Edit: Windy
********
Thời gian từ mùa hè bước vào mùa đông.
Lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, khi tôi đang ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết, Tế Nương bỗng nhiên mang đến cho tôi một tin tức:
Lục hoàng tử tạo phản ở Trường Nhạc thành!
********************************
Lục hoàng tử này lúc trước tạo phản Tứ hoàng tử, nay lại tạo phản Hoàng thượng, thật sự không biết hắn có bị điên hay không nữa. Mà Hoàng đế lão nhân đối với chuyện này phản ứng đầu tiên không phải là toàn lực truy bắt phản quân, mà ngược lại lại là ra lệnh cho Lạc vương ở phía Tây xa tám trăm dặm lập tức quay về đô thành Trường Nhạc.
Từ khía cạnh cân bằng quyền lực mà nói, Hi đế quả thật rất sáng suốt. Hiện nay binh quyền của Hậu Minh đang nằm trong tay ba người, Hoàng thượng và Lục hoàng tử ở ngoài sáng, Tứ điện hạ ở trong tối. Ngày thường thì có thể lấy minh đối ám, mượn binh lực của Lục hoàng tử để ngăn chặn Tứ điện hạ, bây giờ Lục hoàng tử lại tạo phản, nếu phân tán lực lượng của Hoàng đế để truy bắt phản quân, vậy thì rất có thể là hai mặt thụ địch. Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là dùng một người khác có thể đối kháng với lực lượng của Tứ điện hạ, không phải là về binh lực nhưng lại hơn hẳn cả binh lực, tục xưng chính là lực lượng giang hồ, Lạc vương.
Vậy thì có thể thấy, vị Hi đế cũng không ngu ngốc như Thọ nhi miêu tả, cũng có chút mưu lược và tầm nhìn đấy chứ. Nhìn mai vàng ngoài cửa sổ, tôi thở dài, thật là, chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi?
Kỳ thật chuyện này đối với tôi cũng không có chút liên quan nào.
Sau khi biết được Lục hoàng tử tạo phản, phản ứng đầu tiên của tôi cũng chỉ là:
Oa! Người này đúng là tên nghiện nha!
Nào biết rằng, tiếp đó cái tên nghiện tạo phản này lại mang đến cho tôi một đống phiền toái lớn!
Hậu Minh
Thu Diệp thành
Lạc vương phủ
Khuê phòng Mẫn Mẫn lúc lên đèn
“Mẫn Mẫn sửa soạn một chút đi, ngày mai theo ta lên đường đi Trường Nhạc.” Lạc vương thần thái tự nhiên ngồi bên bàn hạ mệnh lệnh.
Hai tiếng rống giận dữ đồng thời vang lên ——
“Vì sao con mèo nhỏ cũng phải đi?!”
“Hai người các ngươi cứ thích xông vào lúc ta đang thay quần áo mà nói tới chuyện này sao?!!”
Tôi run rẩy nắm chặt áo ngoài lui vào giường, Thanh Thanh và Tế Nương luống cuống tay chân giúp tôi che chắn……
Bị thấy hết…….Bị thấy hết rồi………T_T……….Cái địa phương không có nhân quyền, súc sinh khắp nơi này………55555…….
“Ta quyết định rồi, ngày mai mặt trời mọc khởi hành, chuẩn bị một chút đi.” Lạc vương mặt không đổi sắc.
“Nếu muốn mang theo nàng, vậy ta cũng đi!” Lạc Thành lười biếng dựa vào cửa, nhìn chằm chăm tôi. Bị ánh mắt khinh thường phẫn nộ của tôi dọa lại.
“Không được, ngươi ở lại Thu Diệp thành.”
“Được ~ Vậy để con mèo nhỏ lại ~”
“Không được, Mẫn Mẫn phải theo ta đi Trường Nhạc.”
