Edit: Lũy Niên
Trang Nhược Doanh nhìn tờ giấy từ đầu đến cuối, phát hiện chúng là đáp án của một bài kiểm tra.
Phía dưới còn có mấy dòng chữ tiêu sái viết cách giải đề.
Trong đầu lóe lên một tia sáng, Trang Nhược Doanh nhớ đến cuộc thi so tài giải đề của trường.
Vì làm mấy đề trên app có thể thêm điểm kia thi vào đại học, thậm chí còn có thể tuyển thẳng. Nên Trang Nhược Doanh còn quấn lấy Trang Huy Nghiệp để xin mời thầy giáo giỏi toán đến dạy cho ả. Nhưng qua hai tuần lễ, Trang Nhược Doanh thừa nhận mình không có chút gì tư duy toán học, đừng nói là phân tích đầu đề. Vậy nên cứ như thế liền bỏ qua.
Dưới sự chỉ dạy của các giáo viên giỏi, thành tích của ả cũng có đứng vững ở top 20 trong lớp. Nhưng ả với điểm hiện tại chưa chắc có thể vào được Thanh Đại.
Theo quy định điểm cộng của các cuộc thi, giải thưởng lớn nhỏ đều không được tính. Chỉ có những cuộc thi giải đề ở trường là còn có thể được cộng. Nên rất hấp dẫn với những học sinh trong trường, ả cũng có chút ham muốn. Nhưng tư duy toán học không tốt. Nên đành bỏ cuộc.
Trang Nhược Doanh cầm tờ giấy trong tay, cũng không biết đáp án có đúng hay không?
Dì Tuệ quan tâm hỏi: " Cái này là của tiểu thư sao? "
Trang Nhược Doanh sửng sốt một chút, rất nhanh liền nở nụ cười: " Là của con rơi xuống! Cảm ơn dì Tuệ! "
Đóng cửa lại, liền Trang Nhược Doanh mở máy vi tính ra. Kiểm tra đề bài.
....................................................................
Sáng sớm ngày hôm sau, Trang Thâm cùng Lưu Phàm vừa đi vào canteen trường. Liền chú ý đến bảng điện tử bình thường luôn hiện quảng cáo các món ăn hàng ngày, nay lại đổi thành một thông báo khác.
" Wow! Phòng ăn mới à? Thức ăn giảm giá? Buffet? Bữa trưa cả bữa tốt đều chỉ có năm nhân dân tệ một bữa? " – Lưu Phàm ngẩng đầu nhìn lên, mặt đầy ngạc nhiên kiềm vui mừng: " Đây chẳng phải muốn ăn bao nhiêu thì ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng được hay sao? Trường học tại sao tự nhiên lại tốt với học sinh như vậy nhỉ? "
Trước đây, canteen luôn chia tay hai khu khác biệt. Một bên 10 nhân dân tệ, một bên 20 nhân dân tệ. Món ăn đều không giống nhau. Hơn nữa một tuần lại đổi lại thức ăn. Mỗi ngày món ăn không thích đều có thêm một món.
Trang Thâm nhìn lướt qua, nhìn về phía bên phát cháo miễn phí: " Có lẽ là được trợ cấp một khoản! "
" Phúc lợi ăn ở của trường chúng ta như vậy cũng được tính quá là tổ! Mặc dù chi phí học có chút đắt! Nhưng cực kỳ đáng giá! "
Lưu Phàm nhanh chóng đi mua đồ ăn sáng. Ngồi vào chỗ phía đối diện Trang Thâm. Ánh mắt quét sang bát cháo của cậu, hơi ngạc nhiên: " Ngay cả cháo được phát miễn phí cũng có thể nấu ngon như vậy! Xem ra trường chúng ta chắc mới nhận được khoản trợ cấp kếch xù rồi! "
Trước khi, cháo nấu để phát miễn phí gần như chỉ toàn là nước. Lúc này trong bát cháo có thể thấy được những hạt gạo được nấu mềm. Dù ăn không cũng có thể no, nhìn vào lại rất thèm ăn.
Trang Thâm nếm thử một miếng cháo. Cháo trắng mềm mại, lại dày đặc những hạt gạo chen chúc vào nhau. Hương vị lại ngọt vừa phải. Ăn vào cực kỳ ngon miệng.
Cho dù là mềm hay ngọt, đều giống với hương vị của bát cháo khi cậu còn ở trong phòng bệnh đã thả ba thìa đường vào. Hoàn toàn giống nhau như đúc.
