Edit: Lũy Niên
Nhưng cho dù có đi gặp phụ huynh hay không. Thẩm Văn vẫn chuẩn bị rất tỉ mỉ, cầm theo hai ba hộp quà đi đến cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa, Hách Chỉ đang nhàn rỗi không có việc gì làm lập tức chạy ra mở cửa. Cô biết hôm nay Trang Thâm sẽ đến.
Hiện tại Hách Chỉ xem Trang Thâm trở thành bạn thân, nghe được tiếng động lập tức chạy ra, vui vẻ nói: "Anh, anh đến rồi."
Kết quả mới vừa mở cửa ra, người bên ngoài không chỉ có anh của cô mà còn một soái ca khác.
Đại soái ca đứng ở bên cạnh cậu, đối với một tiếng anh thân thiết còn rất tự nhiên mà cười với cô: "Chào em."
Ngôn từ rất quen thuộc, phảng phất như bọn họ thật sự là anh em ruột.
Thân hình anh thon dài, lười biếng đứng đấy. Đôi mẳ đen nhánh rũ xuống, khi thu cảm giác xa cách trên người lại thật sự giống như anh trai nhà bên.
Vốn dĩ Hách Chỉ không thích. Người này là người nào, một tiếng gọi anh của cô không phải ai cũng có thể gọi.
Nhưng ngẩng đầu một cái lập tức hoảng sợ.
Trang Thâm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hách Chỉ, giải thích: "Bạn của anh, cùng nhau ăn cơm."
Hách Chỉ từ sự công kích nhan sắc của Thẩm Văn thoát ra: "A à, anh dắt bạn học về."
Quả nhiên vật họp theo loài, bạn của Trang Thâm đều đẹp như thế!
Vào cửa, Thẩm Văn đưa túi đồ cầm trên tay cho cô: "Đây là quà cho em, đều của chiến đội WZQ. Hy vọng em sẽ thích."
Hách Chỉ hơi động tâm, thế nhưng cảm thấy cái này không được tốt lắm. Lễ phép tính từ chối: "Không được, em không thể nhận..."
Trang Thâm đứng một bên nói: "Cầm đi! Nếu không...cũng không trả về được."
Khuôn mặt Hách Chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ cảm ơn: "Cảm ơn."
Bên trong túi có một tấm áp-phích giấy.
Hai mắt Hách Chỉ sáng lên, hơi chờ mong mở ra. Khuôn mặt đẹp trai của Liên Gia Ngôn cùng với viết chữ quen thuộc được viết bằng tay đập thẳng vào mắt.
Cô chưa từng được nhìn thấy nhiều như vậy! Là chữ viết tay! Còn viết mấy trăm chữ!
Hách Chỉ: "A a a a a a a a a a a! "
Bạn của Trang Thâm làm sao có thể lấy được cái này! Cô chưa từng nghĩ nam thần của mình sẽ viết nhiều lời cổ vũ cho mình như vậy! Người này rốt cuộc sao có thể lấy đươc nhiều chữ như vậy!
Tại sao lại có thể? Đương nhiên là Thẩm Văn trực tiếp nói với Liên Gia Ngôn viết nhiều hơn rồi.
Liên Gia Ngôn nghe cùng viết nhiều hơn một chút, cứ viết viết rồi viết thành một bài văn ngắn.
Thẩm Văn nhìn xung quanh Hách gia, không thể nào so sánh được với nhà anh. Có bốn phòng ngủ cùng hai phòng khách, thiết bị được lắp đặt đơn giản nhưng mang theo không khí thoải mái.
Tuy là ba Trang Thâm không thể nào quản được, Hiện tại, xem ra nhà cậu của Trang Thâm đối xử với cậu cũng rất tốt.
Mợ Hách từ trong phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng đồ ăn nói: "Tiểu Thâm đến sao?" Bà nhìn về phía Thẩm Văn, cùng cười cười nói: "Dì nhớ con, con là bạn ngồi cùng bàn của Tiểu Thâm?"
Thẩm Văn gật đầu: "Dì khỏe, hôm nay quấy rầy dì rồi."
Mợ Hách thấy anh lễ phép. vô cùng vui vẻ nói: "Không cần khách sáo, cứ giống như ở nhà mình là được rồi. Hôm nay bốn người chúng ta cùng anh, ba người các con cũng có thể cùng nhau trò chuyện."
Hách Chỉ đứng một bên nói: "Mẹ, anh Thẩm Văn mang quà đến cho mẹ cùng ba."