“Vì sao? Hơn nữa, con mèo nhỏ làm sao rời khỏi ta được?” Lạc Thành lắc mình ngồi vào trên giường, “Nàng cũng không muốn đi Trường Nhạc thành đúng không?”
Lạc vương cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
“Ừ,” Cúi đầu mặc áo ngoài xong, tôi lãnh đạm trả lời, “Ta không đi Trường Nhạc đâu.” Vỗ cái mặt vui mừng khôn xiết đột nhiên phóng tới của Lạc Thành một cái, cắn răng nói: “Không liên quan gì tới ngươi!”
Tôi không muốn đi, là bởi vì phải giám sát công tác khai quật Thần miếu Thượng cổ, mấy tháng trước thật vất vả mới cầu được Lạc vương dùng thế lực phong tỏa con phố kia, bây giờ công việc khai quật vừa mới triển khai không lâu, tòa Thần miếu kia mà có sơ suất gì thì tôi cũng sẽ không thể xuyên về được, trong giờ phút quan trọng này làm sao tôi có thể rời đi?
“Tổng đàn của Vị Ương môn ở Trường Nhạc.” Lạc vương bỗng nhiên nói.
“Vậy thì sao?” Sao bỗng nhiên lại nhảy đến đề tài này?
“Hồn thiên châu đích thật là ở Lạc vương phủ, có điều Lạc vương phủ ở Thu Diệp thành, chỉ là phân viện mà thôi.”
“Ngươi……Ngươi nói……Hồn thiên châu ở Trường Nhạc?!”
“Phải. Tuy rằng kỳ hạn một năm vẫn chưa tới, có điều ta hứa với cô, nếu cô có thể tìm ra Hồn thiên châu, nó liền thuộc về cô, thế nào?”
“Ta không tìm được thì sao?”
“Vậy chờ một năm sau cứ chiếu theo giao ước mà cho cô.”
“Vậy…..” Tôi mở to hai mắt nhìn! Chuyện đánh cược này tuyệt đối là có lợi cho tôi a! Thắng thì có lời, thua không phải bồi thường! Nào có cái bánh thịt lớn như vậy mà rớt xuống chứ?
“Ngươi, ngươi dùng điều kiện hậu đãi dẫn ta đi Trường Nhạc như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”
“Tới nơi rồi cô tự nhiên sẽ biết.”
“Hy vọng ta còn có mạng để biết.”
Cứ như vậy, dưới sự cám dỗ của Hồn thiên châu, tôi tựa như con lừa thấy củ cà rốt, vui vẻ đáp ứng cùng với Lạc vương đi Trường Nhạc.
Không biết Lạc vương dùng thủ đoạn gì để chế trụ Lạc Thành, tóm lại từ đêm đó, từ lúc Lạc Thành bị cưỡng ép lôi ra khỏi phòng tôi đến nay vẫn không thấy hắn…….
Ngày hôm sau, lúc mặt trời mọc, đội ngũ thượng kinh của Lạc vương hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuất phát
~Mà tôi, thì trong trạng thái mê man đã bị cuốn lên đường, ừm……Tình huống này hình như đã từng xuất hiện rồi……..
Lúc đang được Thanh Thanh chải đầu lau mặt, đội ngũ đột nhiên dừng lại!
“Ủa? Sao lại thế này?” Tôi nhô đầu ra khỏi cái khăn mặt.
Thanh Thanh vén màn xe mình nhìn bên ngoài, bởi vì là xe chuyên dùng cho nội quyến, nên xe ngựa của chúng tôi ở trong trung tâm bảo vệ của đội ngũ xa hoa, tầm nhìn bị hạn chế, cho nên hai người chúng tôi từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài nửa ngày, vẫn không biết là chuyện gì xảy ra.
“Ai……..Nếu Tế Nương ở đây thì tốt rồi ~” Lòng trung thành của Tế Nương đối với Lạc vương phủ không thể tưởng tượng nổi đã lên đến mức độ nửa bước không rời rồi, nên lần này xuất môn hiển nhiên cũng không đi theo.