Lưu Phàm hỏi cậu: " Như thế nào? Có phải cháo so với trước khi ngon hơn không? "
Trang Thâm cúi đầu, lại múc một muỗng lên: " Ừ! Rất ngọt! "
Bởi vì canteen trường giảm giá. Nên học sinh đến ăn cũng nhiều hơn bình thường. May hai người đến sớm, nếu không chưa chắc đã có chỗ ngồi.
Lưu Phàm ăn xong, lau miệng nói: " Ngày hôm qua, sau khi cậu bị Thẩm Văn đưa xuống bệnh viện của trường! Phó hiệu trưởng nói chuyện với Mã Bình Xuân khá lâu. Hình như sẽ không để bà ta thôi dạy lớp mình. Nhưng sẽ thường xuyên kiểm tra giờ dạy. Nhất định phải có trách nhiệm như khi dạy ở lớp ba. Còn không được nổi giận với lớp chúng ta. Ngày hôm qua, còn một chút thời gian cuối tiết. Mã Bình Xuân còn phải dạy trước mặt phó hiệu trưởng. Tôi nhìn thấy mặt Mã Bình Xuân so với việc bị đuổi ra ngoài còn xanh hơn. "
Trang Thâm ung dung thong thả uống xong một chén cháo. Mới vừa buông cái muỗng xuống bát, bên cạnh lại có thêm mấy người.
Hoàng Mao và đàn em của hắn chiếm một phần lớn bàn, vỗ xuống mặt bàn một cái. Những học sinh bên kia còn chưa ăn xong, sợ hãi cầm đĩa của mình chạy ra xa.
Sắc mặt Lưu Phàm khẩn trương, theo bản năng muốn kêu Trang Thâm đi về lớp.
Nhưng Trang Thâm sắc mặt vẫn bình thường. Ngồi tại chỗ không nhuc nhích. Con người nhàn nhạt quét mắt về phía hắn.
Hoàng Mao ngồi ở bên cạnh cậu, liếc mắt xuống cái bát trống không trên bàn, cười; " U? Cănteen sợ vài người nào đó không mua nổi cơm ăn. Nên giảm giá thức ăn xuống. Không có người vẫn có người còn ăn cháo trắng đấy! "
Hoàng Mao hôm trước bị Trang Thâm làm mất mặt. Vẫn luôn không thoải mái. Vừa vặn đi vào nhìn cậu đang ăn sáng, Chào hỏi đàn em, liền chạy đến.
Bọn đàn em bên cạnh hiểu rõ ý tính trong câu nói của Hoàng Mao, liền nhanh chóng phụ họa: " Cháo được phát miễn phí, nhưng cháo cũng chỉ có mấy người nhà quê thích ăn. Em nghĩ chắc chỉ có heo uống! "
" Đồ ăn của heo đều phải mất tiền mua. Cháo trắng này ngay cả tiền cũng không lấy. Có cho heo, nó cũng chẳng ăn! "
" Mày nói vậy là làm nhục heo rồi! Sau này, mấy con heo sao còn mặt mũi hả? "
Một đám hí ha, hí hứng giễu cợt, những người ăn uống và trò chuyện bên cạnh cũng ít hơn.
Trang Thâm lặng yên, ngồi nghe. Cho đến khi người cuối cùng nói xong, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: " Nói xong? "
Hoàng Mao bị cậu hỏi có chút sững người, khóe miệng giật giật: " Làm sao? "
Nụ cười của Hoàng Mao với hiện lên. Không đến một giây, cổ áo của hắn bị Trang Thâm vọt đến nắm lấy. Kéo hắn từ chỗ ngồi xách lên, hung hăng ném hắn xuống. Khiến cả người Hoàng Mao đập mạnh lên sàn nhà.
Hoàng Mao vẫn chưa hiểu cái gì vừa xảy ra.
Hắn thấy sự không nghĩ đến cậu nhìn gầy gò như vậy, nhưng sức lực còn hơn cả hắn.
Đừng nói Hoàng Mao. Những người khác đứng tại chỗ cũng phải trợn mắt há mồm. Mới một giây trôi qua, Trang Thâm tựa hồ không cần cái gì, cũng có thể ném Hoàng Mao nặng gần 100 kg xuống đất. Ném như một món đồ chơi.
