Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn


Edit + Beta: Ba Chấm
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
So với vẻ mặt thấy như quỷ của ba người kia, thì Hứa Thuật cùng Quý Xuyên lại cực kỳ bình tĩnh.

Chuyện này không ngoài dự liệu của bọn họ.

Dù trò chơi có đơn giản đến đâu, cũng không thể chỉ để người chơi đi xuống đường núi là xong.

Vương Nhuận dẫn ba người họ đi tới nơi ở đã được thôn trưởng an bài trước đó, Hứa Thuật bọn họ cũng đi theo, muốn thừa dịp để xem tình hình chung trong thôn trước.

Mà chuyến đi này cũng đích xác thu hoạch được một ít manh mối.

Khi đi ngang qua một trong những căn nhà trong thôn, Hứa Thuật chú ý nhất, chính là tấm giấy màu đỏ nho nhỏ hình chữ nhật được dán phía trên cánh cửa của căn nhà kia.

Cậu nháy mắt với Quý Xuyên, đối phương liền liếc mắt nhìn một cái, khẽ gật đầu.

Vương Nhuận nói, nhà Vương Đại Lôi, nơi ba người chơi kia được an bài, là nằm ở giữa thôn, Hứa Thuật tính toán đại khái tổng số hộ gia đình trong thôn, có trên dưới tất cả 30 hộ.

Thế thì ước chừng là thôn này không đến trăm người.

Trên đường trở về nhà thôn trưởng, Hứa Thuật lại tiếp tục dò hỏi về chuyện hiến tế: " Người trong thôn các cậu cúng bái vị Bồ Tát nào thế? Nãy giờ cũng không thấy cái miếu nào cả, là ở cuối thôn sao?"
Vương Nhuận mỉm cười nói: "Không sai, là ở cuối thôn bên kia.

Bồ Tát mà chúng tôi cúng bái cũng khác với bên ngoài, nói ra các cậu chắc cũng không biết.

Thật ra, ngay cả chính người trong thôn chúng tôi cũng không biết nên gọi như thế nào nữa."
"Hả? Nói như vậy các cậu nơi này còn có tập tục người ngoài không biết à, xem ra chuyến đi của chúng ta thật sự không vô ích rồi!" Hứa Thuật hùa theo kịch bản của Cốc Vũ, biểu hiện bộ dáng đến cực kỳ hưng phấn.

Vương Nhuận ngẩng đầu nhìn không trung, cười nói: "Hiện tại đã tới giờ ăn cơm chiều rồi, các cậu nếu muốn xem, ngày mai tôi có thể dẫn các cậu lại đó.

Trong thôn họ Vương của chúng tôi đều tin tưởng vững chắc vị Bồ Tát này sẽ đem đến vận may cho cả thôn."
Hứa Thuật nghe nói có thể qua đó xem thử, đương nhiên đồng ý.


Cậu lại thử từ trong miệng đối phương hỏi thăm thêm nhiều tin tức, nhưng lại không hỏi được manh mối gì quan trọng cả.

Cuối cùng cậu lại hỏi tấm giấy màu đỏ dán trên cửa vừa rồi nhìn thấy kia, Vương Nhuận sửng sốt một chút sau, có chút buồn cười mà trả lời: "Này, nó không phải là một thứ rất phổ biến à? nó chính là dùng để trừ tà.

Các cậu nhìn thấy chắc là nhà của chú Dương, hắn gần bị bệnh, cho nên người nhà liền dán cái kia lên cửa."
Trừ tà? Hứa Thuật không tin.

Phải nói, coi như thật sự dùng để trừ tà, cậu cũng không tin là bởi vì có người bị bệnh mới dán lên.

Lúc này cửa căn nhà phía trước bị người mở ra, là một bà lão đi ra xem xét, ánh mắt dừng lại ở trên người Hứa Thuật cùng Quý Xuyên, trong miệng lại hướng Vương Nhuận nói chuyện: "Tiểu Nhuận, bọn họ chính là khách nhân hôm nay tới à?"
Vương Nhuận nói: "Đúng vậy đấy bà Mã ạ, hai người này là ở lại nhà của cháu.

