"Tưởng là kẻ nào dám đột nhập vào Nhạc Tửu Yên Cư ta trộm đồ, thì ra là quận chúa của chúng ta đây mà!"
Mộng Y giật mình vội buông Nghịch Lan ra.
Nghịch Lan rõ ràng bất mãn với người vừa tới.
Mộng Y tò mò nhìn nữ nhân đang đứng tựa người vào tường ở đối diện.
Nàng ta mặc trang phục tầng tầng lớp lớp sang trọng, nhìn có chút phóng khoáng, khá xinh đẹp nhưng so với Nghịch Lan còn kém xa.
Nữ nhân câu lên nụ cười "Nghịch Lan, lâu rồi không gặp!"
Nghịch Lan đối với nữ nhân kia cũng hòa hoãn hơn, ít nhất không còn mang vẻ mặt lạnh băng "Lâu rồi không gặp, Thủy Tình."
Mộng Y chớp chớp mắt nhìn nữ nhân được nữ chủ gọi là Thủy Tình kia.
Người kia là ai mà có thể khiến nữ chủ ôn hòa nói chuyện vậy nhỉ?
Thủy Tình nhìn đôi vòng tay vốn trưng bày ở trên kệ đã biến mất lại nhìn Mộng Y đầy hứng thú "Kia là đạo lữ của ngươi sao? Chậc chậc không ngờ lại là nữ nhân nha!"
Nghịch Lan không thèm để ý đến Thủy Tình đang trêu ghẹo, nàng ấy hướng Mộng Y nói "Đây là Thủy Tình, khuê mật của ta."
Mộng Y lễ phép cúi đầu chào "Xin chào Thủy Tình tỷ tỷ, ta gọi là Mộng Y, là đạo lữ của Nghịch Lan sư tỷ!"
Thủy Tình che miệng cười "Ôi, thật là lễ phép nha!"
Nàng ta dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Nghịch Lan "Còn nhớ nhiều năm trước ngươi còn bị Kiến Uyên quấy lấy không tha, ta còn tưởng ngươi không thích nữ nhân đâu.
Nhiều năm gặp lại không ngờ lại dẫn về một tiểu cô nương khả ái như vậy!"
Nghịch Lan cau mày "Đừng nhắc đến cô ta."
Thủy Tình cười ha ha, xem ra người kia trở thành nỗi ám ảnh của Nghịch Lan rồi.
Mộng Y dù ngốc đến đâu cũng nhận ra quan hệ giữa Nghịch Lan và Kiến Uyên kia có chút không tầm thường.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, là loại quan hệ gì cơ chứ?!
Thủy Tình hỏi "Lần này trở về có ở lại lâu không?"
Nghịch Lan lắc đầu "Chỉ ở lại vài hôm, bọn ta còn có việc."
Thủy Tình gậy đầu "Được rồi, vậy không làm phiền ngươi nữa.
À đúng rồi, Kiến Uyên thính như chó ấy, cẩn thận cô ta biết tin ngươi trở lại sẽ tìm đến cho mà xem!"
Nghịch Lan lạnh nhạt nói "Biết rồi!"
Thủy Tình tà tà nhìn Mộng Y "Tiểu cô nương này nhớ giữ Nghịch Lan cho kĩ nhé, kinh thành có rất nhiều người ngấp nghé đạo lữ của muội đấy!"
Mộng Y cười có chút cứng nhắc "Đa tạ tỷ nhắc nhở."
Thủy Tình cười ha ha rời đi.
Trong lòng Mộng Y khó chịu nhìn Nghịch Lan một cái rồi nói "Chúng ta mau trở lại thôi, đám người sư huynh còn đang đợi đấy!"
Nghịch Lan dở khóc dở cười, xem ra tiểu sư muội nhà nàng ghen rồi!
Mộng Y ghen so với tưởng tượng của Nghịch Lan khác hoàn toàn, nàng ấy không nháo cũng không giận dỗi, chỉ là khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ lạnh lùng, suốt buổi chiều cũng không nói mấy câu với Nghịch Lan.
Đám người Minh Quang, Diệp Miên đều nhìn ra không khí giữa hai người không bình thường.
Minh Quang thừa diệp Mộng Y không để ý ghé sát bên cạnh Nghịch Lan hỏi nhỏ.
"Cầu hôn không thành công sao?"
Minh Quang và Nghịch Lan từng đến Nhạc Tửu Yên Cư một lần vào mấy năm trước xuống núi làm nhiệm vụ.
Minh Quang biết chuyện đôi vòng tay gia truyền của Nghịch Lan, cũng nhìn thấu lần này xem ra Nghịch Lan muốn cầu hôn Mộng Y.
Coi như trong khắp Thiên Tông ngoại trừ chưởng môn thì Minh Quang là người hiểu Nghịch Lan nhất.
Nghịch Lan bất đắc dĩ lắc đầu "Thành công, nhưng muội ấy biết chuyện của Kiến Uyên và ta rồi."
Minh Quang che miệng cười "Tỷ chưa giải thích?"
"Chưa có cơ hội."