Hoàng Mao phản ứng lại mới nhớ ra mình đang nằm trên sàn nhà đầy dầu mỡ, nhớ lại vừa nãy vừa xảy ra chuyện gì liền rống lớn: " Con mẹ nói coi thường người! Mày chờ đấy, hôm nay mày là người ra tay trước! Tao nhất định sẽ bắt mày phải nghỉ học! "
Trang Thâm dẫm một chân trên lưng hắn. Lông mi dài khẽ rũ xuống. Đôi mắt cậu sáng nhưng lại lạnh như nước: " Miệng sao tục như vậy! Tôi đây chỉ là động tay giáo dục lại mồm miệng các cậu một chút thôi! "
Phía sau, mấy tên đàn em của Hoàng Mao nhìn thấy đại ca bị đánh gục dễ dàng, cũng có chút do dự.
" Đi nhanh lên đỡ đại ca! "
" Mày đỡ đi! "
" ... Dựa vào cái gì là tao chứ! Mày đi!
" Mày gần hơn! Mày đi đi! "
Mấy người kẻ đưa, người đẩy. Không một ai dám đến gần Trang Thâm. Không phải không muốn hỗ trợ, mà là bọn họ không dám!
Chỉ là, Trang Thâm giấu nghề giấu tài. Không ngờ lại là một con sói khó chọc!
Trang Thâm chỉ đá một cái khiến Hoàng Mao sinh ra cảm giác như lục phủ ngũ tạng gì đó đều bị giẫm nát, hắn nghiêng đầu âm thanh ngoan độc kêu lên: " Con mẹ bọn mày nhìn cái gì? Mau lên hết cho tao! "
Lúc này bọn đàn em của Hoàng Mao mới dám đến gần Trang Thâm, lúc này liền có mấy nhân viên mặc đồng phục bảo vệ từ bên ngoài canteen chạy đến: " Mấy người bên kia lớp nào? Dám ở phòng ăn đánh nhau! Tất cả dừng tay lại cho tôi! "
....................................................................
Trong phòng làm việc, thấy chủ nhiệm khối nhìn một đám học sinh cùng khối. Đôi mắt bén nhọn quét một liếc bọn họ. Cuối cùng dừng trên người không có tham dự vào trong chuyện này Lưu Phàm hỏi: " Em nói đi! Vừa rồi sao các bạn lại cãi nhau? "
Lưu Phàm nhìn vào ánh mắt đe dọa của Hoàng Mao, dùng những thứ mình nhìn thấy được, nói đúng sự thật: " Trang Thâm mới vừa ăn cháo xong, thì mấy bạn học lớp chín liền đến đuổi những người bên cạnh đi. Ngồi xuống sau đó Trang Thâm uống cháo trắng là...."
Lưu Phàm hình như cảm thấy mấy lời kia nói ra có chút khó nghe. Quay lại nhìn Trang Thâm một cái, cậu gật đầu một cái, y mới tiếp tục nói: " Là...chỉ có người nhà quê mới uống, có cho heo nó cũng ăn...Còn nói rất nhiều lời khó nghe, Trang Thâm im lặng nghe bọn họ nói xong. Liền muốn giáo huấn bọn họ một chút. Không nghĩ đến người bạn học kia vô tình bị Trang Thâm kéo ngã xuống đất..."
Hoàng Mao nghe đoạn đầu còn thấy rất vừa ý, nhưng nghe đến đoạn sau liền không nhịn được mà gào lên: " Con mẹ nó, mày nói dối! Tao mà bị nó vô tình kéo xuống? "
Một cái ném kia, đến bây giờ ngực hắn còn đang rất đâu giống như chỉ vừa mới ngã có được không?
Đầu Hoàng Mao nhuộm. Đồng phục không sinh không mặc đúng. Cà vạt cũng không có. Áo sơ mi mở bung hai cúc. Mở miệng, ngậm mồm đều phát ra những lời thô tục.
Nhóm người như vậy thì đứng cạnh nhau, thì ai dám đi khiêu khích?
Lại nhìn sang Trang Thâm, cà vạt đen, áo sơ mi trắng nhẹ nhàng chỉnh tề. Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, nhìn qua giống như một đứa nhỏ nhu nhược lại hay sợ hãi. Chỉ cần nhìn thấy hình gầy gò của cậu cũng đủ thấy sự trái ngược giữa hai người.
Người như vậy có thể đánh được Hoàng Mao sao?
Thầy chủ nhiệm đã ở trường nhất nhiều năm rồi. đã sớm quen thuộc với bát cháo miễn phí của canteen trường. Cơ bản chỉ có những học sinh nghèo khổ mới uống.
