Hú, Thỏ định viết ngôi thứ nhất để tấu hài chút, mà chợt nghĩ viết ngôi thứ ba nhìn nội tâm tra nam bị vả mặt mới sướng, nên đã đổi lại ngôi thứ ba rồi.
Có gì mng chịu khó đọc lại giúp Thỏ nghen.
...
Bàn tay Hoàng Kỳ càng ngày càng siết chặt, như muốn bẻ gãy cánh tay của Đỗ An Vi vậy.
Cô đưa mắt nhìn về phía Thụy Vụ mong muốn được hắn giúp đỡ, nhưng hắn chỉ liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi dời ánh mắt đi, như một người xa lạ ngồi xem kịch.
Cô thầm chửi trong lòng, nam chính nhà người ta thấy nữ chính bị cái gì đều đứng ra giúp đỡ, còn nam chính nhà mình không hùa theo bắt nạt thì đã tốt lắm rồi, còn mong hắn giúp đỡ cái gì.
Thế là Đỗ An Vi bắt đầu khóc, nước mắt không biết từ đâu từng giọt rơi như hạt châu, cô lắc đầu nói với Hoàng Kỳ: "Lần đó tôi đến xin lỗi chị ấy, thấy dâu tây ngon nên mới mua tặng, tôi thật sự không biết chị ấy bị dị ứng."
Hoàng Kỳ lạnh giọng: "Còn dám nói dối à? Đây đâu phải lần đầu cô làm ra những chuyện như vậy? Rõ ràng là cô muốn hại Thiện Nhã!"
Nước mắt của nữ chính không có tác dụng với Hoàng Kỳ, trước đây là như vậy, bây giờ cũng không thay đổi.
Nhưng cô phải khóc, khóc thật đáng thương, để cho Thiện Nhã diễn một vỡ kịch người tốt trước mặt Thụy Vũ và Hoàng Kỳ.
Vì Đỗ An Vi biết, Thiện Nhã thích nhất là giả làm người tốt trước mặt hai người họ.
Cô nhìn Thiện Nhã, nhẹ giọng: "Chị ơi, em thật sự không biết chị bị dị ứng dâu tây, chị tin em đi."
Quả nhiên Thiện Nhã đã đạt được ước nguyện nhìn thấy cô chịu khổ, rồi lại bắt đầu diễn vai người tốt.
Cô ta nhẹ giọng nói với Hoàng Kỳ: "Có lẽ An Vi không biết thật, anh đừng dọa con bé, em cũng chưa ăn mà."
Hoàng Kỳ hất mạnh tay Đỗ An Vi ra, lạnh giọng: "Cô nên cảm ơn vì Thiện Nhã vẫn chưa ăn, nếu không cô chẳng còn nguyên vẹn để ngồi đây đâu."
Cô thu mình lại một góc, đáng thương lau nước mắt.
Xuyên vào một bộ truyện lúc các nhân vật còn trẻ trâu thì coi như cô xui đi.
Im lặng một chút, sống càng lâu.
Cô biết mình không tốt số như những nữ chính xuyên không trong các phim truyền hình.
Người ta chửi vương gia, mắng hoàng đế, còn nhận lại được câu "cô gái này thật thú vị".
Chứ cô mà chửi Thụy Vũ, mắng Hoàng Kỳ, có khi sẽ nhận được một cỗ quan tài ngay lập tức mất.
Thế nên, Đỗ An Vi cứ trong tư thế thu mình một góc mà chịu đựng đến lúc Thụy Vũ dừng xe.
Xe dừng, bọn họ bước xuống rồi đi cùng nhau, không ai thèm để ý đến Đỗ An Vi, cũng không xem cô có theo sau không, có theo kịp hay không.
Đỗ An Vi biết Thiện Nhã rủ cô đi chủ yếu muốn cô nhìn thấy cảnh này, muốn cô biết cô ta là người thắng, cô mãi mãi không so được với cô ta, muốn cô đau lòng, khổ sở.
