"Quả thật thông minh!"-Trương nhị công tử nheo mắt "Đáng tiếc lại phải chết ở đây!"
Đúng lúc đó Minh Quang một kiếm chém đứt bàn tay của A Hoa, đá nàng ta bay ra nệm vào kết giới viện tử.
A Hoa chật vật, chẳng bao lâu bàn tay bị chém đứt hồi phục lại như ban đầu.
Trương nhị công tử lắc đầu "Tại sao các ngươi lại cố chấp như vậy chứ?! Vốn dĩ đâu liên quan đến các ngươi?"
Minh Quang thu lại kiếm "Nhiệm vụ của bọn ta là trấn áp tà ma ở Viên Châu, làm sao bọn ta lại không nhúng ta vào được chứ?"
Trương nhị công tử cười trừ "Cái gì mà trấn áp tà ma chứ? Tu sĩ đạo sĩ các ngươi chỉ là bọn lừa đảo tâm tính vặn vẹo thôi! Đạo mạo cho ai xem chứ? Giả vờ quân tử làm cái gì?"
Minh Quang hơi nhíu mày, lời của Trương nhị công tử có chút kì lạ.
A Hoa bay đến bên cạnh trận pháp lúc này mới lên tiếng "Hồn phách chàng ấy cũng đã bị câu đi mất, các ngươi còn muốn gì đây?"
Minh Quang chau mày "Theo lời hai vị hẳn là có chuyện gì đó.
Trước hết hãy dừng lại bọn việc, giao cho tại hạ được không?"
Mộng Y âm thầm vỗ trán, ôi nam chủ! Cũng chỉ có nam chủ đi nói đạo lí với bọn họ thôi!
Trương nhị công tử cười lạnh "Nằm mơ!"
Nói đoạn, hắn ta khẽ nâng tay, miệng niệm chú quyết gì đó vừa dài vừa khó hiểu.
Không gian đang bình ổn đột nhiên nổi gió lên, mây đen ùn ùn kéo đến chỉ chừa ra một khoảng ánh trăng chiếu sáng trận pháp đặt Trương đại công tử ở giữa.
Trương nhị công tử cười ác liệt "Đi chết đi!"
Lúc này bầu trời mây đen nặng nề lay chuyển, mưa rơi xuống.
Diệp Miên bị nước mưa đỏ như máu rơi trúng vạt áo, vạt áo liền bị ăn mòn mất một góc.
Má nó! Còn có mưa axit sao!!!
Mộng Y điên cuồng kêu gào trong lòng.
Nghịch Lan cau mày, nàng chỉ huy Tâm Sa bay lên che ở đỉnh đầu nàng và Mộng Y.
Tâm sa phát ra ánh sáng màu tím bạc trong bóng tối ngăn chặn mưa máu có tính ăn mòn đang không ngừng rơi xuống.
Diệp Miên kết một cái kết giới che trên đầu Minh Quang và bản thân, kết giới màu vàng kim không rộng lắm, chỉ đủ che hai người họ.
Trương nhị công tử từ đâu lấy ra một thanh kiếm màu đỏ đen âm trầm nhuốm đầy tà khí.
Hắn ta lao vào màng mưa không chút tổn hại nào, vung kiếm đánh về phía Minh Quang.
Minh Quang chắn phía trước Diệp Miên, triệu hồi kiếm linh cản lại đòn tấn công của hắn ta.
Tà khí trên thanh kiếm của Trương nhị công tử có tính ăn mòn, uy áp cực kì mạng mẽ nhưng vì hắn ta không đủ sức phát huy toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm đó mà trở nên yếu kém hơn Minh Quang.
Trương nhị công tử thấy không thể đánh lại Minh Quang liền chuyển kiếm đánh về phía kết giới trên đầu Minh Quang và Diệp Miên.
Kết giới vốn đã yếu, chịu đựng hai kiếm của hắn ta liền vỡ.
Tà khí thanh kiếm kia quá mạnh, linh lực của Diệp Miên không thể đối chọi được liền bị đánh lui hai bước.
Lúc này kết giới đã vỡ, nước mưa rơi xuống bàn tay Diệp Miên, cả bàn tay đau rát.
Nghịch Lan nhanh tay kéo Diệp Miên vào trong khu vực bảo hộ của Tâm Sa kiếm.
Mộng Y dùng linh lực yếu ớt trong cơ thể ngăn chặn tốc độ ăn mòn ở vết thương trên tay Diệp Miên.
Bên kia Minh Quang dùng linh lực tạo ra một khoảng không bao vây lấy hắn bên trong, không có bất kì một thứ gì có thể đến gần hắn.
Cùng lúc đó Minh Quang triệu hồi pháp bảo thứ hai của hắn, một doạn dây xích dài màu bạch kim đột nhiên xuất hiện.
Dây xích dài dưới sự điều khiển của Minh Quang như có sức sống uốn lượn về phía Trương nhị công tử.
Trương nhị công tử cau mày, lui ra phía sau vài bước né tránh dây xích bạch kim.
Minh Quang không để hắn ta rảnh rỗi lấy một giây, hắn cầm bảo kiếm vung tới, xích dài phối hợp tấn công không chừa đường lui cho kẻ địch.
Chưa đầy năm chiêu Trương nhị công tử đã bị xích dài mày bạch kim trói gô lại quẳng xuống đất.
Hắn ta hung tợn nhìn Minh Quang, hắn ta không ngờ tu vi Minh Quang lại cao như vậy.
Sau khi thu thập Trương nhị công tử xong, Minh Quang kéo lê kiếm đến trước mặt A Hoa.
