Sáng ra Minh Quang gọi mọi người xuống lầu, gọi cơm ở đại sảnh khách điếm dùng bữa.
Bốn người Minh Quang, Tiểu Phàm, Diệp Miên và Mộng Y đã đợi bên dưới hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy Nghịch Lan xuống.
Mọi người lấy làm lạ, thường ngày Nghịch Lan chính là người xuống đúng giờ nhất mà.
"Để muội lên gọi tỷ ấy!"-Mộng Y thấy hơi lo cho Nghịch Lan nên xung phong lên gọi nàng ấy.
Mộng Y đến cửa phòng chưa kịp gõ cửa thì Nghịch Lan ở bên trong đã mở cửa ra.
Mộng Y ngẩn người một lúc mới lên tiếng "Sư tỷ."
Nghịch Lan hơi cau mày như đang khó chịu vì điều gì "Có việc?"
"A?" Mộng Y lắp bắp nói "Muội lên gọi tỷ xuống dùng điểm tâm."
"Biết rồi!"
Mộng Y: ????
Hôm nay nữ chủ làm sao vậy??? Nàng đã làm gì phật lòng nữ chủ sao?
Mộng Y mang một bầu nghi vấn đi theo Nghịch Lan xuống lầu.
Sau khi Nghịch Lan xuống lầu bọn họ liền bắt đầu dùng bữa, Nghịch Lan không nói gì, cũng chẳng ai phát hiện ra Nghịch Lan có chút lạ.
Mộng Y suốt buổi luôn nhìn Nghịch Lan như muốn tìm hiểu vì sao Nghịch Lan khi nảy gắt gỏng như vậy.
Cơm nước xong xuôi bọn họ lại chia nhau nhiệm vụ rồi hành động.
Ba người Tiểu Phàm, Nghịch Lan, Mộng Y sẽ tìm mấy vị tiểu thiếp của Lập Tuân nhìn xem bọn họ có bất thường hay không.
Minh Quang và Diệp Miên chịu trách nhiệm đi điều tra thông tin của Lập Tuân từ lúc ở Lập gia đến khi chuyển vào thành Nam Cương sinh sống.
Nhiệm vụ đã phân, bọn họ chia nhau ra hành động.
Mộng Y đi phía sau Nghịch Lan lâu lâu lại ngẩn đầu nhìn nàng ấy như muốn nói gì đó lại thôi.
Cho đến lần thứ n Nghịch Lan quay đầu lại "Mộng Y, có chuyện gì sao?"
Mộng Y gãi gãi đầu "A không...!Không có gì..."
Nhìn Nghịch Lan lúc này hình như rất bình thường...!Cứ như ban sáng người gắt gỏng không phải nàng ấy vậy.
"Sáng nay tỷ có việc gì không hài lòng sao?"
Nghịch Lan hơi nghiêng đầu nhìn Mộng Y "Không có."
"Vậy...!Muội có làm chuyện gì khiến tỷ không thích sao?"
Nghịch Lan hơi cong khóe môi, đưa tay xoa đầu nàng "Sao muội lại nói như vậy? Ta không có không hài lòng chuyện gì cả, càng không ghét muội."
Mộng Y hơi ngẩn ra, nhìn Nghịch Lan không chớp mắt "A vậy sao? Khi sáng..." Mộng Y nói nửa chừng rồi lại thôi.
Nghịch Lan như nghĩ đến chuyện ban sáng mày khẽ nhíu lại rồi lại dãn ra "Không có gì đâu, muội dừng để tâm."
Mộng Y giải đáp được thắc mắc trong lòng mới thở phào một hơi, nàng còn tưởng bản thân đắt tội nữ chủ đại nhân nha! Nữ chủ kì lạ như vậy có khi là do đến tháng đi?
Nghịch Lan nhìn Mộng Y tung tăng phía trước thoáng trầm mặc.
Ba người bọn họ ở bên ngoài Lập phủ chờ hồi lâu mới có một nữ nhân vận y phục màu đỏ đi ra.
Ba người theo nữ nhân kia một đoạn đường rồi làm như vô tình gặp gỡ, mời đến tiểu lâu dùng trà.
"Phu nhân là người của Lập phủ sao?"-Tiểu Phàm vờ như không biết hỏi.
Nữ nhân kia để tóc búi lên biểu thị đã có chồng nên gọi là phu nhân cũng không quá đáng.
Nữ nhân nhìn bộ y phục khoa trương của mình thì khẽ cười "Đúng vậy, ta là ngũ phu nhân của Lập phủ."
Tiểu Phàm "À" lên một tiếng "Thấy phu nhân vận huyết y tại hạ còn đoán già đoán non, thì ra đúng là người của Lập phủ.
Tại hạ đã nghe qua Lập tiên sinh từ lâu, trước kia từng gặp qua vài lần."
Ngũ phu nhân nghe nói họ quen phu quân mình nên cũng khá yên tâm hơn chút "Hóa ra là bằng hữu của phu quân sao? Chi bằng đến Lập phủ một chuyến hàn huyên cùng phu quân ta?"
Tiểu Phàm khua tay "Không cần đâu, Lập tiên sinh bận rộn công việc bọn ta không tiện làm phiền."
Ngay lúc này phía dưới đại sảnh có tiếng ồn ào, chủ yếu là nghe thấy tiếng nữ nhân nhỏ giọng hò hét, bọn họ nhìn xuống mới biết Lập Tuân vừa đến tiểu lâu, được nữ tử trong tiểu lâu ồn ào nghênh đón.
Tiểu Phàm nhìn tên Lập Tuân vận y phục màu đỏ khoa trương cùng các cô nương đỏ mặt che khăn hoặc không ngừng bắt chuyện với hắn ta đầu đầy mây đen.
So ra tên Lập Tuân kia còn chẳng đẹp trai bằng sư huynh Minh Quang của hắn, hiệu ứng thu hút nữ nhi này cũng quá lố rồi đi?
Ngũ phu nhân cũng dứng dậy đi xuống phía dưới, nàng ta nói gì với Lập Tuân hắn ngẩn đầu nhìn lên lầu, ở khoảng cách xa gật đầu như chào hỏi.
Ngũ phu nhân lại nói gì đó Lập Tuân liền theo nàng ta lên lầu.
Lập Tuân mang theo khuôn mặt cười tươi như hoa chào hỏi "Phàm huynh đệ, hai vị cô nương lại gặp nhau rồi!"
Tiểu Phàm trong lòng thầm mắng hắn ta một trận cũng giả vờ giả vịt chào "Lập tiên sinh!"
Lập Tuân đứng thẳng người làm như thói quen mở ra phiến quạt phe phẩy mấy cái "Chúng ta thật có duyên nhỉ?" lúc nói chuyện hắn ta đều chỉ nhìn Nghịch Lan.
Mộng Y và Tiểu Phàm ngay lúc này không hẹn mà trong lòng có chung một ý nghĩ 'tên háo sắc này lại đánh chủ ý lên sư tỷ của bọn họ?!'
Nghịch Lan chạm phải ánh mắt của mắt, mắt đối mắt có chút ngẩn ra.
Ngay lúc này hương hoa thơm ngát quanh quẩn bên mũi nhưng Nghịch Lan chẳng mảy may nhận ra.
Nghịch Lan cười có chút cứng nhắc "Quả là có duyên."
Mộng Y hơi cau mày, mùi này...!Chính là cái mùi hương này! Ngày hôm qua nàng đã ngửi thấy mùi hương này trên người Nghịch Lan, không đúng, cả trên người Nhiên Quy cũng có mùi hương này.
Thảo nào lại quen như vậy!
Mộng Y nheo mắt nhìn Lập Tuân rồi lại nhìn phiến quạt của hắn ta.
"Thật là không khéo, hôm nay ta có việc rồi, ngày khác gặp lại ta mời cái vị ăn một bữa cơm, thế nào?"
Tiểu Phàm khịt mũi "Không cần, Lập tiên sinh công việc bận rộn không cần phí thời gian với bọn ta đâu.
Lập tiên sinh đi trước, không tiễn."
Đối với địch ý của Tiểu Phàm Lập tuân xem như không thấy, hắn ta nhìn qua Nghịch Lan "Vậy ta đi trước!"
Nghịch Lan hơi cau mày "Lập tiên sinh đi thông thả!"
Lập Tuân cùng ngũ phu nhân của mình rời đi như mùi hương kia vẫn quanh quẩn xung quanh.
Mộng Y không biết vì sao lại có cảm giác bài xích với loại mùi hương này nên lựa lời kéo cả Nghịch Lan và Tiểu Phàm rời đi.
Buổi tối trở lại khách điếm năm người tụ họp lại sau một ngày đi tìm tin tức.
Bên Minh Quang có một số thông tin thiết yếu về thân thế lẫn trước kia Lập Tuân vào thành sinh sống.
Nghe nói trước đây Lập Tuân là một trong những con cháu xuất sắc nhất của Lập thị ở thế hệ này.
Lập Tuân bị đuổi khỏi Lập gia, bị gạch khỏi gia phả vì tư thông với ma nữ ma tộc, còn muốn cưới nàng ta làm vợ.
Trong lúc tức giận Lập gia đã gạch tên hắn ta ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi gia môn.
Nhưng lúc Lập Tuân vào thành Nam Cương sinh sống chỉ đi một thân một mình chẳng thấy ma nữ ma tộc hắn muốn cưới đâu.
Người ta nói ma nữ kia biết tin hắn ta bị đuổi khỏi gia tộc ngại hắn không có tiền tài địa vị nên đã rời đi rồi.
Còn có người nói trước đây Lập gia ép Lập Tuân cưới đại tiểu thư Tô phủ nhưng hắn ta đào hôn.
Lập gia sợ Tô thị tức giận trở mặt với Lập gia nên mới đuổi Lập Tuân đi.
Mà đại tiểu thư khi đó chính là Tô gia chủ của hiện tại.
Nói chung đều chỉ là lời đồn truyền miệng qua tai người khác chẳng biết là thật hay giả.
"Tô gia chủ xinh đẹp như vậy mà hắn không muốn?"-Mộng Y nghi hoặc "Một phong lưu công tử như hắn mà không thích Tô gia chủ xinh đẹp kia? Có phải nhầm rồi không?"
Tiểu Phàm cũng cảm thấy không tin "Vì một ma nữ mà bỏ cả gia tộc? Đệ thấy không giống hắn ta cho lắm!"
Minh Quang gật đầu "Cũng chỉ là lời đồn để tham khảo thôi, có còn tốt hơn không biết gì về hắn."
Diệp Miên chống cằm "Tên Lập Tuân kia điển trai lắm sao? Sao nữ nhân nào cũng nguyện ý đi theo hắn vậy?"
Mộng Y nghĩ nghĩ "Cũng tàm tạm, cũng được xem là tuấn tú."
Diệp Miên chỉ về phía Minh Quang "So với Minh Quang sư huynh thì sao?"
Tiểu Phàm bĩu môi "Thua xa!"
"Chậc thật hiếu kì!"-Diệp Miên sờ cằm.
Mộng Y phất tay "Thôi đi, nhỡ may hắn ta xem trọng cậu xem lúc đó cậu trốn thế nào!"
Diệp Miên cười khúc khích "Không đâu, sao có thể!"
"Lập Tuân này chúng ta cần quan sát một thời gian, hắn ta có quá nhiều điều khả nghi, không thể bỏ qua được."
Nghịch Lan từ nảy đến giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng "Hình như các người rất có thành kiến với Lập Tuân?"
Bốn người đồng loạt im lặng nhìn về phía Nghịch Lan, như không hiểu nàng ấy có ý gì.
"Ta cảm thấy hắn rất tốt."