Chỉ uống cháo trắng thôi cũng bị người ta giễu cợt. Còn yên lặng nghe xong, mới khéo léo phản bác. Đứa trẻ như vậy thật tốt biết bao!
Hoàng Mao còn cảm thấy chính mình chịu ủy khuất, hướng thầy chủ nhiệm kể khổ: " Thầy Khương! Em thật sự là bị cậu ta đánh! Sau lưng em khẳng định bị bầm một mảng lớn rồi! "
Khương chủ nhiệm không để ý đến hắn, quay lại nhìn về phía Trang Thâm: " Trang Thâm à, em có muốn nói cái gì không? "
Trang Thâm ngẩng đầu lên, ý lạnh thu lại mấy phần. Trên người cậu chỉ nhìn ra sự mềm mại của thiếu niên. Rất lừa người, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn chút: " Khương chủ nhiệm, trước khi em bị bọn họ uy hiếp. Không biết...có thể nói hay không? "
Cậu cẩn thận liếc nhìn bọn Hoàng Mao, hết sức sợ hãi.
Hoàng Mao nhìn cậu giả bộ, lập tức cơn tức giận liền nổi lên. Bị Khương chủ nhiệm đập bàn một cái, tức giận nói: " Nói đi! Tôi bảo vệ em! "
" Trưa hôm đấy em bị họ chặn đường, cưỡng ép em đi lên sân thượng. Bọn họ....muốn tìm em đánh nhau..." – Lần này Trang Thâm yên tĩnh, giống như chim non được che chở. Đối với kẻ thù không chúng sợ hãi.
Khương chủ nhiệm không nghĩ đến cái này chỉ là dùng ngôn ngữ giễu cợt bạn học. Không ngờ trong trường vẫn còn tồn tại bạo lực.
" Bọn họ tại sao lại tìm em đánh nhau? Nói rõ một chút! "
Trang Thâm ở dưới ánh mắt oán giận của Hoàng Mao, lộ ra chút nụ cười mới nói tiếp: " Bởi vì lúc em đến trường. Trong lớp có một bạn học tên Phạm Thịnh, đối với em có thành kiến. Biết trước kia cậu ấy hay bắt nạt bạn học. Sau đó thầy mới xử lý. Mấy ngày nay không biết tại sao Phạm Thịnh lại không đi học.... mấy bạn bên lớp 9 nghĩ là do em, nên muốn..."
"Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!" Khương chủ nhiệm hung hăng vỗ vào bàn, tức giận đến trợn mắt há mồm.
Việc Phạm Thịnh, chính y cũng đã sớm nghe nói. Vốn sau khi Phạm Thịnh bị cấm túc ở nhà tính tình sẽ tốt hơn, không nghĩ đến sau lưng liền xúi giục học sinh lớp khác ăn hiếp Trang Thâm.
Khương chủ nhiệm áp chế cơn tức giận, mặt đầy lo âu nhìn về phía Trang Thâm:" Sau đó thì sao? Em có bị thương hay không? "
Trang Thâm lắc đầu một cái, khôn khéo trả lời: " Em không sao! Lúc đó Thẩm Văn cũng ở trên sân thượng, còn giúp em đuổi những bạn học này đi! "
Hoàng Mao không nghĩ đến Trang Thâm ngay cả chuyện này cũng lôi ra. Lại còn giả bộ như mình vô tội. Trong đầu nghĩ chính hắn cũng có thể bóp méo sự thật, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: " Khương chủ nhiệm! Nó nói dối! Em không tìm người đánh cậu ta! Cậu ta đang ngậm máu phun người! "
Trang Thâm nhíu mày, trên gương mặt đỏ ửng nổi lên có chút rùng mình, cậu vừa muốn mở miệng nói.
Cửa đột nhiên truyền ra âm thanh mở cửa: " Khương chủ nhiệm! Em làm chứng! Lời Trang Thâm nói đều là sự thật!
Hơi lạnh trong lòng cậu giải đi một chút.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra. Bạn học Thẩm Văn chính nghĩa dựa lưng vào cửa. Cười hết sức chân thành thản nhiên nói: " Lúc ấy, bạn học Trang Thâm vô cùng nhát gan. Gần như bị dọa sợ đến phát khóc! "
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học nhát gan Trang Thâm: Sau khi ra khỏi đây liền phải giết anh!