Minh Quang nhúng vai "Đoán không chừng ngày mai Kiến Uyên sẽ đến tìm tỷ đấy.
Tỷ vẫn nên giải thích với Mộng Y đi."
Nghịch Lan gật đầu rồi đi đến bên cạnh Mộng Y.
Mộng Y chỉ mắt lạnh nhìn nàng ấy một cái không nói gì.
Nàng thề nàng không có ghen Nghịch Lan với Kiến Uyên gì đó đâu...!Chỉ là trong lòng có chút tức giận thôi! Nữ chủ lại hoàn toàn không giải thích cái gì, thật khiến nàng tức giận mà!
Diệp Miên nhìn dáng vẻ giận dỗi kia của Mộng Y, cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng ấy hỏi Minh Quang "Hai người họ sảy ra chuyện gì à? Khi nảy vẫn còn bình thường mà?"
Minh Quang mỉm cười xoa đầu Diệp Miên "Không cần lo lắng, tiểu sư muội chỉ đang ghen thôi."
Rõ ràng Minh Quang mới là nam nhân của Diệp Miên nhưng địa vị trong lòng nàng ấy hắn còn kém xa Mộng Y.
Nếu không phải Nghịch Lan và Mộng Y là một đôi hắn còn thật hoài nghi bản thân là bức bình phong che giấu Diệp Miên và Mộng Y qua lại cơ.
Nghĩ vậy Minh Quang cảm thấy khá buồn cười, hắn lại đi ghen với một nữ nhân?
Minh Quang xoa hai má Diệp Miên, giọng điệu có chút hờn dỗi "Muội sao lại lo lắng cho sư muội như vậy nha? Không phải muội nên lo lắng cho ta sao?"
Diệp Miên hơi ngẩn ra nhìn Minh Quang sau đó bật cười "Sư huynh không lẽ đang ghen đi?"
Minh Quang không chối bỏ "Ừ, ta phi thường ghen tỵ Mộng Y."
Diệp Miên cười ha ha xoa đầu Minh Quang "Ai lại đi ghen với bạn thân của nữ nhân của mình chứ?!"
"Ta mặc kệ, hôm nay muội phải bù đắp cho ta!"
"Được! Bù đắp cho huynh!"
Minh Quang nguy hiểm híp mắt "Muội đồng ý rồi đấy nhé?!"
Diệp Miên bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm trùng trùng "Ấy, sư huynh...!Có thể thương lượng không?"
"Không thể!"
Ấy! Diệp Miên ai oán, cho mi tiện miệng này!
Tiểu Phàm nhìn hai đôi tình nhân thả thính không khỏi bĩu môi, món tráng miệng cẩu lương này hắn ăn cả nửa năm rồi!
Tiểu Phàm nhìn Nhiên Quy đang đứng phía trước không xa tò mò nhìn ngoài phố.
Khi nào hắn mới kéo tiểu sư muội về tay đây??!!
Đợi khi về khách điếm, Mộng Y kiềm không được hỏi Nghịch Lan "Sư tỷ, Kiến Uyên là ai?"
Nghe tên là biết nữ nhân rồi! Sư tỷ ngoài nàng ra còn từng qua lại với ai sao?
Nghịch Lan nhìn bộ dáng hờn dỗi của Mộng Y càng nhìn càng thấy đáng yêu nhịn không được trêu chọc "Sư muội của ta ghen rồi sao?"
Mộng Y hừ hừ hai tiếng, hất cằm nói "Ta mới không có ghen!"
Nghịch Lan cười cười ôm lấy nàng "Được rồi! Kiến Uyên là nhị công chúa của Phủ Dung quốc.
Dựa theo danh phận ta phải gọi cô ta một tiếng tỷ tỷ."
Mộng Y đảo mắt một cái, trong nguyên tác không có nhắc đến người này, không biết!
"Vậy cô ta và tỷ có quan hệ gì?" nhìn vẻ mặt của Thủy Tình lúc đó chắc không phải là quan hệ tỷ muội bình thường đâu!
"Cô ta từng theo đuổi ta."
Mộng Y lầm bầm "Biết ngay mà!"
"Thật ra cô ta cũng không phải vì thích ta mới theo đuổi ta, thứ cô ta muốn là đôi vòng tay gia truyền này." Nghịch Lan nâng cánh tay Mộng Y đang đeo vòng tay lên "Tất nhiên nàng ta không thành công, không lâu sau đó ta bái nhập Thiên Tông, còn cô ta thì đã gả cho người khác rồi."
Mộng Y bĩu môi "Sư tỷ quả thật ưu tú mà, có nhiều người muốn kéo tỷ về tay như vậy."
Nghịch Lan bật cười nâng cằm nàng lên hôn xuống "Có bao nhiêu người muốn ta đều không quan hệ, ta chỉ muốn mình muội."
Mộng Y cười khúc khích tuyên bố chủ quyền "Sư tỷ là của ta! Chỉ mỗi mình ta thôi!"
Nghịch Lan cưng chiều hùa theo nàng "Được, ta là của muội, chỉ một mình muội!"