“Đúng vậy, tên mật thám kia, miệng mau, giao thiệp rộng, tin tức gì cũng biết hết!” Thanh Thanh phụ họa nói. Chính xác, nói thật, tôi cảm thấy Tế Nương đã thể hiện thiết thực sự đặc sắc của Vị Ương môn bọn họ rồi ~ Hắc hắc……Kỳ thật nghề chính của Vị Ương môn là chính là mật thám, nói như vậy, Lạc vương mặt thối suốt ngày trưng ra cái vẻ “Ta là lão đại” kia, chẳng qua cũng là đầu lĩnh mật thám mà thôi ~ Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười hì hì
~“Ô ~ Mẫn Mẫn tiểu thư, Thanh Thanh cô nương, chuyện gì mà cao hứng đến vậy?” Một thiếu niên áo xanh giục ngựa đến bên cửa sổ, cợt nhã chào hỏi.
“Liên Hữu!” Tôi lập tức một phát nắm cổ áo hắn kéo nửa người trên của hắn nghiêng xuống bên xe, “Tiểu tử ngoan! Tới vừa đúng lúc, phía trước có chuyện gì vậy? Vì sao phải dừng xe?”
“Ai u! Bà cô của ta ơi mau buông tay ra đi! Ta sắp bị kéo đứt rồi! A nha a nha! Con ngựa ngoan! Đừng có đi tới nữa! Kéo đứt! Á á! Kéo đứt đó!”
Không để ý đến hắn la hét gọi bậy, tôi nắm cổ hắn không tha, “Ngươi nói nguyện nhân đi, rồi ta sẽ buông tay.”
Tôi và Liên Hữu có thể nói là không hòa thuận.
Tiểu tử này thật sự là kẻ dối trá, tính tình cũng ác liệt! Lần đầu gặp mặt, không biết hắn lấy ở đâu ra bộ quần áo công tử, giả thành sắc lang đùa giỡn tôi! Hắn cũng không ngẫm lại, chủ tử của hắn chính là đệ nhất sắc lang tôi còn chịu được, nói chi tới hắn? Còn không đáng để đem so! Ngay cả quá trình mặt đỏ tim đập tôi cũng không có đã cho hắn nằm xuống đất nghỉ ngơi ~ (Vì cái gì khi bị đùa giỡn phải mặt đỏ tim đập a?) Nếu không phải sau đó đúng lúc Liên Tả đi ra cứu hắn, thì cái tên ngốc tay trói gà không chặt còn dám liều lĩnh đi đùa giỡn con gái đàng hoàng như hắn đã bị tôi đập! Từ đó về sau có mà quỳ gối dưới nắm đấm của tôi rồi!
Kỳ thật đừng thấy cái vẻ thế này của hắn, trình độ trí thức cũng rất cao thâm, thi từ ca phú cũng không nói chơi, hơn nữa còn am hiểu cắt tỉa hoa. Năm đó chính tôi phải lục ruột vét bụng đem các kiệt tác của tám bậc thầy thời Đường, Tống ra mới trừng trị để hắn ngoan ngoãn được! Từ đó con ngựa hoang này mới trở thành thủ hạ dưới tay bà đây!
Tác giả: Cắt! Chấm dứt hồi ức! Goon (*)!
(*Goon: đồ bất lương)
“Này này…….Ta cũng không biết……..A! Thanh Thanh tỷ tỷ tha mạng a~~”
“Thằng nhãi con! Ngươi mà không biết thì còn ai biết?” Móng tay được cắt sửa sắc bén có thể đâm chết người của Thanh Thanh lúc này đang đâm vào cái lỗ tai Liên Hữu…….
“Là Tứ điện hạ.”
Quá nhi giục ngựa từ cửa sổ bên kia đi đến.
“Sao?”
