Đợi bóng dáng Hoa Thượng Nhi khuất hẳn, Nguyên Tiểu Bảo ngồi xuống minh tưởng sắp xếp lại lượng tin tức vừa nhận được, qua một lúc ráp nối các đầu mối với nhau Nguyên Tiểu Bảo đã đưa ra được một vài kết luận khá rõ ràng về Hồn Tộc.
Thứ nhất Hồn Tộc không thiếu Đấu Thánh chứng tỏ Hồn Tộc rất mạnh, trong khi ngày sống ở Gia Mã Đế Quốc lại chưa từng nghe qua danh tự Hồn Tộc nghĩa là chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, hoặc khoảng cách giữa Hồn Tộc với Gia Mã Đế Quốc cực kì xa hoặc địa phương Hồn Tộc chiếm giữ cực kì thần bí.
Nếu không một tổ chức lớn mạnh như Hồn Tộc không thể nào không có người ở Gia Mã Đế Quốc biết đến.
Thứ hai thanh danh của Hồn Tộc dường như không tốt lắm, vừa độc ác vừa độc tài, điều đó khiến việc thoát ra khỏi Hồn Tộc cũng chỉ có hai cách, hoặc phải lấy được lòng tin từ Hồn Tộc hoặc tu vi đạt tới mức độ nhất định để có thể tự quyết số phận đi hay ở.
Nhưng dù là trường hợp nào đều có thể khẳng định rằng đường trở về rất trắc trở, muốn gặp lại Vân Chi trước sau gì cũng cần tu vi cao siêu.
Nghĩ tới đây ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo lóe lên vẻ kiên nghị lẩm bẩm:
-Có lẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài tu luyện Hỗn Độn Tụ Thần Quyết thử vận may rồi.
Ánh mắt kiên định là thế, nhưng nói xong Nguyên Tiểu Bảo vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Bởi vì mặc kệ kết quả ra sao thì trên lí thuyết tự bạo đan điền vẫn là một thứ gì đó rất đáng sợ, Nguyên Tiểu Bảo là người đã chết hai lần không sợ chết nhưng đan điền vỡ nát chắc chắn rất đau, thậm chí nói cảm giác đó là sống không bằng chết cũng không quá chút nào.
Có đôi khi… đau đớn còn khủng khiếp hơn cả cái chết a.
Bất quá Nguyên Tiểu Bảo rất nhanh đã dằn lại nỗi sợ hãi tiến nhập trạng thái tu luyện, ở đây Nguyên Tiểu Bảo tu luyện không phải để gia tăng tu vi mà là để chuẩn bị tự bạo đan điền, dù sao Nguyên Tiểu Bảo chỉ biết duy nhất một cách tự bạo đan điền.
Đó là dùng phương thức thô bạo nhất cưỡng ép nhét đấu khí lẫn linh khí vào đan điền một cách trực tiếp không thông qua công pháp, sau đó chủ động tạo ra sự hỗn loạn biến đan điền thành chiến trường giữa hai loại “khí”, đợi đan điền không chịu nổi sẽ tự động vỡ nát.
Nói thật Nguyên Tiểu Bảo rất không muốn làm theo phương pháp này, nhìn từ góc độ nào đây cũng là phương pháp nguy hiểm nhất, nếu không hắn đã không do dự hơn mười ngày, nhưng tình thế không cho phép Nguyên Tiểu Bảo lựa chọn.
Một lần chuẩn bị này là ba ngày ba đêm.
Hôm nay trong đan điền Nguyên Tiểu Bảo đã tràn đầy đấu khí và linh khí, đến mức phần bụng Nguyên Tiểu Bảo đã bắt đầu có dấu hiệu bành trướng, từng tiếng “ùng ục” trầm thấp không ngừng phát ra đem lại cảm giác không mấy tốt đẹp.
