Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ


Năm kẻ gây loạn ở nhân giới, làm tổn hại kết giới ở vùng Ngũ Nguyên bị giam giữ ở La Mạn thành.

Sau khi truyền tin về Thiên Tông, bọn họ quyết định năm người đó sẽ bị đưa đến đại hội Thanh Vân năm sau để xử lí.

Trong khoảng thời gian này, tạm thời vẫn để bọn họ ở lại La Mạn thành.

Kẻ gây hại tổn thất đã bắt được, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, tổ đội sáu người Minh Quang từ biệt thành chủ trở về Thiên Tông.

Cũng ngay hôm đó, Velas và Balot bị ma tộc triệu về.

Velas nhìn dáng vẻ Balot ăn khổ khi bị La Mạn thành chèn ép cùng nhiệm vụ thất bại thì vui sướng không thôi.

"Đối nghịch với Beleth thành, đáng đời!"
Địa vị của Balot ở Paimon thành đã không cao lúc này nhiệm vụ lại thất bại, nghĩ cũng biết thành Paimon sẽ không nhìn vị đại hoàng tử này ra cái gì.

Velas nhìn về phía đám người Minh Quang "Đi đường bảo trọng!"
Minh Quang hướng nàng gật đầu "Đi đường bảo trọng."
Velas mỉm cười "Sau này có dịp ta lại đến tìm chàng."
"Được!"
Diệp Miên nhìn hai người bọn họ, mất tự nhiên cụt mắt xuống.

"Tiểu Y, lần sau có dịp lại gặp nhau!"
Mộng Y còn giận Velas việc lừa nàng và Nghịch Lan kí hồn khế, nàng quay mặt đi "Ai muốn gặp ngươi chứ?!"
Velas bật cười "Ây nha, Tiểu Y vẫn còn giận kìa, chậc chậc, hẹp hòi quá mà!"
Mộng Y bĩu môi "Ta nào dám giận Velas điện hạ!"
Velas cười ha ha "Tiểu Y thật đáng yêu!"
Nghịch Lan mặt không đổi sắc cầm Tâm Sa kiếm chặn lại Velas đang muốn nhào đến chỗ Mộng Y.

Velas trêu chọc "Ôi, thật hẹp hòi!"
Mộng Y ỷ có Nghịch Lan bảo vệ cao ngạo hất cằm, khiêu khích nhìn Velas.

Velas nhúng vai "Không dễ chọc, không dễ chọc!"
"Được rồi." Minh Quang ngăn lại mấy người đang vui đùa "Vẫn nên lên đường sớm thôi!"
Velas mỉm cười "Được rồi, bảo trọng!"
Mộng Y vẫy tay tạm biệt Velas rồi cùng Nghịch Lan ngự kiếm rời đi.

Velas nhìn bóng dáng mọi người dần khuất sau tầng mây, khe khẽ thở dài.

Atlan đi đến phía sau Velas, khẽ gọi "Điện hạ."
"Đi thôi, đi thôi, không quản được.

Nơi hắn muốn là thiên hạ rộng lớn sao có thể vì ta mà ở lại nơi này chứ?!"
"Điện hạ..."
Velas mỉm cười "Trở về thôi."

Dạo gần đây Mộng Y cứ thấp thoảng lo âu, bởi vì trong nguyên tác ở đoạn này sảy ra một sự kiện quan trọng, Diệp Miên bị A Trần giết chết!
Nhưng hiện tại A Trần đã không còn, thay vào đó là nàng, Diệp Miên sẽ không có khả năng bị giết hại.

Điều nàng lo sợ là không biết thế giới này có tự bổ sung khuyết điểm hay không.

Không biết đoạn này sẽ bổ sung cái gì, không biết Diệp Miên có nguy hiểm hay không.

Thật rối!
Cứ tưởng xuyên qua một nhân vật qua đường ít đất diễn nhất truyện thì chỉ cần không đi lại đường cũ thì đều giải quyết tốt.

Ai biết được thật ra nhân vật qua đường này có thân phận rất phức tạp, còn có oán hận tình thù dramma cẩu huyết với hậu cung của nam chủ!
Đã vậy còn phải giải quyết hiểu lầm cứu vớt tính mạng Diệp Miên và chính bản thân nàng.

Không biết được nếu như Diệp Miên giống như kết cục trong nguyên tác chết đi thì nàng sẽ sảy ra chuyện gì đâu.

Trong nguyên tác A Trần chết không toàn thây đấy thôi.

Aiz....!
"Nghĩ gì đấy?"
Mộng Y ngẩn đầu đón ánh mắt Nghịch Lan, nàng lắc đầu cười "Không có gì."
Nghịch Lan đưa cho nàng quả dại nàng ấy vừa hái "Muội ăn chút trái cây đỡ đi.

Qua hai ngày nữa sẽ đến lãnh thổ Phủ Dung quốc, khi đó mới có thành trấn nghỉ chân."
Mộng Y gật đầu, nhận lấy quả dại từ tay nàng ấy "Sư tỷ, đoạn đường này chúng ta có đi qua núi Tử Vi không?"
Nghịch Lan gật đầu "Núi Tử Vi nằm ở biên cương Phủ Dung quốc, trở về Thiên Tông nhất định phải đi qua núi Tử Vi."
Quả nhiên không tránh khỏi núi Tử Vi.

