Xuyên Và Ngược Xuyên


“Cha mẹ thân yêu
~~Cha mẹ ~ có khỏe không
~~Con ở cổ đại rất tốt ~ nhưng có chút ~ nhớ nhà……”
“Phụt——!!” Một miệng nước trà của tôi toàn bộ phun lên mặt tiểu nhị!
Choáng váng.
*****************************
Mọi người trên bàn dừng động tác trong tay lại, khiếp sợ nhìn tôi.
Tiểu nhị tội nghiệp lau mặt cười nịnh: “Phun thật tốt! Phun thật hay! Phun thật mát mẻ ha ha ha……” =_=##
Tay tôi duy trì tư thế bưng chén trà, đầu óc khựng lại năm phút đồng hồ…..”Bốp!” Vỗ cái bàn! Tôi nhảy nhảy lên! (Bởi vì chỉ có một chân)
Trong đại sảnh vốn yên lặng nghe hát bởi vì một tiếng này mà tất cả đều đồng loạt nhìn về phía bên này. Người đang ca hát kia cũng dừng lại nhìn về bên này.
Tôi ngửa đầu hít sâu một hơi, lên tiếng hát to:
“Nước uống yêu nhất
Vĩnh viễn là nước Hoàng Hà
~Cho tôi ánh mắt trời để có thể đem tuyết kia hòa tan
~Món ăn yêu nhất
Là đậu hũ trộn hành lá
~Nhất thanh nhị bạch thanh thanh bạch bạch (*) làm người không giả dối
~”
(*Thanh thanh bạch bạch: rõ ràng minh bạch)
“Tỳ bà” trong tay vị kia rớt xuống…..Chậm rãi đứng dậy dại ra nhìn tôi…..Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên mở miệng:
“Giày thích mang nhất
là giày do mẹ khâu
~Bước đi ổn định tung hoành thiên hạ
~~”
Hắn từng bước một đi về phía tôi……
“Ngôn ngữ yêu nhất
Vĩnh viễn là tiếng Trung Quốc
~~Tiếng nói thật êm dịu dễ nghe
~~”
Tôi nhảy nhảy về phía hắn…….=_=##
“Chữ viết yêu nhất
Là chữ Hán thầy giáo dạy
~~Nét ngang phẳng nét sổ thẳng, làm người đường đường chính chính phải như thế
~”
Tôi đắm đuối đưa tình nhìn hắn……
Hắn thâm tình khẩn thiết nhìn tôi……..
Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu Hỉ Thước, Bạch nương tử Hứa Tiên gặp mặt
~Chúng ta tâm hữu linh tê (*) mà chậm rãi mở miệng cùng hát hợp xướng:
“Việc mà con thích làm nhất
chính là báo đáp cha mẹ
~Đi khắp chân trời lòng không đổi, vĩnh viễn yêu Trung Hoa
~~Hướng về Trung Quốc oa

~”
(Tác giả: cái gì mà tâm hữu linh tê chứ, rõ ràng là bởi vì ca từ giống nhau mà………
Mẫn Mẫn: Biến qua bên đi! Chúng ta đây không phải là đang xây dựng không khí sao!!!)
(*Tâm hữu linh tê: tâm ý tương thông, thấu hiểu nhau)
(*Bài này là ”Búp bê Trung Quốc” (中国娃) của Trần Hiểu Đông)
Tóc ngắn nhuộm vàng kiêu ngạo, đường nét ngũ quan trộn lẫn giữa người phương Đông và người phương Tây, ánh mắt xanh thẳm, trên lỗ tai là một loạt bông tai vừa lưu manh lại vừa hoạt bát, dáng người cao lớn ước chừng 1m9, khí chất như ánh mặt trời, nụ cười sáng lạn, con lai—–nói tóm lại là, soái ca!
“Triệu Mẫn Mẫn, xuyên ngày 14 tháng 11 năm 2005. Một năm rưỡi.”
“Anh Siêu, xuyên ngày 1 tháng 5 năm 2010. Nửa năm.”
“Anh Siêu? Ở bên phe Manchester United à ~”
“Ha ha ha ~~ No ~ No ~ No ~ Tôi ủng hộ Inter hơn ~ Còn cô?”
“Tôi bên Juventus

(*Mấy CLB bóng đá nhé =_=)
“…….”
“……”
“Đồng
chí
a
~ Tôi tìm được cậu rồi
~” Lệ nóng doanh tròng nhào vào nhau!
Mẫn Mẫn Anh Siêu nhất tụ đầu, khóc đổ một tòa Túy Tiên lâu;
Mẫn Mẫn Anh Siêu nhị tụ đầu, Trường Giang Hoàng Hà nước chảy ngược;
Mẫn Mẫn Anh Siêu tam tụ đầu, sao chổi Halley đâm trái đất……
Mấy người Đại hồ ly Lạc vương Quá nhi hung thần ác sát sắm vai Vương Mẫu nương nương và Pháp Hải mạnh mẽ tách tôi với Anh Siêu ra! Sau đó liền bắt đầu động tay động chân ….Nếu không phải tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ, ném một câu dữ tợn “Ai dám động vào một sợi tóc gáy của Anh Siêu ta sẽ chết cho hắn xem!” mới có thể bảo vệ đồng chí cách mạng…..Khi rời khỏi Túy Tiên lâu hỗn loạn, tôi với Anh Siêu đã xưng huynh gọi đệ như keo như sơn chặt chẽ không rời, tiểu Siêu Siêu gần như ngay cả nửa giây cũng không do dự đã quyết định đi theo tôi rồi…..”Nói giỡn sao, tôi làm sao yên tâm để một cô gái như cậu chạy khắp nơi được!” Bàn tay to xoa xoa tóc tôi rồi vô cùng thân thiết mà ôm vai tôi, tiểu nhân tôi đây lập tức liền quỳ gối dưới câu tuyên ngôn tràn đầy của vị đại ca này! Đại hồ ly ánh mắt phát lạnh, Quá nhi rút đao khỏi vỏ ~~ Lại là một hồi lộn xộn…….
……………..
Anh Siêu
Nam 21 tuổi, con lai Trung- Nga, nhà ở Cáp Nhĩ Tân
Đại học năm hai chuyên ngành Đông y (Tôi rất ngạc nhiên……) Là học sinh tư chất nổi trội (Tôi cũng rất ngạc nhiên……)
Đội trưởng đội bóng đá kiêm giọng hát chính của ban nhạc đàn ghi-ta
Vẫn là một nam bachelor ngây thơ
(*Bachelor: cử nhân)
Nguyên nhân xuyên qua:
Ngày mồng một tháng năm đi đến trường học của người bạn Bắc Kinh chơi, ban đêm đi thám hiểm nơi năm năm trước có một người biến mất trong truyền thuyết, trong nháy mắt khi mở lò thiêu ra, xuyên.
Cuộc sống xuyên qua:
Tiểu tử này còn thảm hại hơn cả tôi, trong quá trình xuyên qua không biết xảy ra vấn đề gì, mà xương cốt lệch chỗ, gân mạch đứt đoạn, được thần y Bát Bảo nhặt về, may may vá vá thuốc thang cuồn cuộn, nằm trên giường suốt ba tháng mới đứng lên được…..
Sau đó bái Bát bảo làm thầy, dốc lòng nghiên cứu y điển cổ đại, phát huy năng khiếu chuyên ngành, bây giờ cũng có chút thành tựu……..
Một thời gian trước phát hiện hát rong so với bán thuốc lợi nhuận thu được còn cao hơn, vì thế bắt đầu không làm việc đàng hoàng……..
Cái tên vương bát đản Lạc vương kia vừa nghe thấy Tiểu Siêu Siêu là đồ đệ bế môn của thần y sát nhân, lập tức liền chuyển thành hoan nghênh Anh Siêu đồng hành! Tối hôm qua đoàn người chúng tôi đi đến ngoại ô của Dược đô bái biệt sự phụ thần y sát nhân Bát Bảo của Tiểu Siêu Siêu……
“Sát ……sát nhân thần y?”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn thằng bé con trắng nõn trong veo như nước nhiều nhất mới có mười ba tuổi trước mặt!
“Thần y không phải toàn là ông già sao?” Tôi nhìn sang Anh Siêu.
“Hắn là ông già đó, hay là yêu quái…..Á!” Tiểu Siêu Siêu kêu thảm thiết lùi lại, “Lão bất tử ngươi dùng kim đâm ông đây à?!”
“Không việc gì đâu, chỉ cần từ giờ trở đi nội trong ba canh giờ ngươi không nói ra tiếng, sẽ không bị ngũ tạng thối rữa thất khiếu đổ máu mà chết đâu ~~” Bát Bảo cười tít mắt nói.
Mọi người rét run

“Cô chính là Mẫn Mẫn sao?” Bát Bảo đi quanh tôi đi tới đi lui trên dưới đánh giá, “Quả thật đúng như lời Minh Tịnh nói, thật thú vị ~” Ngừng bước lại, hắn bỗng nhiên cười hì hì sáp đến, “Cô đoán xem, ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả?”