“Điện hạ phụng chỉ xuống phía nam tiêu diệt phản quân, tới Dược đô phía trước sẽ cùng đường với chúng ta.” Quá nhi nhìn tôi, trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc vẫn thở dài nói: “……Tiểu Đào cô nương cũng ở trong đoàn xe của điện hạ.”
“Hả?!” Tôi lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười thật lớn khó có thể tin, liền xông tới Quá nhi! “Thật vậy sao? Thật sao? Thật sự? Thật sự?”
“Ta không lừa cô.” Quá nhi mặc cho tôi kéo tay áo, nhẹ giọng nói.
“Thật tốt quá! Thật, thật tốt quá!” Tôi một phát kéo Thanh Thanh phi thân nhảy xuống xe, “Đi! Chúng ta đi gặp Tiểu Đào!”
“Ai! Mẫn Mẫn tiểu thư! Cô không thể đi! Chậm một chút!” Liên Hữu ở phái sau kích động kêu to, đáng tiếc ở giữa khe hở của đám xe ngựa mà dựa vào tài cưỡi ngựa của hắn cũng thật sự khó có thể di chuyển.
Quá nhi cũng không nói gì, giục ngựa đuổi theo, đi trước mở đường cho tôi.
Vòng qua một chiếc lại một chiếc xe ngựa, quả nhiên có một đoàn xe có cờ khác với lá cờ xanh thêu chim ưng bạc của Lạc vương, mà là đồng loạt treo cờ rồng vàng! Là Đại hồ ly?
“Cô đi đâu vậy?”
Lạc vương bỗng nhiên lắc mình đi ra, ngăn giữa đường. Ngựa của Quá nhi cũng bị Liên Tả ghìm lại.
“Đi gặp Tiểu Đào!”
“không được.”
“Dựa vào đâu? Ngay cả việc này ngươi cũng quản?!”
“Trở về đi.”
“Ta không về! Ta phải đi gặp nàng ấy. Không phải nói là đến Dược đô phái trước bọn họ sẽ cùng đường với chúng ta sao? Đi chung thì có sao?”
Liên Hữu phía sau hổn hển đuổi theo, miệng còn ồn ào trách tôi không đợi hắn, vừa thấy Lạc vương tự mình ngăn giữa đường, lập tức liền đem mọi huyên thuyên oán giận định nói nuốt vào.
Ánh mắt không tốt của Lạc vương bắn về phía Liên Hữu, tên tiểu tử chết tiệt kia lập tức giống như trống bỏi, “Ta không nói ta không nói! Ta một chữ cũng chưa nói! Là Dương thị vệ nói!”
Quá nhi trầm mặc không nói gì.
Tôi vội vàng lấy lòng nhẹ túm lấy vạt áo của Lạc vương, “Ta chỉ đi thăm Tiểu Đào một chút thôi, thật đó, tỷ muội chúng ta hơn nửa năm chưa gặp mặt, ta thật sự rất muốn gặp nàng……Ta cam đoan! Đợi đến lúc tới Dược đô hai đoàn xe phân ra ta sẽ trở lại! Ta cam đoan! Ta thề!” Tôi dựng thẳng ba ngón tay tội nghiệp mà nhìn hắn.
Lạc vương cúi đầu nhìn tôi, tôi vội vàng mở to hai mắt gia tăng độ tin cậy.
“…….Không được.”
“Ngươi!” Tôi tức giận phắt cái bỏ vạt áo hắn ra, dồn khí đan điền, hai tay làm thành hình cái loa hướng về phía đoàn xe đối diện lên tiếng hô to:
“Tiểu——Đào——!!! Tiểu——Đào——-!!! Tiểu Đào——–Đào——-!!!! Oa oa a a a a———!!!!!!!”
Lạc vương cùng những người khác sững sờ tại chỗ, trong đoàn xe đối diện nổi lên một trận xôn xao, một góc màn của chiếc xe ngựa lớn nhất kia được nhấc lên, gương mặt kinh ngạc của Tiểu Đào mơ hồ xuất hiện ở phía sau.
Lúc ấy tôi làm một loạt động tác lưu loát vô luận là về tốc độ hay sức lực cũng có thể báo danh thi Ba môn phối hợp được rồi—–nghiêng người né thoát Lạc vương, khom lưng tránh khỏi cánh tay Liên Tả vươn tới, như gió xoáy mà lướt đến đoàn xe của Đại hồ ly, hai lần vượt rào cản cộng thêm một lần nhảy cao, xông thẳng đến chiếc xe ngựa lớn nhất kia!
Tiểu Đào vén màn xe đi ra, tôi biến thân làm chuột bay nhào tới, ngọt ngào như mật tràn đầy lòng!
“Chuột—–bay——ôm—-!!!”
Tiểu Đào bị tôi xông đến làm cho lảo đảo, ngã vào trên xe ngựa, hơi ngẩn ra rồi lại gắt gao ôm chặt tôi!
“Tiểu Đào Tiểu Đào Tiểu Đào Tiểu Đào! Ta nhớ muội muốn chết! Ô ô ô!!” Vành tai và tóc mai hai người chạm nhau cuộn thành một cục……”Mẫn Mẫn……” Tiểu Đào thở dài nhẹ nhàng gọi tên tôi, ấm áp lại quen thuộc.
Ôm một hồi, tôi mới lưu luyến kéo tay Tiểu Đào đứng lên, bỗng nhiên phát hiện, xung quanh vây đầy người!
Đại hồ ly ngồi trong xe nhìn chằm chằm chúng tôi, khéo miệng mỉm cười. Tễ Văn ngồi bên cạnh, đang cảnh giác mà oán độc trừng mắt nhìn tôi. Lạc vương, Quá nhi, Thanh Thanh, Liên Tả Liên Hữu đứng ở ngoài xe nhìn chằm chằm chúng tôi, biểu tình mỗi người khác nhau. Bên ngoài cùng còn vây quanh một vòng thị vệ áo đen rút đao ra khỏi vỏ.
“À……Cái đó……” Tôi vô tội chớp chớp mắt.
“Không thể tưởng được Lạc vương vào kinh thành còn mang theo Mẫn Mẫn, thật sự là sủng ái có thừa, bổn điện lúc này thay Mẫn Mẫn tạ ơn.” Đại hồ ly đánh vỡ sự xấu hổ đầu tiên, “Một khi đã trùng hợp như vậy, có vẻ như Mẫn Mẫn cũng nhớ Tiểu Đào, không bằng để các nàng nói chuyện một lúc đi.”
Cái gì? Tên hỗn đản này sao lại trở nên tốt như vậy? Tôi không tin tưởng mà nhìn Đại hồ ly từ trên xuống dưới, lúc trước là ai có chết cũng không trả Tiểu Đào cho tôi?
“Được rồi,” Lạc vương nhìn chằm chằm Đại hồ ly trầm giọng nói, “Có điều lúc này cũng không tiện quấy rầy, không bằng để Tiểu Đào cô nương đến chỗ ta ôn chuyện cùng Mẫn Mẫn đi.”
“A……Gần đây thân mình Tiểu Đào không khỏe, đi qua đi lại chỉ sợ đối với nàng không tốt, dù sao Mẫn Mẫn cũng đã đến đây, làm gì phải phiền toái mọi người quay đi quay về?”
“Hừ……Điện hạ…….Nói rất đúng.”
Trong không khí hình như xuất hiện hạt âm điện, giữa ánh mắt giao nhau của Lạc vương và Đại hồ ly nổ bùm bùm dọa người!
Lạc vương bỗng nhiên nhìn tôi, “Đến Dược đô ta sẽ đón cô……Đừng có nói nhiều đấy.”
Tôi vội vã làm động tác kéo khóa miệng, tay phải chỉ trời thề—–không nói không nói, cái gì tôi cũng không nói!
Phân phó Liên Tả ở lại xong, Lạc vương liền mang Liên Hữu về.
Tôi sôi nổi lôi Tiểu Đào quay lại xe ngựa.
“Tiểu Đào, gần đây thân mình muội không khỏe thật sao?” Tôi lo lắng nhìn Tiểu Đào, “Ta cảm thấy sắc mặt muội rất tốt nha!”
“A……Cái này……” Tiểu Đào xấu hổ nhìn về phía Đại hồ ly, Đại hồ ly uy nghiêm gần như là đe dọa nhìn lại, ánh mắt trao đổi của hai người khiến cho tôi không hiểu ra sao.
“Này! Vì sao ngươi còn ở đây?!” Tôi trừng mắt nhìn Đại hồ ly ngồi trong một đám nữ quyến, “Tiếp theo là bí mật khuê phòng của con gái, ngươi không thể nghe. Đi ra ngoài đi!”
“Đây là xe ngựa của ta.”
“……..” Tôi căm giận xoay người nhấc rèm cửa lên, “Chúng ta đây đi xe ngựa khác.’
“Ngồi đầy hết rồi.”
“Ngươi……..Ngươi nói bừa! Vừa nãy ta mới thấy mấy xe phía trước đều không có người ngồi!”
“Vậy sao? Đâu? Nàng chỉ ta xem.” Đại hồ ly xán lại gần.
“Chính là mấy cái xe kia……” Tôi vén màn xe chỉ cho Đại hồ ly. Trong nháy mắt lúc ánh mắt Đại hồ ly đảo qua mấy cái xe, vô số thị vệ cùng tôi tớ phía sau tiếp trước tre già măng mọc chen lên mấy cái xe ngựa lúc trước trống không kia! Trong lúc đó vài người động tác chậm chạp còn đang chen lấn……..
“Hình như là đang chen chúc đó ~” Đại hồ ly nhẹ nhàng nói.
Tay tôi còn đang run rẩy trong không trung……Được, xem như ngươi lợi hại!
Nổi giận đùng đùng buông màn xuống, tôi đưa lưng về phía Đại hồ ly trở lại ngồi cạnh Tiểu Đào, quyết định mắt không thấy tâm không phiền, coi như không thấy Đại hồ ly.
Một lúc lâu sau:
Mẫn Mẫn (Nổi giận): “Vì sao ta ngồi thế nào cũng nhìn thấy ngươi vậy?!”
Đại hồ ly: “À, vì chỗ trong xe ngựa rất nhỏ ~”
Mọi người: “……..”
Lúc nói chuyện phiếm:
Mẫn Mẫn đang hoa chân múa tay vui sướng kể cho Tiểu Đào nghe sự tích anh hùng của nàng ở Lạc vương phủ, Thanh Thanh thì ở một bên dội nước lạnh đả kích, mọi người trong xe ngựa nghe thấy đều ôm bụng cười, toàn bộ trong xe đều vang lên tiếng nói cười.
Tễ Văn: “Điện hạ, công văn hôm nay rất buồn cười sao?”
Đại hồ ly, cầm công văn trong tay hồi lâu cũng không lật qua trang khác: “A……Đúng vậy, buồn cười……..Buồn cười lắm.”
Mọi người: “……..”
Lúc chơi cờ:
Mẫn Mẫn vừa dạy xong ột đám người biết thế nào là cờ năm quân, đang chơi PK đấu trường!
Mọi người: “Đến ta! Đến lượt ta!”
“Hắc! Mẫn Mẫn! Các bổn cô nương đây không tin không thể lật đổ ngươi!”
“Người phía sau xếp hàng đi!”
“……..Chít chít oa oa……..”
Đại hồ ly đột nhiên đứng dậy, ngồi ở phía sau nha hoàn Bính.
Nha hoàn Bính, run giọng: “Ủa? Chủ……Chủ tử? Ngài……Ngài đây là?”
Đại hồ ly: “Xếp hàng.”
Mọi người: “……..”