Khuôn mặt Mợ Hách ngạc nhiên: "Đến thì đến, còn mang theo quà làm gì?"
Học sinh ngày nay đều lễ phép như vậy sao?
Thẩm Văn nở nụ cười chân thành: "Không phải đồ gì quý giá, chỉ là một chút tấm lòng."
Mang đến cũng đã mang đến rồi, mợ Hách cũng chỉ có thể nhận lấy. Nhưng trong lòng lại tăng thêm mấy phần thiện cảm với Thẩm Văn.
Trước đây Trang Thâm luôn không có bạn bè, nếu như Thẩm Văn có thể dụng tâm chuẩn bị quà cho bọn họ cùng có thể nói anh coi Trang Thâm là bạn.
Chuyện này không phải chuyện bình thường, tích cách Trang Thâm có thể có một người bạn thân thật sự rất khó.
Nhiều bạn bè đối với Trang Thâm cũng là chuyện tốt.
Tay nghề của mợ Hách rất tốt, một bữa cơm tất cả mọi người đều ăn vui vẻ.
Cơm nước xong, Hách Chỉ đứng dậy theo thói quen dọn bát. Trang Thâm chủ động giúp đỡ, nhìn thấy Trang Thâm đi về phía phòng bếp Thẩm Văn cũng muốn đứng dậy. Mợ Hách nhìn anh cười cười, kéo anh sang một bên trò chuyện.
Bà nhẹ giọng nói với Thẩm Văn: "Cháu cũng biết, tính tình Trang Thâm không được tốt lắm. Thằng bé vẫn luôn không có bạn bè gì."
Thẩm Văn vội vàng trả lời: "Cháu rất thích cậu ấy, bạn của cậu ấy cũng không ít."
Thậm chí có rất nhiều muốn làm bạn với cậu, chỉ là bạn trai của anh quá mức lạnh lùng. Kèm thêm cái khí lạnh xung quanh luôn khiến cho những người bên cạnh không dám đến gần.
Mợ Hách lắc đầu, thở dài nói: "Thế nhưng thằng bé tiếp tục như vậy, đối với một người tóm lại không được tốt. Rất cô đơn."
Thẩm Văn chân thành nói: "Dì, người yên tâm. Cháu sẽ ở luôn bên cạnh cậu ấy."
Mợ Hách ngẩn người, nghĩ thầm người bạn này có quan hệ rất tốt với Trang Thâm. Có thể nói ra những lời như vậy cũng rất trọng tình trong nghĩa.
"Cháu có lòng như vậy thì tốt rồi. Có thể giao Tiểu Thâm cho một người bạn như vậy dì cũng thấy yên tâm. Mẹ của thằng bé đi trước, dì vẫn luôn lo lắng..."
Giọng của Thẩm Văn trở nên kiên quyết, cam kết đáp: "Dì, người đừng lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc cậu ấy."
Anh nghĩ đến trước đây mỗi ngày Trang Thâm đều uống cháo hoa, cũng hiểu được thân thế đáng thương của bạn nhỏ ngồi cùng bàn với anh.
Nếu không phải anh nói với cănteen một tiếng, liệu có phải Trang Thâm mỗi ngày đều uống gáo trắng gâm nước không?
Thẩm Văn nhớ đến lập tức cảm thấy tiếc. Không thể khiến cho Trang Thâm ăn cháo ngon trong nhà ăn sớm hơn một chút, sẽ không vì vậy mà mỗi ngày đều uống những thứ kia.
Cho nên từ này về sau dù ăn, ở, mặc hay đi lại nhất định sẽ không đối xử tệ với Trang Thâm.
Mợ Hách vui vẻ gật đầu: "Tình cảm của hai đứa có thể tốt như vậy là được. Dì trước tiên ở nơi này cảm ơn con."
Thẩm Văn chân thành nói: "Dì giao cậu ấy cho con, nhất định sẽ không hối hận."
Trang Thâm từ trong phòng bếp đi ra, mợ Hách sợ Trang Thâm nhìn thấy nên chỉ có thể kết thúc cuộc trò chuyện này.
Khôi phục lại tinh thần, lại cảm thấy có chỗ gì đó không đúng lại.
Lần này Thẩm Văn qua đây, nói chuyện gì cũng đều có cảm giác hơi kỳ lạ.
Không khỏi quá cẩn thân từng chút một.
Mợ Hách mở hộp quà ra, nhìn thấy bộ mỹ phẩm dưỡng da mà Thẩm Văn tặng bạ. Nhịn không được nở gan nở ruột*.