Nhưng cô quan tâm chắc!
Những chuyện như thế, cô đã từng trải qua rồi, trải nhiều đến nổi chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Trước đây Đỗ An Vi có chơi với hai người bạn, lúc mới quen, ba đứa chơi với nhau rất vui vẻ.
Nhưng lâu dần, cô cảm thấy mình như kẻ thứ ba trong tình bạn của họ vậy.
Ví như lúc đi chơi ở ngoài, hai người họ thích mặc đồ đôi, lại còn muốn cô chụp hình cho họ.
Rồi ví như đi thang cuốn, hai người họ sẽ đi cùng một bật thang phía trước, còn cô một mình đi phía sau.
Họ làm gì cũng có nhau, chỉ tách mỗi cô ra.
Người ta nói tình bạn ba người là khó duy trì nhất, sau khi cô trải qua, đúng thật là như vậy.
Đỗ An Vi nhìn chằm chằm ba người ở phía trước lẩm bẩm: "Tình bạn ba người, lại còn tranh giành gái, để tôi xem mấy người thân thiết được bao lâu."
Thiện Nhã nói muốn mua đồ mới, nên ba người bọn họ kéo vào khu bán quần áo.
Là con gái thì thấy quần áo đẹp đều không kiềm được mắt sáng lên, Đỗ An Vi cũng không ngoại lệ.
Nhưng cô cũng không biết ánh mắt của cô thèm khát cỡ nào, mà Hoàng Kỳ đang lựa đồ cho Thiện Nhã cũng phải nhìn qua cô, nói giọng khinh bỉ:
"Thụy Vũ nói cô đeo bám cậu ấy vì tiền tôi còn không tin, bây giờ nhìn bộ dạng của cô...!" Hắn ám chỉ tới đó rồi ngừng.
Đúng là Thụy Vũ từng nói nữ chính thích hắn vì tiền.
Vì hắn cho rằng sau khi nữ chính được ba hắn nhận làm con nuôi thì quen sống sung sướng, không muốn quay lại cảnh cuộc sống của con gái người làm nữa, nên mới cố đeo bám hắn.
Nhưng hắn lại không biết, nữ chính là thật lòng thích hắn.
Trước đây ba nữ chính còn sống, hàng tháng đều cho nữ chính tiền tiêu vặt, cô ấy không dám ăn, tích góp từng đồng để mua một cái áo khoác làm quà sinh nhật cho Thụy Vũ.
Lúc đó Thụy Vũ còn chưa ghét nữ chính, nhận được quà của nữ chính cũng rất vui.
Chỉ là sau này hắn ghét nữ chính, nên giẫm đạp lên món quà của cô ấy, còn chê quà rẻ tiền.
Nhưng hắn không biết đó là cả gia tài của nữ chính, thứ đắt nhất cô ấy từng mua.
Một người đem hết tiền của mình cho đối phương, thì sao có thể thích họ chỉ vì tiền được chứ?
Tuy cô không muốn có xích mích với Hoàng Kỳ, nhưng cô không cho phép gã nghĩ xấu về tình yêu của nữ chính.
Cô ấy yêu một người đến khổ sở như vậy, Đỗ An Vi thấy thương cô ấy.
"Im đi, anh thì biết cái gì?"
Hoàng Kỳ châm chọc: "Sao? Bị nói trúng tim đen nên nổi điên à?"
Hai mắt cô bắt đầu ươn ướt, nói: "Tôi là thật lòng thích anh ấy, từ nhỏ đã rất thích.
Tình cảm là một thứ rất khó nói, tôi biết rằng mình với anh ấy không có khả năng, nhưng vẫn không kiềm được thích anh ấy.
Từng ngày, từng ngày, lại càng thích anh ấy.
Không gặp sẽ thấy nhớ, gặp được sẽ thấy vui vẻ."
Cô nhìn Hoàng Kỳ, giọng đầy khổ sở: "Thích một người không thích mình đã đau lòng lắm rồi, sao anh cứ phải châm chọc tôi như thế? Vui lắm hay sao?"