Thời gian trôi qua, một phút, hai phút,… cái bụng Nguyên Tiểu Bảo càng lúc càng to, những tiếng “ùng ục” phát ra cũng to hơn dồn dập hơn, tất cả hợp lại tạo thành cảnh tượng giống như… cái bụng của Nguyên Tiểu Bảo sắp vỡ tung rồi.
-Răng rắc…. răng rắc…..
-Ầm…..
-Grahhhhhhhhh……….
Bỗng nhiên, ba loại âm thanh “nứt vỡ, nổ tung, la hét” nối đuôi nhau mà ra, đại biểu đan điền Nguyên Tiểu Bảo thật sự không chịu nổi vỡ tung, và Nguyên Tiểu Bảo bị sự đau đớn kia hành hạ buộc phải rống lên nhằm giảm bớt thống khổ như một loại bản năng.
Đáng tiếc…. la hét không có tác dụng gì cả, ngược lại càng la hét càng lăn lộn sức lực càng trôi đi nhanh hơn, chỉ sau mười giây sắc mặt Nguyên Tiểu Bảo đã biến tái mét không còn chút huyết sắc, sinh mệnh chi lực tuột dốc không phanh.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, đúng lúc này Hoa Thượng Nhi đang ở gần khu vực hang động bị tiếng hét của Nguyên Tiểu Bảo hấp dẫn, nghe được tiếng hét thống khổ nàng lập tức phi như bay vào trong hang động xem có chuyện gì xảy ra.
Đập vào mắt Hoa Thượng Nhi là Nguyên Tiểu Bảo không ngừng la hét, tay chân cấu xé lung tung, vẻ mặt nhăn nhó, trên hết là ánh mắt trống rỗng không còn minh mẫn, tựa hồ Nguyên Tiểu Bảo đã bị đau đớn lấn át thần trí chỉ còn lại bản năng.
Đối với người tu luyện đây là một tình trạng rất tồi tệ, hầu như ai rơi vào trường hợp này kết quả cuối cùng chỉ có một con đường chết.
Hoa Thượng Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh giữ chặt Nguyên Tiểu Bảo quát lớn:
-Mau tỉnh lại…..
Chưa nói hết câu, Hoa Thượng Nhi nhìn xuống phần bụng của Nguyên Tiểu Bảo máu me be bét, đấu khí chạy tán loạn liền biết ngay đan điền Nguyên Tiểu Bảo đã bị nổ tung, nàng ngơ ngác run rẩy nhìn Nguyên Tiểu Bảo nói năng loạn xạ:
-Ngươi…. Ngươi…. Không phải ngươi nói sẽ vượt qua Ngẫu Hồ sao? Không phải ngươi nói sẽ giải thoát cho ta sao? Tại sao lại lựa chọn phương thức tự sát ngu ngốc thế này??? Không, ta không muốn ngươi chết, ngươi không được chết, mau nhìn ta đi, ta là Hoa Thượng Nhi đây.
Nói tới lời cuối cùng trên gương mặt hoa mĩ của Hoa Thượng Nhi đã giàn giụa nước mắt, đổi lại ngày trước còn là một Đấu Tôn có lẽ nàng sẽ có cách cứu Nguyên Tiểu Bảo, nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không làm được chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh lực của Nguyên Tiểu Bảo trôi đi.
………………
Trong một mảnh không gian phần lớn là tối đen tĩnh mịch chỉ thỉnh thoảng nổi lên vài điểm sáng mờ ảo, linh hồn trọn vẹn của Nguyên Tiểu Bảo bỗng hiện ra như một điểm nhấn khiến không gian này từ tĩnh mịch trở nên có một chút sức sống.
Chứng kiến “màu đen” quen thuộc nhưng cảm giác lại không hề quen thuộc chút nào, Nguyên Tiểu Bảo lẩm bẩm:
-Đây là… Hư Vô giới thiệu trong Hỗn Độn Tụ Thần Quyết? Mà thôi, mặc kệ hư vô hay hỗn độn gì gì đó liên quan thế nào tính sau, điều cần làm bây giờ là mau chóng đắp lên Hỗn Độn Đan Điền trước khi thân thể tiêu hao hết sinh mệnh chi lực a.
Đúng vậy, sở dĩ Nguyên Tiểu Bảo ở hiện thế có ánh mắt trống rỗng là vì linh hồn đã được Hỗn Độn Tụ Thần Quyết kéo vào chiều không gian “đan điền” chứ không phải do quá đau đớn tạo thành, ít nhất bây giờ Nguyên Tiểu Bảo không hề có chút cảm giác đau đớn.
Nhưng điều đó không đại biểu Nguyên Tiểu Bảo không gặp nguy hiểm, một khi không kịp đắp lên Hỗn Độn Đan Điền thế chỗ cho đan điền cũ thì thân thể sẽ không chịu nổi thống khổ mà chết, linh hồn mất đi “bình chứa” cũng sẽ chết theo.
Thời gian dự tính cho phép để hoàn thành Hỗn Độn Đan Điền có lẽ chỉ rơi vào khoảng năm phút đến bảy phút ở hiện thế.
Nguyên Tiểu Bảo hiểu rất rõ vấn đề này nên không dám phí phạm thời gian lập tức làm theo Hỗn Độn Tụ Thần Quyết chỉ dẫn thiêu đốt linh hồn nhằm phân tán linh hồn lực ra khắp không gian đan điền.
Bước đầu tiên không mất nhiều thời gian lắm, dù sao đây chỉ là “hư vô” mô phỏng chứ nó vẫn là vùng đan điền, tuy phạm vi phân tán lớn hơn so với nhất tinh đấu giả thông thường gấp mười lần nhưng vẫn nằm trong mức chịu đựng của Nguyên Tiểu Bảo.
Sau đó mới là bước nguy hiểm, áp súc “hư vô” thành “hỗn độn”, theo Hỗn Độn Tụ Thần Quyết ghi chép thì đang có vô số mảnh nhỏ “hỗn độn” nằm rải rác trong “hư vô” vô tận cần được tập trung lại để tạo thành “một khối hỗn độn” làm tiền đề tái tạo Hỗn Độn Đan Điền.
Bước này khá tốn thời gian nhưng lại quan trọng nhất, Nguyên Tiểu Bảo không dám làm qua loa đắm chìm sâu vào cảm ngộ và thu thập hỗn độn rất lâu rất lâu trong không gian đan điền, nhưng kì thực nó chỉ tiêu tốn khoảng ba phút ở hiện thế.
Có điều… đến cuối cùng Nguyên Tiểu Bảo chỉ gom được một đoàn “hỗn độn” tương đối nhỏ, nhìn khối “hỗn độn” còn thiếu hơn hai phần mới đủ điều kiện đắp lên Hỗn Độn Đan Điền trước mặt Nguyên Tiểu Bảo không khỏi sốt ruột lo lắng mắng:
-Chết tiệt, linh hồn của ta không đủ mạnh để kéo hết “hỗn độn”, mà thời gian có hạn không kịp làm lại từ bước một, ta cảm giác được thân thể gần cạn kiệt sinh mệnh chi lực rồi, phải làm sao bây giờ? Mụ nội nó, đánh liều dùng khối “hỗn độn” này thôi.
Đang lúc tính làm liều, Nguyên Tiểu Bảo bỗng cảm nhận được một lực lượng linh hồn khác không hề nhỏ tràn vào không gian hư vô, Nguyên Tiểu Bảo giống như người sắp chết đuối vớ được cái cọc không nghĩ nhiều sử dụng luôn lực lượng linh hồn kia vào việc gom “hỗn độn”.
Qua thêm một phút ngoài hiện thế, lúc này Nguyên Tiểu Bảo đã miễn cưỡng thu đủ “hỗn độn” đưa tay bắt quyết thực hiện bước cuối cùng – dùng hỗn độn đắp lên Hỗn Độn Đan Điền.
Thu thập khó, biến hóa dễ.
Khối “hỗn độn” theo ý niệm của Nguyên Tiểu Bảo khá dễ dàng biến thành một vòng xoáy hỗn độn, đây là hình thái chuẩn của Hỗn Độn Đan Điền, chỉ cần người có tu vi cao siêu sẽ nhìn ra điểm khác lạ giữa Nguyên Tiểu Bảo với người bình thường ngay.
May mắn trong Hỗn Độn Tụ Thần Quyết có một thủ đoạn nhỏ ngụy trang thành đan điền bình thường, mặc dù quá trình khá rườm rà tiêu tốn thêm khoảng hai phút nữa ngoài hiện thế nhưng Nguyên Tiểu Bảo không dám bỏ qua, hắn không muốn bị người đột nhiên giết chết.
…………………..
Trở về hiện thế, theo Hỗn Độn Đan Điền dần hình thành, sự đau nhức của Nguyên Tiểu Bảo biến mất không còn, sinh mệnh chi lực cũng được “hỗn độn” bổ sung, vùng bụng của Nguyên Tiểu Bảo từ một “đống bầy nhầy” lấy tốc độ khó tin khôi phục lại bình thường.
Ánh mắt Nguyên Tiểu Bảo cũng dần dần thanh tỉnh đại biểu “hồn” về được “xác”.
Vừa “về”, Nguyên Tiểu Bảo ngay lập tức cảm nhận được một cỗ ôn nhu mềm mại tại phần ngực, một âm thanh thút thít trách mắng vang lên bên tai:
-Đồ ngốc, đồ ngốc, ngươi là đồ ngốc.
Người trách mắng không ai khác ngoài Hoa Thượng Nhi, nàng đang ôm chặt Nguyên Tiểu Bảo nên không biết vùng bụng Nguyên Tiểu Bảo đã khôi phục, càng không biết Nguyên Tiểu Bảo đã tỉnh lại mà chỉ nghĩ Nguyên Tiểu Bảo không qua khỏi.
Thấy vậy nội tâm Nguyên Tiểu Bảo không hiểu nổi lên cảm xúc giống với cảm xúc dành cho Vân Chi, nếu nói Vân Chi là nhất kiến chung tình thì những gì Hoa Thượng Nhi làm đã đả động được Nguyên Tiểu Bảo, nàng… không biết thiêu đốt linh hồn có giúp được gì không nhưng vẫn thiêu đốt linh hồn vì hắn.
Mặc kệ việc nàng không thể chết thì đây cũng không phải hành động người bình thường có thể làm, nếu không có nàng có lẽ giờ phút này hắn đã là một người chết.
Cho nên tạm gác hình ảnh Vân Chi qua một bên, cũng không cần biết chuyện tương lai sẽ thế nào, Nguyên Tiểu Bảo đưa tay ôm Hoa Thượng Nhi thật nhẹ nhàng nói:
-Đừng khóc, có ta ở đây rồi.
Đột ngột bị ôm một cách nhu tình, Hoa Thượng Nhi khẽ nảy người lên như bị điện giật, nàng vội vàng muốn đẩy Nguyên Tiểu Bảo ra nhưng Nguyên Tiểu Bảo không cho càng ôm mạnh bạo hơn khiến nàng vô cùng ngượng ngùng, hai má đã nổi lên từng rặng mây hồng.
Nguyên Tiểu Bảo mặt dày trưng cầu ý kiến:
-Ta muốn ôm nàng thêm một chút được không?
Lần này Hoa Thượng Nhi không phản kháng nữa nhu thuận gật đầu khẽ “ừm”, cứ thế hai người ôm nhau suốt hai tiếng.
Bất quá… đây không đơn giản chỉ là ôm, trong quá trình này Nguyên Tiểu Bảo không tiếc tổn hao linh hồn lực bồi bổ lại linh hồn cho Hoa Thượng Nhi, đây coi như trả ơn cũng như chăm sóc người mình thương, Nguyên Tiểu Bảo không muốn thấy Hoa Thượng Nhi suy nhược.