[ * sung sướng, thoả mãn trong lòng ]
Mặc dù có hơi kỳ lạ, nhưng tấm lòng của người bạn này ngược lại cũng không tệ. Nhìn khí chất cũng là con em nhà giày, hai đứa trẻ này ở chung một chỗ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hách Chỉ lướt điện thoại di động của mình, đúng nhịp nhìn thấy bài đăng của Trang Nhược Doanh trong vòng bạn bè. Sau khi khen thưởng vẫn không quên cùng mọi người chia sẻ: "Chị Nhược Doanh thông qua cuộc thi đại được giấy tuyển thẳng. Nghe nói chị ấy chuẩn bị không đi học, bắt đầu đi duy lịch thế giới. Chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, học thêm nhạc cụ sau đó thì lên thẳng đại học!"
Mợ Hách đáp một câu: "Con bé cũng không tệ, con cũng nên học tập chị ấy."
Hách Chỉ thở dài: "Thật hâm mộ, con cũng muốn không đi học..."
Thẩm Văn nghe được tên này, vô thức nhìn thoáng qua Trang Thâm.
Trang Thâm không có biểu cảm gì.
Thẩm Văn thấy cậu không bị ảnh hưởng bởi chuyện trước kia, trong lòng thở dài một hơi.
Mặc dù không biết ngày trước hai người có quan hệ như thế nào. Chỉ cần Trang Thâm không để ý những chuyện trên diễn đàn là được.
................
Kỳ nghỉ đông của cao trung luôn rất ngắn, nhất là đến giai đoạn ôn tập.
Quốc Tế Ngôi Sao chào đón thời kỳ hai năm lớp mười một. Trong phòng học tất cả mọi người đều mặc rất nhiều lớp áo, đều lười biếng làm ở tại chỗ.
Tưởng Hoài liếc nhìn cái bàn phía sau bọn họ, sạch sẽ không có chút đồ đạc.
Trước đây, hai người phía sau mặc dù không nghe giảng nhưng trên bàn lúc nào cũng bày đầy sách giáo khoa. Hiện tại nhìn như vậy cảm tấy có chút không quen.
Người đều đến đông đủ, chỉ có hai người này chưa đến,
Lưu Phàm đi từ cửa sau vào. Tất nhiên cũng nhìn thấy mặt bàn của hai người, hỏi một câu: "Thâm ca sao vẫn chưa đến? Tôi ở ký túc xá cũng không thấy đồ của cậu ấy."
Tưởng Hoài thở dài: "Haizzz, cậu ấy không đến."
"Không đến? Cậu ấy lại chuyển trường rồi?" Lưu Phàm hoảng sợ, chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Khuôn mặt Tưởng Hoài âm trầm đap: "Không phải chuyển trường, chỉ là tạm thời nghỉ học. Không phải trước toi đăng ảnh chụp trận thi đấu giải của WZQ sao? Thâm ca đi thi đấu thể thao điện tử, ít nhất học kỳ này sẽ không đi học."
Lưu Phàm: "..."
Lưu Phàm im lặng, bạn học xung quanh đều nghe thấy đều im lặng.
Tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trường ôn tập, nhưng Trang Thâm lại không đến trường?
Tưởng Hoài chết lặng nói: "Cậu ấy không đến cũng có thể thi được đểm cao. Cậu không cần kinh ngạc vì cậu ấy, làm việc bình thường."
Ngẫm lại chuyện Thẩm Văn trước đây làm cảm thấy cũng đúng.
Trước đây, Thẩm Văn chẳng phải suốt ngày không đi học sao? Đến giờ thi vẫn đứng xếp hàng đấy thôi."
Hai người này làm bạn cùng bàn thật sự là rất hợp.
.............
Trong phòng huấn luyện,
Trang Thâm tựa lưng nhìn vào màn hình máy tính, trong tay là mèo nhỏ.
Tuy là bên trong phòng mở điều hào nhưng tay cậu vẫn hơi lạnh, mèo trên người rất
ấm áp.
Mèo nhỏ lại béo hơn một phòng, dính lên tay cậu cọ cọ.
Con mắt Trang Thâm nhìn chằm chằm vào màn hình, dư quanh nhìn thấy được một chai sữa đặt ở bên cạnh bàn phím cậu.
"Vừa hâm nóng, uống lúc còn nóng."
