Mọi người trên sân làm nói người một lúc lâu, mới nhìn thấy được trước xe đẩy dụng cụ quen thuộc đi đến chỗ họ.
Rất nhanh mọi người đã phát hiện điều gì đó không đúng.
" Ừm??? Tại sao Trang Thâm lại không cần theo cái gì hết? "
" Cái người đẩy xe là ai vậy? "
" Khoan...chờ một chút...Cái người đang đẩy xe hình như là Thẩm Văn! "
" Mày đang tưởng tượng linh tinh cái gì vậy? Thẩm Văn đẩy xe, Trang Thâm lại đi tay không? Mày đây có phải muốn đầu bị đánh xuống đất rồi không? "
" Bọn mày, mắt không cần nữa có thể đi quyên tặng nha! Mau mở to hai mắt lên mà nhìn cho kĩ xem ai đang đẩy xe? "
" Ngọa Tào!...Cái quái gì đây? Thẩm Văn đang giúp Trang Thâm đẩy xe??? "
Thẩm Văn đẩy xe dễ dàng đi đến, ở trước mặt mọi người mà dừng lại.
Nhưng kỳ lạ mọi người không như những tiết trước như ong vỡ tổ đi lên tranh nhau lấy dụng cụ, mà như cũ đứng đó không nhúc nhích. Chỉ là đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn Thẩm Văn một lát, rồi lại quay sang nhìn Trang Thâm một chút!
Mười phần say mê!
Tưởng Hoài kêu mấy khác đến trước mắt anh: " Anh Văn! Mau đi thôi! Mọi người đều ở sân bóng rổ chờ rồi! "
Sân bóng rổ nằm ngay bên sân luyện tập, đi vài bước là đến. Trang Thâm bị Thẩm Văn nửa lôi, nửa kéo đến: " Chuyện vừa rồi là do tôi không đúng! Như vậy, tôi cho cậu vị trí tốt nhất để xem có được không? "
Thật không ra làm sao!
So với việc ngồi đây xem, cậu càng muốn trở về lớp làm đề!
Trang Thâm quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ sân bóng rổ bị chặn lại, lối ra vào tất cả đều là nữ sinh tập trung lại. Nếu như trên tay cầm thêm mấy tấm bảng cổ vũ nữa, chẳng khác nào buổi biểu diễn của ngôi sao.
Trang Thâm, chỉ còn cách ngồi ghế, mở điện thoại di động ra. Chuẩn bị làm đề!
Toàn bộ sân trong chỉ có mình cậu rảnh rang ngồi trên ghế, biểu cảm lạnh nhạt, tác phong đại lão.
Mọi người đang muốn bắt đầu thi đấu, một nhóm người khác từ cửa đi vào, cất giọng nói: " Chính mình đấu với nhau thì có gì vui? Không bằng hai lớp chút ta cùng nhau so tài? "
Trang Thâm có cảm giác giọng nói này có chút quen tai.
Người cất giọng nói chính là Hoàng Mao.
Hắn mang theo một đám nam sinh lớp 9 đi đến, nhìn mấy người Thẩm Văn nói: " Các cậu thấy thế nào? "
Tưởng Hoài nhìn về phía Thẩm Văn hai lần, muốn hỏi ý kiến của anh.
Thẩm Văn nhíu mày, như có như không trả lời: " Được! "
Hai lớp phân đội. Trang Thâm mở app luyện tập ra. Ngẩng mặt lên liền nhìn thấy đối diện với Thẩm Văn là mấy người Hoàng Mao.
Xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng khi cậu bắt đầu làm đề, có tự nhiên phớt lờ những âm thanh này.
Không bao lâu sau đó, đột nhiên những tiếng hét chói tai bộc phát.
Trang Thâm ngẩng đầu, đúng lúc thấy khi Thẩm Văn bật nhảy lên ném banh vào rổ, hai cánh tay giơ lên. Đốt ngón tay vô cùng rõ ràng.
Trang Thâm lại tiếp tục cúi xuống làm đề. Một lát sau, lại truyền đến một trận âm thanh khiến người ta suýt lủng màng nhĩ.
Trang Thâm ngẩng cầu lên, Thẩm Văn ném một quả ba điểm.
Cậu vẫn luôn nghĩ lúc mình làm đề tâm trạng không tệ. Nhưng hôm nay mới phát hiện, là do cậu chưa từng nhìn thấy những khoảnh khắc như vậy.
Lớp bọn họ cơ bản đều là do Thẩm Văn ghi bàn khiến tỷ số cách biệt lớn. Hoàng Mao sắc mặt không tốt.
Trang Thâm quả thực chịu không nổi, định đi xuống tìm chỗ nào đó để đi ra ngoài.
Đúng lúc này, xung quanh vốn là ồn ào náo động, nhưng trên sân bây giờ lại yên vặng đến là thường. Sau đó có người sôi nổi bàn luận:
" Người kia xảy ra chuyện gì vậy? "
" Vừa rồi lớp 9 phạm quy đúng không? "
" Cái người bên lớp 9 đó là Hoàng Mao. Hắn ta chơi ở vị trí SG* đều không một lần ném vào. Đụng người ngược lại là số một! "
[*] Hậu vệ ghi điểm (SG) [ Theo wiki ]
Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 2. Cùng với tiền phong phụ, hậu vệ ghi điểm là 2 vị trí có nhiệm vụ chính là ghi điểm thường xuất hiện ở biên trong đôi hình bóng rổ thường gặp. Như tên gọi, nhiệm vụ chính của hậu vệ ghi điểm là thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là từ khoảng cách 3 điểm.
Trang Thâm nhíu mày quay sang nhìn liền thấy một cậu bạn trong lớp nằm dưới mặt đất, đầu gối bị rách da chảy máu. Chân cũng bị trẹo. Được người đỡ đi qua ghế bên kia.
Gương mặt Thẩm Văn trở nên khó coi, anh đứng đối diện Hoàng Mao, bình tĩnh nhìn: " Các cậu so tài như vậy? "
" Làm sao? Tôi cũng không có làm gì, ai bảo cậu tạ chạy như vậy. Đụng vào người tôi, đến bây giờ tay tôi cũng còn đau! " – Hoàng Mao xoa tay mình, dụi mắt nói: " Không phải còn rất nhiều ở đây hay sao? Gọi một người vào thay cậu ta là được! "
Trang Thâm mới nhìn qua đây hai lần, Hoàng Mao liền chỉ vào cậu: " Cậu đến thay cậu ta đi. "
Nếu Hoàng Mao chỉ vì đủ tỷ số mà chỉ cậu, cũng không có chuyện gì! Nhưng hành động này của hắn, Trang Thâm có thể nhìn ra. Hắn còn muốn tiếp tục chuyện so tài ngày đó.
Hoàng Mao không dám đánh Thẩm Văn, nên đánh chủ ý lên mấy người Tưởng Hoài. Cố ý đụng bị thương người khác, sau đó kéo Trang Thâm vào.
Tưởng Hoài đứng chắn giữa cậu và Hoàng Mai : " Mày nói cậu ấy thì cậu ấy phải vào sao? Mày cho mày là ai? "
Hoàng Mao nhướn mày cười nói: " Tao nhìn thấy cậu ta có bộ dạng biết chơi! Coi như không dám chơi, tao cũng đâu có ấn đầu cậu ta xuống đất? Bọn mày cũng không cần phải lo lắng như vậy chứ? "
Tưởng Hoài nhìn bộ dạng như người bị hại của Hoàng Mao, liền giận chửi tục một tiếng: " Con mẹ mày! "
" Tôi lên! " Trang Thâm đi đến, góc người cậu gầy gò, hơi nhếch khóe miệng lạnh nhạt nói: " Nhưng mà tôi có một điều kiện! "
Hoàng Mao híp mắt: " Cái gì? "
" Đánh cược đi! Bên nào thua. đứng trước bục ở giữa sân. Hướng về phía bên thắng hô to một tiếng ' Ba '" – Trang Thâm tùy ý quan sát sắc mặt hắn, lạnh nhạt nói tiếp: " Cũng không phải cược tiền cược bạc gì. Dĩ nhiên nếu không chấp nhận! Coi như không dám! "
Những lời này chính là lời lúc nãy Hoàng Mao đã dùng để khiêu khích. Trang Thâm lên sân, hơn nữa còn đem những lời này trả lại cho hắn. Nếu hắn không cược! Vậy mặt mũi cứ như vậy liền bị đánh mất.
Hoàng Mao dữ tợn trừng mắt nhìn cậu, nói: " Được! Chúng ta đánh cược! "
Tưởng Hoài thấy cậu đi ra, lập tức lại gần: " Cậu bình thường chơi ở vị trí nào! "
" Chỗ nào cũng có thể chơi! " Trang Thâm hỏi: " Người vừa nãy chơi vị trí nào? "
Tưởng Hoài: " Phòng...."
" Cậu giỏi vị trí nào? " – Thẩm Văn cắt đứt lời của Tưởng Hoài
Trang Thâm ngẩng đầu, lặp lại một lần nữa: " Vị trí nào cũng được! "
" Vậy tôi không thể biết cậu có thể am hiểu vị trí nào nhất sao? " – Thẩm Văn chậm rãi nhìn cậu nói, đôi mắt tối sầm lại.
Hai người không nói gì, đối mặt nhìn nhau chống lát. Tựa như sắp nổi nên gió tanh mưa máu.
Tưởng Hoài bị kẹp ở giữa" ? ? ? "
Trang Thâm chỉ có thể mở miệng: " Hậu vệ, ghi bàn thắng! Tôi chơi khá nhiều! "
Cậu tương đối thích ném cú ba điểm.
Thẩm Văn nhướn mày, môi khẽ cong lên, cười một tiếng.
" Anh Văn! Anh cười gì vậy? " Tưởng Hoài khiếp sợ. Đầu Anh Văn chắc không phải bị hỏng ở đâu đi: " Hai người chơi cũng một vị trí! Thì có gì đáng buồn cười sao? "
Thẩm Văn thu lại nụ cười, nói với Trang Thâm: " Vậy cậu đến chơi vị trí đó đi, tôi chơi phòng vệ! "
Tưởng Hoài: " ? ? ? "
Xong rồi! Đầu của Anh Văn hư thật rồi!
Người vừa mới đi xuống chơi ở vị trí phòng vệ. Thẩm Văn lại nguyện nhường vị trí của mình cho Trang Thâm.
" Anh Văn! Anh là bố em! Anh đừng làm mấy chuyện kinh hãi như vậy được không? " – Tưởng Hoài cố gắng xoay chuyển quyết định của anh: " Toàn đội chỉ dựa vào anh để ghi bàn thôi đấy! Anh còn nhường lại vị trí? "
Trang Thâm cũng không hiểu Thẩm Văn lấy ra đâu tự tin để tin tưởng cậu như vậy. Mặc dù cậu chơi đúng là không tệ, nhưng Thẩm Văn mù quáng tin tưởng cậu như vậy cũng thật là không hiểu!
Tưởng Hoài thấy Thẩm Văn không thay đổi quyết định, liền quay sang thương lượng với cậu: " Tôi ở vị trí Tiền Phong Phụ*, nếu không cậu thay tôi đi! Dù sao hai vị trí cũng không khác nhau là bao! "
[*] Tiền phong phụ (SF) [ Theo wiki ]
Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 3. Cùng với hậu vệ ghi điểm, nhiệm vụ chủ yếu của tiền phong phụ là ghi điểm. Các tiền phong phụ là những cầu thủ đa năng, luôn là những người nhanh nhẹn hơn và có thể hình nhỏ hơn các Tiền phong chính và Trung phong. Phạm vi hoạt động của tiền phong phụ là tương đối tự do.
Trang Thâm vừa muốn gật đầu đồng ý. Thẩm Văn cúi đầu, ung dung thong thả sửa sang lại băng quấn bảo vệ cổ tay, thấp giọng nói: " Cậu chơi ở vị trí mình tốt nhất, hai chúng ta đổi! "
Cái vấn đề này mà thảo luận quá lâu, Trang Thâm không ý kiến: " Cứ như vậy đi! "
Tưởng Hoài có chút sợ hãi.
Bên cạnh mọi người nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn sang Trang Thâm xì xầm bàn tán.
" Tình huống gì đây? Sao lại đem vị trí hậu vệ chuyển sang cho Trang Thâm? "
" Cậu ta liệu chơi được không đây? "
" Cho dù có chơi khá hơn thì sao, có thể bằng Thẩm Văn được không? Chỉ cần chuyền bóng cho Thẩm Văn là được. Thẩm Văn có thể ghi bàn, Trang Thâm cậu ta có thể sao? "
" Tôi chính là đến xem Thẩm Văn ghi bàn, bây giờ có thể rời đi rồi chứ? "
" Trang Thâm không biết có phải gián điệp do đội bên kia phái tới không nữa? Đến lúc thua, không lẽ lớp chúng ta phải gọi lớp bằng ' Ba '? "
Biết được chuyện đổi vị trí, Hoàng Mao ôm bụng cười.
Hắn vốn chỉ muốn đem Trang Thâm kéo vào, để cho các anh có cơ hội dạy dỗ cậu. Nếu để Thẩm Văn chơi ở vị trí hậu vệ ghi bàn thì phần thắng rất khó. Không nghĩ đến anh sẽ đưa vị trí hậu vệ cho cậu.
Lần này đúng là một công đôi việc.
Vừa có thể đem Trang Thâm dạy dỗ một trận. Vừa có thể khiến cậu mất hết mặt mũi, quỳ xuống kêu hắn một tiếng ba.
Hiệp thứ ba, trận đấu bắt đầu. Hoàng Mao cùng một nam sinh cao lớn khác đuổi sát Trang Thâm, gần như không rời nửa bước.
Bọn họ đang đợi thời cơ để áp sát Trang Thâm, sau đó ra tay.
Trang Thâm bị hai người bọn họ chặn, chẳng những không bực bội, ngược lại khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Hoàng Mao vóc người cao lớn, quay người muốn ra tay. Trang Thâm ngay lúc này đột nhiên nói: " Phạm Thịnh ở nhà đợi đến ra sao rồi? " – Dưới ánh mặt trời chóng chang, gương mặt lạnh lùng cũng không lùi đi: " Bọn mày làm tay sai cho hắn, không cũng giống như hắn có cùng một kết quả hay sao? "
Hoàng Mao trong chốc lát bị lời của cậu làm cho tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Trang Thâm đột nhiên vút ra khỏi tầm mắt của hắn.
Ở bên kia, sau khi lấy được bóng Thẩm Văn nhìn cậu một cái, nhanh chóng chuyền bóng.
Trang Thâm chuyền bóng, đang muốn đến gần vạch ba điểm ném bóng vào rổ, Hoàng Mao sắc mặt lúc trắng lúc xanh phục hồi tinh thần lại lập tức đuổi theo, chặn trước mặt Trang Thâm.
Trang Thâm đối diện với ánh mắt căm thù của Hoàng Mao, đột nhiên cười một cái.
Sau đó, cậu liền xoay người, chuyền bóng trước tiếp hướng về phía giá treo rổ.
Tất cả mọi người, kể cả Hoàng Mao trong vòng một giây đều ngẩn người.
" Trang Thâm định làm cái gì vậy? Cậu ta hướng về rổ lớp chúng ta muốn làm cái gì chứ? "
" Nói vui, không phải hắn thật sự là gián điệp chứ? Muốn ném vào rổ? "
" Nhanh lên! Mau ngăn cản cậu ta lại! "
Ở một giây sau đó, mọi người đều nghĩ Trang Thâm là gián điệp bên kia. Cậu giơ bóng lên.
Lần này, ngay cả Hoàng Mao cũng không phân biệt rõ được tình hình như đang xảy ra.
Lẽ nào, Trang Thâm thật sự là người của bọn hắn?
Hay là Trang Thâm đột nhiên hiểu rõ là không thể đắc tội được bọn hắn. Cho nên muốn ném vào bóng vào rổ để lấy lòng hắn?
Toàn bộ người ở sân bóng rổ đều khiếp sợ, mê mang căng thẳng mà nhìn Trang Thâm.
Bên lớp 9 hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào tiến lên ngăn cản hành động của cậu.
Hoàng Mao đứng tại chỗ, môi nhếch lên. Trong lòng thậm chí còn đang rất mong đợi hành động tiếp theo của Trang Thâm.
Trang Thâm ở dưới tầm mắt của mọi người, đối mặt với giá đỡ. Hai tay giơ ên cao, dùng sức ném bóng vào.
Với tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ có thể thấy được bóng của quả bóng màu nâu, từ ngón tay trắng nõn của cậu bay đi.
Bóng màu nâu xen lẫn với tiếng gió, nhẹ nhàng bắn về phía giá đỡ. Dưới sự thúc đẩy của trọng lực, đập về phía bảng bóng rổ. Xoay xoay hai vòng, đập vào khung bóng rổ.
Cú ném hoàn hảo!
Bóng dưới xuống đất, trên mặt đất lăn mấy vòng, cũng không có người chạy ra nhặt lấy.
Toàn bộ sân bóng rổ rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều dại ra nhìn Trang Thâm.
Bóng vào rổ lúc này không thu hút được sự chú ý của mọi người, sự chú ý tất cả đều dồn về phía Trang Thâm.
Ba giây sau, sân bóng rổ phát ra những tiếng hét chói tai. Đinh tai nhức óc, thậm chí so với lúc Thẩm Văn ném bóng vào vào rổ còn muốn điên cuồng hơn.
" Mày thấy được không? Thấy được không? Đưa lưng về phía giá đỡ mà có thể ném được cú ba điểm! Con mẹ nó là thật sự ném trúng!!! "
" Mặc dù lúc cậu ấy ném banh vào rổ tôi không chú ý, nhưng mà mẹ ơi! Thật đẹp trai mà!!! "
" Ai muốn muốn ném bóng vào rổ mình? Ai nói? Mau đi ra đây cho tôi! Tôi bây giờ liền nói cho cậu biết, quay ngược lại cũng có thể ném được cú ba điểm! "
" Lần đầu tiên thấy một cú ném ba điểm mà không có người nào ngăn cả, đối thủ còn đứng ở đấy nhìn ha ha ha! "
" A a a a Trang Thâm, em yêu anh ——!"
Tác giả có lời muốn nói: Trang Thâm chụp rổ trước!
Hoàng Mao: Mở miệng cười lớn ba tiếng. Jpg
Trang Thâm ném banh vào rổ sau.
Hoàng Mao: Tự mắng tự mắng mình.jpg