Bà ăn cơm chưa vậy?"
Bà Mã vẫn như cũ nhìn hai người Hứa Thuật, với nụ cười thân thiện trên khuôn mặt hờ hững: "Mới vừa nấu xong, tới, mang về một ít cho khách nhân nếm thử đi......"
"Không cần đâu ạ, cảm ơn bà nhé, chúng cháu lúc này trở về cũng vừa vặn tới giờ cơm, bà mau vào ăn cơm đi."
Vương Nhuận một bên nói một bên hướng bà ta vẫy vẫy tay, quay đầu hạ giọng nói: "Các cậu đoán thử xem bà Mã bao nhiêu tuổi?"
Hứa Thuật xem xét một chút: "70 tuổi?"
Vương Nhuận cười hai tiếng, thần bí mà lắc đầu: "Không đúng, còn lớn hơn nữa."
"Thế thì, 80?"
"Không đúng, là 95!" Vương Nhuận nói: "Không nghĩ tới à? Còn nữa, ông nội của tôi cũng đã 70 rồi, thoạt nhìn không giống đúng không?"
Hứa Thuật hồi tưởng lại hình dáng của thôn trưởng, gật gật đầu.

Đích xác không giống, thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ 60 thôi.

"Người già trong thôn đều sống rất lâu, cho nên chúng tôi đều cực kỳ tin tưởng, nhất định là vị Bồ Tát kia phù hộ.

Mỗi năm tới thời điểm hiến tế, toàn bộ thôn mặc kệ già trẻ lớn bé đều sẽ chạm vào Bồ Tát, cầu nguyện trường thọ và sức khỏe."
Hứa Thuật nghe vậy, hỏi: "Thế đến lúc đó chúng tôi cũng có thể đi sao?"
Vương Nhuận sửng sốt, có chút áy náy lắc đầu: "Chuyện này chỉ sợ không được, bởi vì lễ hiến tế chỉ có người trong thôn mới được tham gia, trước nay không cho người ngoài tham gia.

Nhưng nếu như các cậu muốn, ngày mai tôi sẽ dẫn các cậu đến thần miếu thì có thể thử chạm vào."
Nói cách khác, ngày hiến tế các người chơi không thể đến hiện trường tham dự?
Nhưng mà, mặc kệ thấy thế nào, trò chơi lần này chắc chắn có mối quan hệ chặt chẽ với lễ hiến tế cùng với vị "Bồ Tát" kia.

Mà ở trước đó đã có rất nhiều câu chuyện thần quái, luôn xuất hiện cốt truyện thờ phụng quái vật trong thần miếu xuất hiện, nói vậy thì lần này khả năng cao cũng giống như thế.


Hứa Thuật cũng sẽ không tùy tiện chạm vào đồ vật không rõ lai lịch.

Thời điểm trở lại nhà thôn trưởng, bọn họ mới nhìn thấy hai thành viên khác của gia đình — cha mẹ Vương Nhuận, cũng chính là con trai cùng con dâu thôn trưởng.

Lúc này, người con dâu đang ở nhà bếp nấu cơm, Vương Nhuận liền mang hai người bọn họ đi tham quan khắp nơi trong nhà một vòng, rồi nói cho bọn họ biết căn phòng nào dùng để làm gì, cùng với vị trí nhà vệ sinh.

Ngôi nhà ở thôn trên núi này tuy rằng không thể coi là cũ nát,nhưng thật ra cũng không khá hơn bao nhiêu, bùn bôi trên mặt tường có những vết nứt lớn nhỏ, cũng bởi vì tường làm bằng bùn, nên cửa sổ rất nhỏ, làm cho bên trong nhà mặc dù đang ban ngày nhưng cũng có chút âm u.

Cửa làm bằng ván gỗ cũ kỹ, giữa khung cửa có khe hở khoảng hai ngón tay, giữa ván gỗ cũng có khe hở nhỏ, nếu có người muốn nhìn, cũng không quá khó khăn.

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cuối cùng, Vương Nhuận chỉ một căn phòng bị khóa nằm ở góc khuất, nói: "Đó là nhà kho, bên trong dùng để đồ vật ngày thường không dùng tới, cũng không có gì để xem.