A Hoa cắn răng nhìn Minh Quang, dang tay chắn trước trận pháp "Trừ phi ngươi giết ta, đừng hòng đụng đến chàng ấy!"
Minh Quang nhếch môi "Hà tất gì phải vậy!"
Nói đoạn Minh Quang nâng kiếm lên, không chút lưu tình đâm vào ngay vị trí tim của A Hoa, một kiếm xuyên thân thể.
A Hoa trợn mặt nhìn Minh Quang rồi lại nhìn thanh kiếm gắm trên thân thể mình.
"Không thể nào!"
Minh Quang dùng nội lực chưởng bay A Hoa, thanh kiếm của Minh Quang vẫn còn ở trên cơ thể A Hoa.
A Hoa làm cách nào cũng không thể lấy được thanh kiếm xuống, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bị phong ấn.
A Hoa vẫn còn trợn mắt không thể tin được "Làm sao có thể..."
"Vết thương trí mạng của ngươi ở tim."
A Hoa trợn mắt "Làm sao...!Làm sao ngươi biết được chứ?"
Minh Quang không nói gì.
Trương nhị công tử lúc này bị xích dài trói chặt cười một tiếng "Xem như đại ca ta xui xẻo!"
Có lẽ lực lượng trong cơ thể Trương nhị công tử đã bị xích dài cưỡng chế phong ấn hoặc là hắn ta không dùng sức mạnh nữa nên mưa máu dần dần yếu xuống, không bao lâu liền ngừng hẳn.
Mây đen tản ra, ánh trăng tròn soi sáng lần nữa.
Nghịch Lan, Mộng Y và Diệp Miên đi đến gần trận pháp.
Trương nhị và A Hoa đều đã bị hạ nhưng trận pháp vẫn còn tiếp tục vận hành không có dấu hiệu ngừng lại.
Diệp Miên kiểm tra xung quanh một lượt, nàng ấy cau mày "Trận pháp này thật kì quái, muội chưa từng gặp qua trận pháp này lần nào cả."
Nghịch Lan xem qua, nàng ấy cũng chưa từng nhìn thấy trận pháp kiểu này.
"Cần phải tìm cách dừng trận pháp này lại!"
Trương nhị công tử ha ha cười "Vô dụng thôi, trận pháp một khi đã khởi động sẽ không dừng lại được! Haha!"
Diệp Miên cau mày "Chúng ta dùng nghịch chuyển trận pháp được không?"
Nghịch Lan biết nghịch chuyển trận pháp mà Diệp Miên nói đến "Nghịch chuyển trận pháp cần rất nhiều linh lực...!Không thể."
Diệp Miên cắn môi, cúi đầu "Vậy phải làm sao đây?"
Minh Quang nhìn máu tươi đang không ngừng chảy dưới đất "Máu này...!Có lẽ là do trận pháp nào đó vận chuyến đến."
Nghịch Lan ngồi xổm xuống dùng tay quệt một vết máu "Máu vẫn còn nóng, có trận pháp vận chuyển máu từ trong cơ thể tới đây."
"Thật giống...!Tế đàn ngày đó ta bị treo lên rút máu..."
Ba người đồng loạt nhìn về Mộng Y.
Diệp Miên căm tức "Vậy phải cần bao nhiêu người chứ?!"
Minh Quang cau mày "Chỉ còn cách phá vỡ tế đàn cung cấp máu, ngăn chặn nguồn cũng cấp máu mới mới dừng được trận pháp."
A Hoa nghe bốn người nói mà hoảng sợ không thôi "Không được, các ngươi dừng tay! Xin hãy buông tha cho chàng ấy!"
Bốn người không quan tâm lấy A Hoa đang gào thét bên cạnh.
"Biết đi đâu tìm tế đàn hiến máu đây? Còn có thể không phải chỉ có một tế đàn."-Diệp Miên hỏi.
Minh Quang phiền muộn thở dài "Chuyện này..."
"Chuyện này để muội."-Mộng Y lên tiếng, dưới ánh nhìn của mọi người nàng cười nhẹ "Muội có cách tìm được tế đàn."
Nghịch Lan nhíu mày "Cách gì? Có nguy hiểm không?"
Mộng Y lắc đầu "Không nguy hiểm."
Minh Quang nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu "Vậy nhờ cả vào muội".
Minh Quang kéo theo Diệp Miên lui ra xa, chừa cho Mộng Y một không gian lớn.
Nghịch Lan hơi do dự "Muội cẩn thận chút" rồi cũng lui ra.
Mộng Y dùng dao găm trong túi tote cắn một đường máu trên đầu ngón trỏ và ngón giữa.
Nàng đặt ngón trỏ và ngón giữa lại đặt lên trán, vận linh lực hô to "Triệu cự thụ đến!"
Linh lực yếu ớt luân chuyển trong cơ thể Mộng Y, xung quang nàng dần bao bọc trong ánh sáng màu xanh lục.
Phía sau lưng Mộng Y có tiếng động nhưng nàng dường như chẳng nhận thấy, linh lực màu xanh lá xung quang nàng càng ngày càng đậm.
Nghịch Lan nheo mắt nhìn, linh lực này giống như...!Thanh tâm quả?
Tiếng động rột rột càng ngày càng vang lớn, 'Ầm' một tiếng phía sau Mộng Y có một cự thụ phá đất mà lên.
Cự thụ to tầm vòng tay mười người lớn ôm lại, cành lá sum xuê gần như che hết sân viện tử.
Ánh sáng màu xanh lục xung quang Mộng Y thối lui, nàng thả tay xuống, cơ thể có chút lảo đảo.
Không đợi Nghịch Lan tới đỡ Mộng Y đã được cành cự thụ vươn đến đỡ nàng vững vàng.