Hoàng Kỳ không ngờ Đỗ An Vi sẽ có phản ứng như thế, gã hơi ngẩn ra, rồi đưa mắt nhìn Thụy Vũ cùng Thiện Nhã đang lựa đồ gần đó, hai người họ nói cười rất vui vẻ, trong mắt chỉ có đối phương, như những thứ xung quanh không liên quan đến họ vậy.
Ở đó có hai kẻ lòng hướng về nhau, thì ở đây có hai kẻ đơn phương trong đau khổ.
Đúng rồi, thích một người không thích mình thật sự rất đau lòng.
Có cái nào đau bằng tình đơn phương chứ?
Không ngờ con nhóc thối tha đó cũng suy tình như vậy.
Có lẽ vì hiểu được cảm giác mà Đỗ An Vi nói ra, nên Hoàng Kỳ cũng không châm chọc cô nữa, mà còn háo phóng nói với cô: "Thích cái gì lấy đi, tôi tặng."
Trong tất cả lời nói ngọt ngào của đàn ông, thì lời nói này là lọt lỗ tai nhất.
Với cả sau này Hoàng Kỳ hành hạ nữ chính cũng không ít, bây giờ hắn có tình người lúc nào thì Đỗ An Vi cứ xài lúc đó vậy, sợ đến sau này muốn xài cũng không được.
Thế là cô không khách sáo, lấy một lượt mười bộ, còn đem bộ đẹp nhất vào phòng thử đồ để thay.
Nhìn mình trong gương Đỗ An Vi chỉ có thể giơ ngón cái.
Đúng là nữ chính thì vẫn là nữ chính, có thể nghèo tiền bạc, chứ không thể nghèo ngoại hình.
Xuyên qua lâu như vậy, mà lần nào nhìn thấy mặt nữ chính trong gương cô cũng xuýt xoa trước vẻ đẹp của nữ chính.
Mắt nữ chính rất to, long lanh ánh nước, phía dưới mắt còn một nốt ruồi.
Mũi thì vừa cao, vừa thon.
Môi hơi mỏng, nhưng khi cười lên khuôn miệng rất xinh đẹp.
Đôi chân dài thẳng tắp, nước da trắng sữa, ba vòng thì khỏi nói, chỗ nào cần lõm thì lõm, cần trồi thì trồi.
Đỗ An Vi mặc trên người một cái đầm đen hai dây ôm body, thân hình của nữ chính được cô tận dụng triệt để.
Không phải Thiện Nhã thích nhất là hơn thua sao? Để coi cái tướng gió thổi bay của cô ta so cái gì với nữ chính.
Nhân viên cửa hàng thấy Hoàng Kỳ thanh toán cho Đỗ An Vi, nên cô vừa bước từ phòng thay đồ ra, đã nghe thấy nhân viên nói với Hoàng Kỳ: "Bạn gái của anh đẹp quá, phải giữ chặt nhé, nãy giờ tôi thấy nhiều người nhìn cô ấy lắm."
Thụy Vũ cùng Thiện Nhã đúng lúc đi đến, cho nên cũng nghe thấy câu nói đó.
Thiện Nhã liếc mắt nhìn Đỗ An Vi, cô ta ghen tị ngoại hình của cô.
Một đứa con gái của người làm, tại sao lại có vẻ ngoài xinh đẹp như thế? Vì vẻ ngoài này mà cô ta lo sợ, sợ một ngày Thụy Vũ sẽ không kiềm được động lòng với Đỗ An Vi.
Đều là đàn ông, ai lại không thích một cô gái xinh đẹp chứ?
Thiện Nhã tức tối, nhưng cô ta vẫn giả tạo cười với Thụy Vũ: "Sao hồi trước em không phát hiện ra nhỉ? Anh, anh nhìn xem Hoàng Kỳ với An Vi đẹp đôi thật đó.".