“Rầm” một tiếng, dưới chân Diêm Như Ngọc không còn điểm tựa, cả người lập tức rơi xuống.
Nàng tới vách núi này, vốn là để hái một loại hoa lan quý hiếm mang về trồng ở trang viên của mình, nào ngờ bất cẩn thế nào lại trượt chân ngã xuống.
Nghe tiếng gió vù vù bên tai, Diêm Như Ngọc cảm thấy lần này bản thân chết chắc rồi!
“Đại đương gia! Ôi, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi! Sao ngài lại nghĩ quẩn thế hả, dù Nhị đương gia có nói vài câu không xuôi tai, ngài cũng không thể bỏ trốn như thế chứ.
Toàn bộ nhân khẩu trên núi này đều trông cậy vào ngài đó!”
Cơ thể Diêm Như Ngọc va chạm với mặt đất, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.
Cuối cùng quá trình xoay tròn ba trăm sáu mươi độ giữa không trung cũng dừng lại, nàng cố nén cơn đau, còn chưa mở mắt ra, nàng đã nghe thấy tiếng gào khóc quanh quẩn bên tai.
Gì cơ? Đại đương gia á?
Người trước mặt là ai? Sao lại mặc bộ đồ cổ trang xấu xí… à không, chẳng có chút thẩm mĩ nào thế?
“Ông là ai?” Diêm Như Ngọc mơ màng hỏi.
“Ngài đừng giả vờ không nhận ra ta, dù ngài thật sự không nhận ra ta, ngài cũng phải về cùng ta thôi.
Trước khi nhắm mắt, lão đương gia đã dặn dò, từ nay về sau, ba trăm sáu mươi miệng ăn trong núi chúng ta đều giao cho ngài phụ trách.
Khi lão đương gia thu nhận mọi người đã hứa hẹn rằng sẽ để mọi người cơm áo không lo, bây giờ lão đương gia đi rồi, ngài phải có trách nhiệm hoàn thành lời hứa này…” Người trước mặt lại nói.
Diêm Như Ngọc sửng sốt, sai đó cố gắng chống người ngồi dậy, hết nhìn người trước mặt, lại cúi đầu nhìn bản thân.
Hình như người trước mặt mặc quần áo được dệt từ vải gai, mà nàng…
Bộ trang bị leo núi trên người nàng đã biến đâu mất, thay vào đó là chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, chất vải không được tốt lắm, hơn nữa, làn váy còn bị nhành cây xé rách, bám đầy bụi cỏ, thoạt trông vô cùng chật vật.
Sự thay đổi đột ngột này, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng.
Diêm Như Ngọc nhìn người đối diện với ánh mắt bực bội, nàng nói: “Ta không biêt Đại đương gia trong lời ông là ai, ông nhận nhầm người rồi.”
Sau khi dứt lời, nàng đưa mắt quan sát bốn phía, sau đó, ánh mắt nàng tối sầm lại.
Bốn phía ngập tràn sắc xanh, cây cối cao chót vót gần như chọc trời, cỏ dại um tùm, những bông hoa dại trên đất tỏa ra một mùi hương thơm ngát, thi thoảng lại có đám muỗi vo ve, nơi nơi tỏa ra hơi thở hoang vu…
Chờ đã, muỗi ư?
Không đúng! Loại hoa lan kia nở trong tiết trời se lạnh, nàng đã canh chuẩn thời gian để đến hái.
Đông đến, thảm thực vật trên núi không tươi tốt thế này, càng không có nhiều sinh vật sống.
Thế nhưng ban nãy khi nàng vừa mở mắt ra, một luồng không khí nóng đã phả thẳng mặt nàng, giống như hiện tại đang là cuối xuân đầu hè vậy?
Vả lại, vách núi kia treo leo giữa trời, độ cao hơn vạn trượng, nàng không tin ngã từ độ cao đó xuống mà vẫn có thể còn sống…
Chẳng lẽ…
Diêm Như Ngọc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm quần áo trên người ông lão vừa nói chuyện, một lát lâu sau lại cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, nàng có dự cảm không lành.
Nàng xuyên không rồi?
“Nhận nhầm người ư? Không thể nào! Ta đây ở cạnh ngài từ khi ngài còn bé xíu, tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của ngài, dù ngài có hóa thành tro… Phi, phi, phi, ý ta là, dù ngài có thay hình đổi dạng, ta cũng có thể nhận ra! Đại đương gia, ngài đừng lề mề ở chỗ này nữa, già trẻ lớn bé trong núi đều đang chờ ngài về ăn cơm đấy.” Ông lão lại nói.
Nghe vậy, Diêm Như Ngọc cau mày, thầm dành một phút mặc niệm cho bản thân.
“Ông thật sự quen ta? Vậy trước tiên ông nói ta biết, ta là ai? Chuyện ăn uống cứ tạm gác sang một bên đã, không gấp!” Diêm Như Ngọc suy nghĩ một lát, rồi cất tiếng hỏi.
Đôi tay này mềm mại hơn tay nàng, nay cả giọng nói cũng khác với giọng nói của nàng, xem ra, nàng thật sự xuyên thành người khác rồi!
Lại quan sát hoàn cảnh xung quanh, đoán chừng nguyên chủ đã chết trong lúc ngã lăn từ trên xuống, nếu không linh hồn của nàng cũng không thể xuyên vào thân xác này được.
“Ha ha, ngài diễn đến nghiện rồi à? Vậy được thôi, Lương bá ta đành diễn với ngài vậy.” Ông lão nhìn nàng với ánh mắt bất đắc dĩ: “Ngài tên là Diêm Như Ngọc, vừa tròn mười lăm.
Cha ngài là Diêm Hắc Hổ, là lão đương gia của sơn trại chúng ta, đã qua đời được vài tháng.
Ngài là nữ nhi duy nhất của lão đương gia, nên kế thừa vị trí của ngài ấy, trở thành đại đương gia của sơn trại chúng ta, được ngoại giới gọi là Tiểu Diêm Vương…”
Tiểu Diêm Vương?
Diêm Như Ngọc chép chép miệng, dù hiện tại không thể nhúc nhích, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự mảnh mai của cơ thể này.
Với loại thể chất vô dụng bậc này, mà vẫn được gọi là Tiểu Diêm Vương ư?
“Nghe ý ông, có vẻ ta rất nổi tiếng nhỉ?” Diêm Như Ngọc không khỏi kinh ngạc.