Mộng Y nhớ có một tài khoản tên 'Đàn ca ngàn dặm giấc mộng ngàn thu' có bình luận đoạn cái chết của Diệp Miên như này: [Tử Vi núi Tử Vi đỉnh, chứng kiến cảnh ly biệt, Tử Vi núi Tử Vi vực, chôn hai sinh mệnh tuổi còn non.]
Lần này đi qua Tử Vi núi một lần nữa, mong rằng mọi ân oán hiểu lầm đều có thể buông bỏ.

"Phía trước là núi Tử Vi sao?"
Nghịch Lan gật đầu, nàng ấy nhìn Mộng Y, lo lắng hỏi "Dạo này muội có chuyện gì sao? Trông muội có vẻ lo lắng."
Mộng Y cười gượng "Không có gì, chỉ lo lắng chút chuyện vặt thôi."
Càng đi đến gần núi Tử Vi nàng càng cảm thấy trong người thấp thỏm lo sợ.

Nghịch Lan không biết tâm tư của Mộng Y, hiểu nhầm ý nàng "Chuyện vặt? Là lo đến gặp cha mẹ ta sao?"
Mộng Y giật mình "A?"
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Không cần khẩn trương như vậy, đến Phủ Dung hoàng thành một chuyến muội muốn đi đâu ta sẽ đưa muội đi.

Nếu muội không muốn đến gặp cha mẹ ta thì không cần quá miễm cưỡng."
Mộng Y giật mình, nàng chợt nhớ ra Nghịch Lan từng nói qua sẽ đưa nàng đến hoàng thành Phủ Dung một chuyến.

Mấy hôm nay nàng lo nghĩ về Diệp Miên mà quên mất chuyện này.

Mộng Y mỉm cười "Được ah! Ta sẽ cùng tỷ trở về nhà một chuyến."
Nghịch Lan hơi sững sốt một chút rồi cúi đầu cười, là 'trở về nhà' chứ không phải 'trở về nhà tỷ'.

Dù Mộng Y là vô tình hay cố ý nói điều này Nghịch Lan vẫn cảm thấy vui vẻ.

Nghịch Lan còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Phàm ở phía trước đã nói lớn về phía sau "Sư huynh, sư tỷ, bên dưới có tiếng binh khí va chạm, hẳn là có ai đó đánh nhau! Có cần xuống dưới xem không?"
Minh Quang cau mày nhìn qua Nghịch Lan như hỏi ý kiến.

Thấy Nghịch Lan lắc đầu Minh Quang mới nói với Tiểu Phàm "Không cần, chúng ta mau chóng trở về Thiên Tông."
Tiểu Phàm gật đầu, cũng đúng! Khoảng thời gian xuống núi lịch luyện này đã sảy ra rất nhiều chuyện rồi.

Hiện tại còn chưa vào lãnh thổ của Phủ Dung quốc còn chưa dứt nguy hiểm quản chuyện bao đồng làm gì.

Trong lòng Mộng Y dâng lên một loại dự cảm xấu.

Cũng cùng lúc đó Nhiên Quy kêu lên "Là người của Thiên Tông! Bên dưới có đệ tử mặc đồng phục của Thiên tông!"
Minh Quang cau mày, hắn ngự kiếm thấp xuống, quả nhiên nhìn thấy bốn người mặc đồng phục của Thiên Tông đang đánh nhau với mấy tên áo đen.

Một cái nhìn này làm Minh Quang chấn động không thôi, hơn mười tên áo đen thêu hoa sen đỏ bên cánh tay phải, là đám người mà hắn tìm kiếm bấy lâu!
Mộng Y âm thầm che mặt, xong rồi! xong rồi! Tình tiết ở núi Tử Vi kích hoạt rồi!
Minh Quang trầm giọng nói "Là người của Thiên Tông, mau xuống dưới đi."
Minh Quang tiên phong ngự kiếm xuống dưới, Tiểu Phàm và Nghịch Lan không còn cách khác đành đi theo phía sau Minh Quang.

Bốn người bị đám hắc y nhân vây công kia không ngờ đến lại là người quen, chính là phản diện sống dai nhất tiểu thuyết-Quách Bình và đồng bọn pháo hôi của hắn.

Quách Bình nhìn thấy có người mặc đồng phục của Thiên Tông đến thì mừng rỡ nhưng vui mừng chưa được một giây khi thấy người đến là Minh Quang nụ cười dần cứng nhắc.

Đám hắc y nhân thấy đối phương có viện binh liền lui lại quan sát tình hình, không lỗ mãn tiến công.

"Các ngươi là ai?" Minh Quang chỉa kiếm về phía bọn họ.

Đám hắc y nhân nhìn nhau không nói một lời mà vung đao xong đến.

Minh Quang khẽ cau mày, hắn không chút nghĩ ngợi rút kiếm đón đòn tấn công từ mấy tên hắc y nhân.

Tiểu Phàm, Nhiên Quy và Diệp Miên thấy Minh Quang đã rút kiếm cũng tiến lên giúp đỡ.

Quách Bình ngó Minh Quang rồi lại nhìn đám hắc y nhân, chửi thầm một tiếng rồi cuối cùng cũng buông bỏ thù hận bên phía Minh Quang, tiến lên cùng với đám người Minh Quang đối phó đám hắc y nhân.

Mộng Y và Nghịch Lan đi đến dìu ba người bên phía Quách Bình ra khỏi phạm vi chiến đấu, trị thương cho bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui