“Ai bảo ta chạy trốn?” Diêm Như Ngọc cười lạnh, nàng mặt dày đáp lại.
“Nếu ngươi không chạy trốn, thì quần áo của ngươi bị sao thế kia? Không ở yên trong trại, ngươi chạy ra ngoài làm gì? Toàn bộ người trong trại đều biết ý đồ của ngươi, ngươi định lừa ai hả?” Nhị đương gia lớn giọng quát tháo.
“Đúng là ta có ra ngoài, nhưng ai bảo ta chạy trốn? Nói thế nào thì ta cũng là Đại đương gia, phải có trách nhiệm với những người đang ngồi ở đây, thế nên hôm nay ta mới ra ngoài khảo sát địa hình xung quanh Diêm Ma Trại chúng ta, thuận tiện xem có thể chạm mặt một, hai con hổ để rèn luyện không.
”
“Sao hả? Ta làm vậy là sai ư?” Diêm Như Ngọc nghiêm túc nói, thoạt trông rất vô tội.
Mặt mo của Nhị đương gia tối sầm lại, da mặt không ngừng co giật.
Trợn mắt nói dối! Điêu toa bốc phét!
“Nhị đương gia, ta một lòng cầu tiến, bất chấp nguy hiểm lên núi rèn luyện bản thân, không ngờ lại bị mọi người hiểu lầm thế này.
À, ta biết rồi, chắc chắn là có tiểu nhân nói xấu sau lưng ta.
” Diêm Như Ngọc liếc hai cha con Nhị đương gia, ánh mắt mang theo hàm ý sâu sa.
Sau đó, nàng đau lòng nói: “Ôi, Nhị đương gia, cha ta tin tưởng ngươi như vậy, hiện tại ngươi không những không muốn chung tay, cùng ta phát triển sơn trại, trái lại giở trò đấu đá nội bộ… Thật sự khiến ta đau lòng… Cha ơi, sao cha đi tới thế hả cha…”
Diêm Như Ngọc đột nhiên gào khóc.
Đừng thấy tiếng khóc thảm thiết mà lầm, thực ra trong mắt nàng chẳng có chút nước mắt nào, trái lại tràn ngập sự khiêu khích, ngứa đòn, khiến Nhị đương gia tức đến dậm chân.
Đấu đá nội bộ ư? Ông ta muốn đấu đá nội bộ ư? Rõ ràng là tại Đại đương gia là nàng không đáng tin cậy!
“Đại đương gia ra ngoài một chuyến, sau khi quay về, tính cách thay đổi nhiều thật!” Thích Tự Thu nhìn nàng với ánh mắt dò xét.
Đâu chỉ thay đổi, mà hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
“Tam đương gia, ban nãy Đại đương gia vô tình lăn từ trên vách núi xuống, bị mất trí nhớ rồi…” Lương bá vội vàng giải thích.
Thích Tự Thu nhướng mày, mất trí nhớ có thể khiến người ta thay đổi lớn đến vậy ư?
Nhưng mà, xung quanh Diêm Ma Trại sẽ chẳng có nữ nhân nào dám giả mạo Đại đương gia, huống chi, y chứng kiến Diêm Như Ngọc trưởng thành, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Vì thế, sự thay đổi này giống như bị chuyện gì đó kích động…
Nếu vậy, chuyện thay đổi Đại đương gia…
Ngay khi Thích Tự Thu do dự, Nhị đương gia đột nhiên hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ muốn ra tay đánh người: “Diêm Ma Trại chúng ta có bản đồ, đâu cần ngươi đích thân đi khảo sát địa hình.
Ngươi còn đòi thuận tiện chạm mặt hổ, thế hổ đâu? Ta thấy ngươi đang viện cớ thì có.
”
“Xem bản đồ có thể so với khảo sát thực tế ư? Hơn nữa, ta nói là ‘thuận tiện xem có thể chạm mặt hổ không”, chạm mặt thì tốt mà không chạm mặt cũng là chuyện thường tình, chẳng lẽ ngươi tưởng con hổ kia tâm linh tương thông với ta chắc?”
“Ta nói này Nhị đương gia, ngươi càng già càng thích chuyện bé xé ra to, ta chỉ ra ngoài một chuyến thôi, mà ngươi đã khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức này.
Ta là Đại đương gia của sơn trại này, chứ không phải tù binh, không phải người ngươi có thể tùy ý thẩm vấn.
” Diêm Như Ngọc híp mắt, tỏ vẻ không vui.
“Ngươi, ngươi… Ngươi còn dám lên mặt với ta?” Nhị đương gia giận đến độ hàm râu cũng vểnh lên.
Nhị đương gia trợn mắt hồi lâu, nhưng thấy Diêm Như Ngọc chẳng thèm liếc mình lấy một lần, ông ta chỉ đành nhìn về phía Thích Tự Thu, nói: “Lão tam! Ngươi nhìn nha đầu này đi, dám làm không dám nhận! Loại người này, sao có thể gánh vác trọng trách được?”