Lúc ăn cơm:
Tiểu Đào: “Mẫn Mẫn, tỷ không ăn rau cần sao? Gắp cho ta đi.”
Thanh Thanh mỉm cười dữ tợn: “Ăn—–hết——đi!”
Mẫn Mẫn khóc ròng nuốt xuống……Bị mắc nghẹn phải tìm nước trà khắp nơi……Bên cạnh có một chén trà đưa tới, vội vàng cầm lấy uống vài ngụm, đang thoải mái thuận khí……
Đại hồ ly: “Cái chén nàng lấy là của ta.”
Mẫn Mẫn, lộ ra biểu tình hối hận, lấy cái chén của Tiểu Đào tiếp tục uống.
Đại hồ ly nhíu nhíu đầu mày, ác liệt nhe răng cười nói: “Môi nàng đụng trúng chỗ ta vừa mới uống qua.”
“Phụt!!” Mẫn Mẫn sặc………
Mọi người: “……..”
Lúc ăn đồ ăn vặt:
Mẫn Mẫn uể oải gặm một quả táo, ánh mắt liếc về phía Đại hồ ly.
Tiểu Đào: “Sao vậy? Không thích ăn thứ đó à?”
Thanh Thanh: “Nhất định là nàng muốn ăn hạt thông ~”
Tiểu Đào: “Vậy à, ta nhớ rõ hình như một mâm hạt thông vừa mới được bưng lên, ủa? Đâu rồi?”
Mẫn Mẫn & Thanh Thanh đồng thời nhìn về Đại hồ ly bĩu môi.
Đại hồ ly lặng lẽ không lên tiếng bóc hạt thông, một hạt cũng không ăn, chỉ bóc hạt ra cẩn thận chống thành một đống nhỏ.
Mọi người: “…….”
Mẫn Mẫn ai oán nhìn chằm chằm mâm hạt thông bị Đại hồ ly độc chiếm cùng với đống hạt thông mập mạp mê người kia……
Đại hồ ly nhặt một đống hạt thông đặt trong lòng bàn tay, hướng về Mẫn Mẫn vươn tay, bày ra tư thế dụ dỗ mèo,
“Meo meo……Lại đây…….”
Mọi người: “………”
……………
………………………….
Cứ như vậy, Mẫn Mẫn dưới sự tra tấn tinh thần của Đại hồ ly vẫn ngoan cường như trước nắm tay Thanh Thanh và Tiểu Đào cao hứng phấn chấn hướng phía Đông mà đi……
Dược đô phía trước được gọi là vùng đất của y thánh.
Lại có gì đang chờ Mẫn Mẫn đây?
Tobecontinued. . .
*******************
Yeah!! Sắp biết ai là nam9 rồi
~ Xì poi chương sau:
……Tiểu nhị nhiệt tình: “Tiểu thư người không biết đâu, tháng này mới có một nhạc công nước ngoài đến Dược đô này, tóc vàng mắt xanh, hát những ca khúc mà mọi người chưa từng nghe! Rất mới lạ! Nghe nói chỉ có Mẫn Mẫn cô nương ở Thu Diệp thành mới có thể so được với hắn ~!”
“Được! Ta cũng mau chân đến xem!” Kích động nhìn sang Quá nhi, “Quá nhi đỡ ta xuống lầu, ta muốn xem biểu diễn!”
………………..
Tiếng huyên náo dần dần yên tĩnh, nam tử kia nhẹ nhàng gãy đàn, làn điệu du dương, không biết vì sao, ta cảm thấy vạn phần quen thuộc! Cho đến khi hắn mở miệng hát câu đầu tiên:
“Ba mẹ thân yêu
~Ba mẹ ~ Có khỏe không
~~Con ở cổ đại rất tốt ~ nhưng có chút ~ nhớ nhà….”
“Phụt –!!”Một miệng đầy nước trà của ta toàn bộ phun lên hết lên mặt tiểu nhị!
Choáng váng.