Thẩm Văn đi đến bên cạnh cậu, nhìn mèo nhỏ ngẩng đầu lên nhìn sữa trên bèn. Ngón tay đặt trên lớp lông mềm như nhung trên đầu bé đè xuống: "Nhóc không thể ăn, nhanh mập thành heo."
Mèo nhỏ không dám chống đối Thẩm Văn, chui lại vào lòng Trang Thâm.
Tóc xanh đối diện nhấc tay nói: "Văn ca tốt như vậy, lúc nào có thể thuận tiện hâm nóng giúp tôi một chai không?"
Lần trước nhìn thấy Thẩm Văn từ phòng Trang Thâm đi ra, vẫn luôn chú ý đến bước đi của hai người.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này không thấy Thẩm Văn qua gõ cửa phòng Trang Thâm nên nghĩ có lẽ ngày đó bọn họ đúng lúc có chuyện cần nói.
Nhưng Thẩm Văn làm những chuyện bình thường với Trang Thâm, nhưng nhìn thế nào so sánh với bạn bè bình thường cũng thân mật hơn.
Tóc xanh mơ hồ có cảm giác nhìn phát hiện gì đó, nhưng không có chứng cứ.
Thẩm Văn lười biếng nhìn y một cái, thờ ơ đáp: "Nếu như anh cố thể đánh ra được chiến tích như Bạch Thần, tôi lập tức cho anh một chai sữa bò nóng."
Tóc xanh: "...Văn ca, là tôi không xứng."
Có kỹ thuật giỏi quả nhiên là có thể muốn làm gì thì làm! Chẳng những Liên Gia Ngôn không nói Trang thâm mà ngay cả Thẩm Văn cũng đồng ý giúp cậu hâm sữa!
Trang Thâm uống xong sữa để sang một bên, chậm rãi nói: "Vừa nãy thầy Từ gọi cho em."
Thẩm Văn nở nụ cười: "Sao vậy, khuyên em trở về đi học?"
"Không phải." Trang Thâm nói: "Thầy để em làm tốt những chuyện mình thích. Thế nhưng thi đại học thì không được quên."
Thẩm Văn dựa lưng vào bàn, ý cười trên mặt sâu hơn: "Thầy Từ là người tốt. Đến lúc trở về em cho thầy thủ khoa thi đại học."
Trang Thâm ngước mắt lên nói: "Thầy hỏi em biết anh ở đâu không."
Nụ cười trên mặt Thẩm Văn hơi dừng lại.
Giọng nói Trang Thâm nhẹ nhàng, nhưng lại có thể nghe được ý cười: "Thầy nói nếu như anh không có chuyện gì thì nhất định phải quay về nghe giảng."
Thẩm Văn: "..."
Quanh đi quẩn lại, Từ Học Hải còn sẽ thông qua Trang Thâm nói đến anh.
Trang Thâm: "Anh như vậy sẽ là trốn học. Khiến thầy mỗi lần đi họp đều bị mắng, mà quay trở về thi thử cũng không ảnh hưởng đến thời gian bao nhiêu."
Thẩm Văn hơi bất đắc dĩ: "Em trả lời thầy như thế nào?"
Trang Thâm: "Em cảm thấy thầy nói không sai."
Thẩm Văn nâng mi: "Cho nên em đây là muốn anh trở về nghe giảng rồi thi?"
Trang Thâm không có biểu cảm gì: "Xem chính anh."
Thẩm Văn hơi cúi đầu, lông mi che đi nủa con mắt thấp học nói: "Em bằng lòng cho anh về đi học?"
Trang Thâm: "Thi rất đơn giản, anh sẽ không phải buồn chán. Có thể nghe thầy đi thi."
Thẩm Văn cười nói: "Không tẻ nhạt."
Trang Thâm đem mèo nhỏ cọ lung tung vào lòng mình xuống đất, đáp lời: "Em chỉ chuyển lời, còn đi hay không tùy anh."
Thẩm Văn suy nghĩ chốc lại, bỗng nhiên nói: "Đi cũng có thể, nhưng anh có điều kiện."
Trang Thâm nhìn anh: "Là gì?"
Biểu cảm Thẩm Văn vẫn lười biếng, âm cuối hơi nhếch lên: "Trước khi anh đi học, em chủ động ôm anh một cái. Kiểm tra thử một lần chủ động hôn anh một cái. Nếu như có thể lấy được hạng nhất trở về..."
Anh giống như đang suy nghĩ, chầm chậm nói: "Em chủ động tiếp anh trên giường một lền, thế nào?"