“Nếu đoán đúng, ta sẽ để Siêu nhi đi theo cô ~ Còn đoán sai, ta sẽ giết cô ~”
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng!
Đại hồ ly, Lạc vương nín thở yên lặng nhìn tôi, Quá nhi không dấu vết che chắn bên cạnh tôi.
Anh Siêu không thể mở miệng liều mạng hướng về tôi lắc đầu……
“Ta không đoán đâu,” Bình tĩnh mỉm cười, “Bởi vì, nói thật hắn không đi theo cũng không sao.” Ta cũng không phải là nhất định bắt hắn đi theo ta, là tự hắn muốn đi theo thôi
~“A…….Hả?”
Mọi người cứng ngắc
Thần y sát nhân Bát bảo của chúng ta dường như bị đả kích thật lớn, “Không, không sao ư? Vậy……Như vậy làm sao được? Vậy không phải là không có tính uy hiếp sao? Ta thật vất vả mới nghĩ ra được một đề tài lựa chọn có khí thế như vậy! Không được, không được, cô phải có dáng vẻ khẩn trương suy xét một chút đi chứ! Ít nhất cô đoán một chút thôi ~ cứ đoán là tốt rồi ~ không thì ta cho cô chút gợi ý? Được không?”
Mọi người đều nói: người sống một vòng rồi quay về khởi điểm, lão già nhiều tuổi lại không khác gì đứa trẻ, quả thật là vậy……Cái tên Bát Bảo ngây thơ ngu ngốc bất thường này -_-####
“Tốt ~” Mẫn Mẫn mỉm cười, “Không bằng trước hết ông đoán tuổi của ta ~ Đoán đúng thì ta sẽ để ông giải độc cho Tiểu Siêu Siêu, đoán sai thì ông phải giải độc cho Tiểu Siêu Siêu, thế nào?”
“Được!” Tên ngốc nào đó bị Mẫn Mẫn nói luẩn quẩn mà kích động trả lời.
Cứ như vậy, tối hôm đó, thần y sát nhân mà những kẻ trên giang hồ mới nghe tên đã sợ mất mật lại ngoan ngoãn dưới sự dạy dỗ của Mẫn Mẫn chúng ta, nói một không hai……
Sáng sớm hôm sau lúc chúng tôi rời đi, Bát Bảo cứ túm váy tôi không tha, đai lưng cũng suýt bị cào hỏng rồi……Cuối cùng nhét một cái túi nhỏ thơm ngào ngạt vào lòng tôi, một phen nước mắt nước mũi một phen lệ nói sau này có gặp nạn thì mở ra xem…….Ghép lại với cái của người bạn già Minh Tịnh đại sư của hắn! Chẳng lẽ thời đại của mấy ông già bọn họ đều lưu hành chiêu này?
Mãi cho đến khi chúng tôi đi đến cửa thôn vẫn còn nghe thấy ngũ âm không được đầy đủ của Bát Bảo gào to bài “Thường về thăm nhà”……..
( Thường về thăm nhà – Cung Nguyệt)
“Là cậu dạy lão hát hả?” Tôi cắn răng hỏi.
“Thật xin lỗi, tôi sai rồi…….” Anh Siêu im lặng……..
Hát sai giai điệu không phải là lỗi của ông, nội lực thâm hậu mà hát sai giai điệu mới là do ông không đúng!
Mọi người bịt chặt lỗ tai bước nhanh rời đi.
Dọc theo đường đi có rất nhiều chim chết rơi xuống bên đường………
………………
……………………….
Đoàn xe tiếp tục hướng Trường Nhạc xuất phát, ngồi trong xe ngựa lung lay, tôi nhìn chằm chằm vệt hằn trên cổ tay, có chút thất thần……
Lúc hai đoàn xe ở cổng thành Dược đô tách ra:
“Thì ra tên của nàng vốn là Triệu Mẫn Mẫn, ” Đại hồ ly trước khi lên xe giữ chặt cổ tay tôi, nghiêm mặt lạnh nói, “Nàng cho đến bây giờ……Hừ!” Tay hắn vừa thu lại, trên cổ tay lập tức truyền đến một trận đau đớn!
“Đau quá! Ngươi làm gì hả?” Dùng sức gạt tay hắn ra, tôi khó hiểu xoa cổ tay trừng mắt nhìn hắn.
Đại hồ ly nhìn tôi nhưng không nói gì, vứt cho tôi một bình thuốc nhỏ, xoay người vén màn xe lên xe ngựa.
Hắn…..Vương bát đản, có ý gì vậy?!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui