giống như một con mèo xinh đẹp lười biếng sãi bước chân, rơi xuống đất không tiếng động……..
Thân thể nàng thon dài, tứ chi có sự tinh tế mềm dẻo như thiếu niên, gương mặt lại ngọt ngào thanh thuần như thiếu nữ, làm ra động tác khiêu khích nhất, lại mang theo thần sắc không thể xâm phạm nhất, nụ cười làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo, ánh mắt lại kiêu ngạo lạnh lùng……..
Bước nhảy của nàng từ chậm đến mau, giống như bị lửa nóng đốt, như ngọn gió xoay tròn khắp sảnh! Mị nhãn như tơ, nụ cười yết ớt như mộng, ngay cả mái tóc đen ngắn ngủn ướt nhẹp lúc này ở trong ánh lửa mang theo một loại dã tính sống mái khó phân đẹp đến cực hạn!
Bất kể là ăn mặc thế nào, bất kể là chật vật không chịu nổi ra sao, nàng vĩnh viễn lấp lánh loại ánh sáng mà người khác không có! Rực rỡ câu người như vậy! Chói mắt tự tại như vậy! Khiến cho người ta khát vọng…….
Trên đời này có mấy người có thể đem sự hoàn mỹ đến cực hạn vốn đối lập lẫn nhau này mà kết hợp cùng một chỗ? Thanh thuần cùng diêm dúa lẳng lơ, khờ dại cùng mị hoặc, cao quý cùng sa đọa, một nữ tử linh động đến tận xương như vậy, chỉ có thể dùng một từ “Báu vật”để hình dung đi?
Đáng tiếc, khi đó tôi còn chưa nhìn thấy dáng vẻ ngày sau nàng ở trên chiến trường tư thế oai hùng hiên ngang chỉ trích phương tù, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không dùng từ ngữ nông cạn như vậy để làm bẩn nàng. Bởi vì, từ ngữ thật sự có thể hình dung một nữ tử như vậy, chắc chỉ có “Một thế hệ thiên kiêu”!
Theo đuổi nàng? Bát lấy nàng? Trân quý nàng? Sủng ái nàng? Phá hủy nàng? Nên lựa chọn cái gì? Ai lại có tư cách lựa chọn?
Lúc bước nhảy của nàng theo tiếng nhạc ngừng dần mà ngừng lại, giống như lá cây dần dần ngừng đu đưa sau từng cơn gió nhẹ thổi qua, giống như một hồ thanh tuyền trong thâm sơn u cốc, thu lại tất cả vẻ hấp dẫn, chân trần như khẽ ngân nga điềm tĩnh chậm bước nơi núi rừng xanh tươi……..
Không ai nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng, không ái dám quấy rầy nữ tử thanh sạch như tinh linh này.
Nào có thắng bại gì? Tử khí thế đến mị lực, nữ quyến ở đây không có một ai có thể so sánh với nàng! Thần sắc mê say của mọi người đã biểu lộ rõ ràng lòng người hướng về đâu, lúc này mà đứng ra khiêu khích qua là tự rước lấy nhục!
Không ai phát hiện hai má Mẫn Mẫn đã đỏ bừng đến mức không bình thường, ngẩng đầu vẻ mặt hoảng hốt cười khẽ một chút, nàng liền yếu ớt ngã ngồi xuống…….
Trong một mảnh tiếng kinh hô, tôi thấy Lạc Thành không biết từ nơi nào lao tới ôm lấy Mẫn Mẫn tiểu thư té ngã trên mặt đất! Vì cái gì? Hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác, chưa bao giờ xuất hiện đồng thời với Lạc vương, vì sao lúc này lại không chút do dự bước ra? Tôi thấy Lạc vương rời khỏi bàn dài, bước nhanh chạy về phía Mẫn Mẫn, trong nháy mắt hắn hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu lúc nhìn thấy Lạc Thành xuất hiện! Tôi thấy sắc mặt Tứ điện hạ trở nên tái nhợt, đứng lên, rồi lại chậm rãi ngồi xuống, chén rượu cầm trong tay đã sớm rơi trên mặt đất……..
Mẫn Mẫn, nàng có biết tâm tư của những nam nhân đó không?
“Ngươi…….? Làm sao lại ở đây?”
Mẫn Mẫn bị Lạc Thành ôm vào trong lòng, tiếng nói khàn khàn phát biểu nghi vấn, ánh mắt thật sự mơ hồ.
“Trước hết đừng động đậy, nàng nóng rất lợi hại, về nghỉ ngơi đi. Làm sao một chút cũng không biết đau lòng cho chình mình như chứ, con mèo nhỏ ~”
Lạc Thành ôm chặt nàng, đem cánh tay nhỏ bé không an phận khua loạn của nàng nhét vào trong lòng, sủng nịch trách cứ, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
“Đi gọi đại phu đến đây.” Lạc Vương trầm thấp phân phó, “Trước hết thu xếp cho Mẫn Mẫn ở thư phòng gần đây đi.”
“không được! Không được! Ngươi thả ta xuống, ta không đi, ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình!” Mẫn Mẫn ở trong lòng Lạc Thành giống như mèo mà giãy giụa vùng dậy, trong đầu lộn xộn, phát ra thanh âm nức nở không rõ ràng.
Lạc Thành dừng bước, Mẫn Mẫn lập tức từ trong lòng hắn nhô đầu ra.
“Ta còn có chuyện muốn nói với các vị phu nhân!”
“Nói cái gì?” Cửu phu nhân tức giận hừ một tiếng nói, cũng không dám nói quá lớn. Khảo nghiệm chấm dứt, diễn xong phải chào cảm ơn. Biểu hiện của các chủ tử rõ ràng là hướng về phía Mẫn Mẫn, nhìn thần sắc của Lạc Thành cũng đủ biết về sau nếu đối đầu với nàng sợ là không có trái cây ngon để ăn, huống chi, chính cô ta phỏng chừng đối với Mẫn Mẫn cũng là tán thưởng thật sự đi?
“Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, các ngươi có chịu thua ta?”
Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Mẫn Mẫn sẽ hỏi trực tiếp như vậy, trực tiếp đến gần như mang theo khẩu khí của trẻ con! Không khí trong sân vốn siết chặt khiến người ta hít thở không thông, bây giờ mơi trở nên dịu xuống, nhìn thấy Mẫn Mẫn mở to đôi mắt như động vật hoang dại nào đó sáng đến dọa người, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cửu phu nhân rốt cuộc không được tự nhiên nói:
“Ngươi quả nhiên là có chút bản lĩnh, việc hôm nay liền quên đi!”
Nghe thấy vậy, Mẫn Mẫn lập tức hé ra một khuôn mặt tươi cười đến cực vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng vì bệnh lại khiến nàng hết sức thiên chân khả ái, ngay cả mọi người xung quanh cũng gợi lên khóe miệng.
“Vậy là tốt rồi, đúng rồi, hôm nay ta còn có một câu cuối cùng, là thay Thanh Thanh ‘không cẩn thận rơi xuống nước’ nhà ta nói với các ngươi……..’
Kế tiếp Mẫn Mẫn ghé vào trên vai Lạc Thành cười tủm tỉm nghiêng đầu, nói một câu mà thật lâu về sau tôi mới biết là đại nghịch bất đạo cỡ nào.
Mẫn Mẫn biểu tình cực kỳ kiêu ngạo hướng về Đại phu nhân Tam phu nhân Cửu phu nhân vươn ra một quả đấm, bỗng nhiên ngón giữa mạnh mẽ giơ lên, thấp giọng nói:
“FUCK YOU!!!”