Hai người chắc cũng khá mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không? chờ cơm nấu xong tôi sẽ đi kêu các cậu."
Hứa Thuật vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy trong "Nhà kho" truyền đến một tiếng động nhỏ.

Cậu hơi ngẩn ra một chút, bởi vì nghe......!Giống như tiếng thứ gì đó đập vào tường.

Vương Nhuận nhíu mày, nói: "Khẳng định lại là con chuột hôm trước chui vào, tôi đã sớm nói qua phải mua một con mèo về nuôi rồi."
Trong lòng Hứa Thuật nổi lên nghi ngờ, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, cười hai tiếng haha: "Chúng tôi về nghỉ một lát đây, hôm nay leo núi đúng là rất mệt."
Vương Nhuận không theo chân bọn họ trở về, nói muốn đi vào phòng bếp giúp nấu cơm.

Sau khi Hứa Thuật cùng Quý Xuyên trở lại phòng, nhất thời cũng không dám nói cái gì, mở cửa ra đợi vài phút, cậu mới nhỏ giọng nói: "Thôn này bên ngoài nhìn qua rất bình thường, mọi người ở chung khá hài hòa, nhưng chỉ sợ có nhiều bí mật.

Tôi có chút hoài nghi......!Nhà kho kia không chừng đang nhốt người ở bên trong."
Tiếng vừa rồi nghe thấy, cậu nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy như có người dùng đầu đụng vào vách tường.

Huống hồ, ở cái nơi cực kì ít người đến như ở đây, người trong thôn không nhiều lắm, mỗi nhà tất nhiên là quen thuộc nhau,không cần sợ bị ăn trộm, căn bản không cần khóa cửa lại mới đúng.

Cho nên nguyên nhân khóa lại chỉ có hai lý do, một là phòng ngừa người ngoài xông vào bên trong, hoặc là nhốt người hay vật gì khác lại, sợ đối phương chạy ra.

Quý Xuyên ừ một tiếng, ánh mắt nhìn phương hướng cửa phòng, nhàn nhạt nói: "Buổi tối đi xem thử."

Hứa Thuật nói: "Buổi tối? Có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Dù sao cũng là loại trò chơi thần quái, ai biết nửa đêm ra khỏi cửa sẽ gặp thứ gì?
Quý Xuyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy cậu đi đi."
Đây là đang nói tiếng người à?
Hứa Thuật nói: "Tôi mới không đi, anh đừng cho là tôi sợ anh nhá, nói cho anh biết, so với anh — tôi càng sợ quỷ hơn!"
Thấy Quý Xuyên dần dần nở nụ cười tươi tắn, không nói gì cả.

Mẹ nó, thật đáng sợ.

Trước đó nên dứt khoát viết cho tên nam chính này chết luôn đi.

Quý Xuyên ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, chậm rãi nói: "Cậu canh chừng."
"......!Như thế còn được."
Buổi tối, măm đồ ăn gồm bốn món, trong đó ba món là đồ chay, theo Vương Nhuận nói đều là rau dại trồng xung quanh núi, Hứa Thuật một loại rau cũng không biết là loại gì, nhưng mùi vị đích xác không tồi.

Món còn lại là thịt thỏ kho tàu, cũng săn từ trong núi, chỉ cần hưởng mũi hương thôi cũng biết ngon đến cỡ nào rồi.

Nhưng Hứa Thuật không muốn động đũa đến món đó, sợ là thịt quái vật chứ không phải thịt thỏ.

Một nhà thôn trưởng đều rất nhiệt tình, nên hai người bọn quất cmn hai chén cơm lớn,ăn đến nỗi Hứa Thuật no căng cả bụng.

Ở trên bàn cơm, bọn họ còn cùng Hứa Thuật nói chuyện phiếm, nào là chuyện gia đình, linh ta linh tinh, mẹ Vương Nhuận thậm chí còn nói muốn làm mai một cô gái xinh đẹp trong thôn cho Hứa Thuật.

Ăn xong một bữa cơm xuống, ít nhất nhìn qua bề ngoài, quan hệ hai bên được kéo gần lại không ít.

Nơi này trời tối rất nhanh lệ sớm, mới 7 giờ mà đã tối đến nổi không thấy đường đi.

Một nhà thôn trưởng đã sớm rửa mặt xong trở về phòng, Hứa Thuật cùng Quý Xuyên cũng đều an tĩnh mà nằm ở trong phòng, chỉ chờ khi đêm khuya tĩnh lặng lại đi ra ngoài.

Thời gian chờ đợi vừa buồn tẻ mà lại trôi qua rất lâu, bên ngoài hình như gió thôi mạnh hơn, làm cho cây cối bốn phía vang lên tiếng xào xạc, âm thanh đơn điệu này phảng phất như một bài hát ru ngủ, khiến Hứa Thuật ngăn không được ngáp mấy phát liền.

Nhìn thời gian còn sớm, cậu dứt khoát cùng Quý Xuyên nói một tiếng, liền lên giường đánh một giấc.

Nhưng không đợi cậu ngủ, thì bỗng nhiên cảm giác ván giường bên cạnh hơi hơi trầm xuống một chút — có người nằm lên.

Hứa Thuật chưa trợn mắt, thì nghe thấy Quý Xuyên dùng giọng nói cực kỳ nhỏ nói:" Bên ngoài có người."
Cảm giác buồn ngủ trong giây lát lập tức tan biến hết.

Hứa Thuật mở mắt, nằm ở đó một cử động cũng không dám làm ra.


Vị trí giường đối diện cửa, mặt cậu hướng vách tường nằm nghiêng, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình phía sau.

Nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ cùng khe cửa lại phản chiếu lên bức tường này.

Cậu nhìn đến, ánh sáng tạo thành hình dáng thon dài từ khe cửa, một bóng đen nào đó xuất hiện, chắn gần hết ánh sáng.

Có người......!Hoặc là khác thứ gì đó, lặng yên không một tiếng động đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm bọn họ qua khe cửa.

Hứa Thuật cảm giác da đầu tê dại, hai mắt gắt gao nhìn bóng đen kia, trong lòng âm thầm nhớ lại những chuyện cậu đã làm hôm nay.

Từ đầu tới cuối, cậu chắc là cũng chưa đã làm qua chuyện gì coi như kích hoạt cấm kỵ?
Từ những manh mối ít ỏi hôm nay, cậu thậm chí còn đoán được cấm kỵ là chạm vào vị Bồ Tát gì gì kia.

Coi như cậu đã đoán sai, thì cấm kỵ cũng không thể là chuyện không liên quan đến lễ hiến tế.

Cho nên, người bên ngoài kia, khả năng cao là người?
Là ai? Thiếu niên tên Vương Nhuận, hay là cha mẹ cậu ta, hoặc là......!Lão thôn trưởng?
Nếu một ông già có thể lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận bên ngoài phòng bọn họ, thì chỉ sợ cũng không phải con người.

Hứa Thuật đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thấy bóng đen trên vách tường biến mất.

Nhưng cho dù thế là cậu hay Quý Xuyên cũng đều không lập tức thả lỏng cảnh giác, bọn họ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng đợi trong vài phút, Hứa Thuật mới rốt cuộc yên tâm trở mình.

Quý Xuyên còn nằm nghiêng, khoảng cách giữa hai người trên chiếc giường nhỏ này là vô cùng gần, Hứa Thuật gần đến mức cậu đã đè lên tay của Quý Xuyên.

Hắn vội vàng hướng đằng sau nhích lại một chút, gần như lưng dán chặt vào tường.

Quý Xuyên nhìn chằm chằm cậu vài giây.

Cặp mắt tối tăm kia, trong giây phút này lấp lánh ánh sáng, bên trong như cất giấu một loại cảm xúc hưng phấn.

Nhưng dần dần, cái loại cảm xúc này biến mất, trở nên bình tĩnh không gợn sóng.

Anh trở mình hướng ra ngoài, nhàn nhạt nói: "Đừng đi ra ngoài nữa, ngủ đi."
Hứa Thuật sửng sốt một chút — Mẹ kiếp, anh ta vừa rồi có phải đang cố nén suy nghĩ xúc động muốn giết người đi?!
Ai cmn còn dám cùng anh ngủ chung một cái giường!!!
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
_
Dạo này máy tính của ta bị hư, nên không edit truyện được:((.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận