Edit: Lũy Niên
Trang Thâm khẽ cúi đầu. Biểu cảm trên mặt bị lông mi dài che mất. Chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn.
Một bộ dạng vừa yếu đuối lại vừa đáng thương.
Khương chủ nhiệm nhìn bộ dạng này của cậu ý muốn bảo vệ liền nổi lên.
Trong trường học này nhà giàu có rất nhiều, nên chuyện ăn hiếp bạn bè cũng không ít. Hoàng Mao vừa vặn nằm trên họng súng. Y nhất định phải xử phạt thật nặng những người này để làm gương, giết gà dọa khỉ. Sau này, không ai bắt nạt người khác nữa.
Khương chủ nhiệm vung tay lên, nhíu mày nói: " Các em, toàn bộ viết bản kiểm điểm! Mỗi tuần đến chỗ tôi đọc bản kiểm điểm, ít nhất hai nghìn chữ. Một người cũng đừng nghĩ chạy. "
Viết bản kiểm điểm thì bỏ đi! Nhưng tuần nào cũng phải đến đây để đọc. Một đám người Hoàng Mao bắt đầu kêu rên: " Thầy! Hai nghìn chữ quá nhiều! "
" Đừng nói một lần một tuần, em cho dù một tháng cũng không viết ra!!! "
" Bọn em căn bản không có làm gì! Vì sao lại phạt bọn em?"
Khương chủ nhiệm càng nghe, càng giận: " Cái gì mà không làm? Sai mà không biết nhận, không biết thay đổi! Tuần đến tăng hình phạt. Không chỉ đọc kiểm điểm, còn phải chạy vòng quanh sân trường năm vòng! Bọn cậu đây không có chuyện gì làm đúng không? Thế nên mới có suy nghĩ ăn hiếp bạn học! "
Những nam sinh này cho dù ở trước mặt bạn học có phách lối đến cỡ nào, cũng không dám cùng chống đối thầy giáo. Chỉ có thể nuốt cục giận này xuống. Cúi đầu động nào nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào? Khuôn mặt không phục cũng phải đi ra ngoài!
Trang Thâm là người cuối cùng đi ra! Khi đóng cửa nghe được tiếng Khương chủ nhiệm kéo tay Thẩm Văn nói. Thanh âm uy nghiêm vừa rồi so với lúc này lại có phần cẩn thận.
" Thẩm Văn, trong trường có mấy cuộc đua so tài. Em thời gian rảnh có muốn tham gia một chút không? "
Sáng sớm hôm nay, tiết đầu tiên chính là tiết tự học môn văn. Trong lớp học sinh lười biếng nhác những thanh âm nói chuyện riêng hòa lẫn với tiết đọc văn.
Mã Bình Xuân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam sinh từ cửa sau đi vào.
Nàng mở mắt tràn đầy lạnh lùng lướt nhìn. Phát hiện người đi vào là Trang Thâm, nhíu mày lại không nói gì.
Nàng ngày hôm qua mới hiểu được sâu sắc thế lực đằng sau Thẩm Văn. Mà Trang Thâm lại là bạn của anh. Chỉ vì nàng phê bình cậu ba câu, mà ngày hôm qua suýt nữa mất việc.
Cũng Thẩm Văn cuối cùng cũng bỏ qua, nói không cần đuổi việc.
Mã Bình Xuân lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đang vui mừng rằng không bị đuổi.
Nhưng nàng không nghĩ đến Thẩm Văn tính tình tốt lại nói với hiệu trưởng một đống đề nghị. Nàng nghe thôi cũng mơ màng.
Nhưng cho dù thế nào bất đắc dĩ, nàng vẫn phải đồng ý.
Nàng bây giờ dạy học ở lớp 10. Nếu so sánh với lớp 3 thì nghiêm túc hơn trước. Lại không thể đối với học sinh nổi giận, phải dịu dàng.
Đối với nàng cái này thì có gì khó? Khi trước nàng chỉ là không muốn dạy, chứ không phải là không dạy được. Nhưng nàng quên mất tiết tiếp theo là tiết tự học, nên dự định của nàng đều ngâm trong nước. Lớp còn loạn như vậy.
Quan trọng là nàng không có biện pháp mắng chửi học sinh trong lớp. Nếu không lại tìm đến phó hiệu trưởng thì công việc của nàng ở đây chỉ có thể mất.
Tiếng nói chuyện nhao nhao, ồn ào trong lớp học. Trên mặt mũi mỗi học sinh đều là vui vẻ. Chỉ có Mã Bình Xuân ngồi bên trên, giận cũng phải nhịn. Nhịn đến nỗi xanh trắng cả mặt.
Tưởng Hoài vừa thấy Trang Thâm đi đến, lập tức tắt điện thoại di động lại, nghiêng đầu qua hỏi cậu: " Cậu hôm qua đánh mấy tên lớp 9 kia? Nói thật, bọn nó đúng là thiếu đánh! "
Mặc dù chính y cũng không phải học sinh ngoan gì. Nhưng ngày thường, nhiều nhất chỉ là trốn học chơi game, không giống như mấy bọn Hoàng Mao. Động vào một chút như là nổi giận, trút giận lên người khác. Coi những người khác như là thứ cho bọn họ bắt nạt vậy.
Bọn họ chính là đàn em của Phạm Thịnh, từ chỗ hắn nhận được không ít chỗ tốt. Phạm Thịnh đối với yêu cầu của bọn họ cơ bản đều sẽ đáp ứng. Cho nên mấy ngày này, bọn họ lúc nào cũng nhìn chăm chằm lớp 10, lí do duy nhất chính là gây phiền toái cho Trang Thâm.
Mỗi lần thấy ánh mắt âm ngoan, độc ác của Hoàng Mao. Tưởng Hoài lòng ác nổi lên hận không thể đi lên đánh bọn họ một trận.
Trang Thâm tiện tay lấy một quyển sách giáo khoa mở ra, lời ít ý nhiều: " Ừ, đáng đời bọn họ!"
Ánh mắt bóng bỏng của Tương Hoài nhìn chằm chằm Trang Thâm tùy tiện lật sách. Y chính là lần đầu đối với nam sinh chỉ mới quen biết không lâu xuất hiện kính nể và lại có thiện cảm vô cùng tốt.
Trang Thâm mới buổi sáng cho Hoàng Mao ăn đạp, chuyện này trong diễn đàn đều nói đến điên rồi.
Côn đồ luôn phách lối. bây giờ chỉ biết cắn răng nghiến lợi bị người khác đạp.
Nam sinh đạp hắn sắc mặt ung dung, dáng người gầy gò không phải trở ngại. Nhưng khuôn mặt tràn đầy ý lạnh đều sắp tràn ra từ di động.
Rõ ràng là rất dửng dưng, lại khiến cho đánh lòng người nhìn thấy nổi lên sự sợ hãi.
Vừa rồi, Tưởng Hoài tiện tay lướt một cái. Bên dưới mấy trăm bình luận đều là các nữ sinh tuyên bố lời yêu. Có chút khó nhìn. Một lần nữa Tưởng Hoài được nhìn thấy sự điên cuồng của các nữ sinh.
Lần trước chính là lúc Thẩm Văn đi học.
Trang Thâm chỉ đến mấy ngày. Cùng Thẩm Văn ban đầu không phân cao thấp. Đã thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Tiết tự học kết thúc sớm. Mã Bình Xuân đột nhiên đứng lên. Cầm sách vỗ vỗ bàn một cái: " Yên lặng một chút! Tôi có chuyện muốn nói! "
Dưới lớp có một số người bị nàng cắt đứt lời muốn nói ngừng một chút. Nhưng thanh âm nói chuyện sau đó lại như cũ vang lên.
Mã Bình Xuân nén cơn giận lại. Nhìn Trang Thâm ngồi phía cuối, nói: " Trang Thâm "
Trang Thâm ngẩng đầu, con mắt xinh đẹp không có bất kỳ hứng thú nào. Không sợ hãi liếc nàng một cái.
" Chuyện hôm qua, cho tôi xin lỗi..." Mã Bình Xuân nhẫn nhục, nặng nề. Đem từng chữ nói ra.
Tiếng nói chuyện dừng lại. Tất cả đều nhìn nàng, không tưởng tượng nổi.
Mã Bình Xuân là người như thế nào?
Nịnh bợ quan trọng. Mặt mũi cũng rất quan trọng. Xem thường những có thành tích không tốt. Ở lớp bọn họ lúc nào cũng vô lý, luôn tự đề cao chính mình. Luôn coi mình là nhất.
Nhưng mà người đàn bà này, lại đi xin lỗi một học sinh của lớp bọn họ?
Phòng học yên tĩnh, thanh âm của nàng phá lệ rõ ràng. Điều này ngược lại khiến Mã Bình Xuan vô cùng khó chịu, giọng nói nàng rất thêm mấy phần: " Là tôi không đúng! Kết luận vội vàng. Thật xin lỗi! "
Chuông tan học vang lên. Mã Bình Xuân cầm giáo án trên tay, xụ mặt đạp guốc đi thật nhanh ra khỏi phòng học. Tựa như sau lưng có lũ lụt hay mãnh thú sắp nhào đến nàng.
Lớp học yên lặng hai giây, trong nháy mắt nổ tung!!!
" Bà già này lại biết nói lời xin lỗi? Năm đúng vui mà! "
" Biểu tình của ba ta lúc nói xin lỗi, cả đời này tao cũng không bao giờ quên. Tao đã từng nghĩ đến trường hợp này không biết bao nhiêu lần, không ngờ nó thật sự xảy ra. "
" Cảm ơn cậu Trang Thâm, để có cho tôi có hội biết cảm giác đánh vào mặt Mã Bình Xuân là như thế nào? "
Tương Hoài đi ra chỗ ngồi trước, còn vỗ một cái lên bàn Trang Thâm: " Cảm ơn cậu! Để cho tôi thoải mái một lần, còn có thể tôi quang minh chính đại trốn học nửa ngày! "
Trang Thâm nhìn chằm chằm bàn: " Bỏ tay ra! "
Tưởng Hoài lập tức bỏ tay ra, chạy ra khỏi phòng học.
Cậu cùng Thẩm Văn làm sao lại giống nhau như vậy. Sách trên bàn không cho người đụng. Bộ sách là vợ bọn họ sao?
Triệu Hiểu Hạ ngồi trước mặt cậu quay xuống, dè dặt nói với Trang Thâm: " Trang Thâm. Bài tập lần trước cậu không nộp. Giáo viên nói như vậy không được, Đang thúc giục tớ thu bài tập...Muốn cậu hôm nay rất định phải nộp, cậu đã viết xong chưa? "
Triệu Hiểu Hạ là tổ trưởng của cậu. Việc bài tập cũng do cô thu. Sau giờ học sẽ chuyển giao lại cho giáo viên.
Kết quả mấy ngày, thầy phát hiện Trang Thâm không có nộp bài tập. Nên sau giờ học liền cùng Triệu Hiểu Hạ nói chuyện.
Triệu Hiểu Hạ thật ra cũng muốn tìm cơ hội muốn chuyện với Trang Thâm. Nhưng khi nhìn thấy cậu khuôn mặt đột nhiên ngẩn ra. Khi đôi mắt cậu liếc qua, lại cảm thấy lạnh sau lưng.
Nhất là khi nhìn thấy bài trên diễn đạt. Vừa khâm phục lại vừa cảm thấy có điểm đáng sợ. Triệu Hiểu Hạ chỉ có thể lấy ra tất cả dũng khí của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhìn cậu.
Cô đang nghĩ Trang Thâm sẽ không nhịn được mà phát cáu, không ngờ đối phương lại lên tiếng nói: "Xin lỗi, tôi chưa có làm. Bây giờ bổ sung được không? "
Triệu Hiểu Hạ sửng sốt hai giây, chợt mở to mắt nhịn cậu.
Trang Thâm nói với cô thật ôn nhu a a a!!!
Cậu nói xin lỗi với cô!
Cô chết đây!!!
Trang Thâm nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, cho là mình nói gì sai, lại nói thêm một câu: " Làm xong tôi tự đưa đến phòng giáo viên là được! "
Triệu Hiểu Hạ vội vàng kéo linh hồn đang kích động của mình trở lên, khó khăn trả lời: " Không cần! Không cần! Tớ thu đủ rồi cùng nhau giao đi! "
Trang Thâm cũng biết việc thu bài tập khó khăn thế nào! Làm bài tập đích thực cũng không dễ dàng. Mình tạo phiền phức cho cô cũng không tốt, giọng nói chân thành nói: " Làm phiền cậu rồi! "
" Không phiền....Không phiền! "
Triểu Hiểu Hạ mang khuôn mặt đỏ ửng xoay người lại. Nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, tim trong người lại đập nhanh.
A..bình thường lãnh khốc, bây giờ lại ôn nhu. Thật đúng là làm cho người ta không chịu được mà!
Khó trách trên diễn đàn nữ sinh lại kêu gào như vậy! Nếu mà thấy Trang Thâm như vậy, có phải kêu gào đến rách cổ họng luôn không?
Những người như vậy nếu đối với nửa kia chắc chắn rất ôn nhu đi. Triểu Hiểu Hạ biết mình đang bắt đầu hâm mộ với nhân vật thần bí kia.
Trang Thâm từ trong đống sách lấy ra vở bài tập thống nhất do nhà trường phát.
Sạch sẽ ngay cả tên cũng chưa có viết.
Cậu đột nhiên phát hiện mình hóa thân thành nhân vật này rất tự nhiên, thiếu chút nữa quên mất đã từng có bài tập về nhà cần phải làm.
Vì để lấy được học bổng, cậu luôn theo thói quen ở trước mặt mọi người giữ dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn. Cố gắng đem mỗi chuyện đều làm đến mức tốt nhất!
Nhưng lại chán nghe những lời khen ngợi của thầy cô giáo. Sau đó, cũng không thấy vui vẻ hơn là bao. Cũng cảm thấy háo hức như ban đầu.
Bài tập lớp 11 đối với cậu không làm cũng được. Làm những thứ này cũng chỉ phí thời gian.
Những đề cậu đang luyện đều là đề nước rút của lớp 12. Chọn những bài khó nhất, dù rằng kiến thức cậu đã sớm nắm vững.
Trang Thâm bỏ qua câu tự luận, bắt đầu câu trắc nghiệm.
Cậu mới làm không bao lâu, bên cạnh liền truyền đến một âm thanh: " Viết câu trả lời, không hiểu mới đi phân tích! Chép cũng không biết cách? "
Trang Thâm dừng bút một lát, nhìn về phía nam sinh đen gầy mang mắt kính nhỏ gọng đen, chắc chắn mình không biết hắn hỏi: " Cậu có chuyện? "
" Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết. Người như vậy đang lãng phí thời gian của tổ trưởng với thầy giáo! Con học hành làm gì? Thầy quan tâm việc học của cậu hơn cậu! " Nam sinh đẩy mắt kính của mình một cái, sự ghê tởm hiện lên rõ ràng sau mắt kính.
Trang Thâm lười nói với cậu ta, tiếp tục chép.
Tiểu Hắc thấy cậu không để ý đến mình, lắc đầu trào phúng: " Được rồi! Những loại người như cậu nói nữa cũng vô ích! Thật lãng phí thời gian của tôi..."
" Vậy ngài chắc là rất bận rộn rồi! "
Giọng nói trầm thấp vang lên từ đằng sau lưng. Tiểu Hắc không ý thức được gì, đột nhiên quay đầu lại. Mắt một mí đằng sau mắt kính chợt trợn to.
Trầm Văn tay khoác lên đằng sau ghế của Trang Thâm, khóe miệng cậu lên, vẻ mặt buông thả lại khoe khoang.
" Kêu lãng phí thời gian, còn thích đi nhìn chằm chằm người khác! Muốn tôi ban thưởng cho cậu? – Giọng anh còn rất thân thiện.
Tay đẩy mắt kính của hắn run rẩy, ánh mắt rũ xuống! Nhanh chóng chạy trở về bàn mình, bởi vì khẩn trương mà tay chân quá lúng túng.
Trang Thâm vẫn còn đang chép bài, cơ hồ chẳng để ý đến Tiểu Hắc.
Thẩm Văn còn cảm thấy hành động của cậu có ý tứ gì đó, thời điểm như vậy còn hết sức tỉnh táo.
Anh trở về ngồi của mình thông qua khe hở chỗ ghế.
Anh nhìn bạn cùng bạn của mình, dáng vẻ chép bài tập rất chăm chú. Lông mi dài rũ xuống thấp, đuôi còn cong cong. Không biết khi sờ lên có mềm mại hay không?
Chuông vào học vang lên, Tưởng Hoài vừa vặn đi vào. Nhìn thấy nam sinh bên kia, cùng Trang Thâm nói: " Người kia là phó lớp trưởng Cát Minh. Học sinh tiêu biểu môn ngữ văn. Thường xuyên thi đứng đầu trong các bà kiểm tra. Ở trong lớp cũng được coi như nổi trội, nên cả ngày xem thường người khác! "
Tưởng Hoài cũng bị hắn chê qua, trên mặt lộ rõ vẻ không vui: " Cậu đừng để ý đến hắn! Hắn có bệnh! "
Trang Thâm gật đầu một cái, đem bài tập giao cho Triệu Hiểu Hạ, nhìn cô hai tay nhận lấy: " Tớ nhất định an toàn nộp lên! "
Trang Thâm chống căm, xoay bút. Thấy ánh mắt Triệu Hiểu Hạ nhìn mình hoàn toàn là sự mửng rỡ. Đột nhiên cười một tiếng.
Sau khi biến thành học tra, mọi thứ hết thảy đều không giống nhau.
Trước kia bạn học bên cạnh cậu vĩnh viễn là mờ mịt. Không ai dám đến gần, chỉ đứng từ xa mà hâm mộ.
Bây giờ lại phát hiện, người xung quanh cậu chia ra rất nhiều loại.
Ví dụ như Tưởng Hoài, bụng dạ thẳng thán nói lời nghĩa khí. Cái gì cũng nguyện ý cùng cậu nói, chơi rất vui vẻ.
Ví dụ như Triệu Hiểu Hạ, nghiêm túc phụ trách công việc. Cũng không vì thành tích không tốt mà coi thường người.
Còn có ví dụ như Thẩm Văn....
Trang Thâm nghiêng đầu nhìn một cái.
Thẩm Văn luôn là bộ dáng lười biếng. Một dáng vẻ không để tâm chuyện gì. Nhưng lại luôn tình cờ mà giúp cậu giải vây.
Biết Trang Thâm đi nhầm xe, cũng không nói gì đưa cậu đến trường.
Thấy cậu bị người bao vây đánh nhau, cũng xuất hiện giúp cậu đuổi người.
Trên đường đi thấy cậu bị mắng rồi ngất đi, còn nguyện ý bế cậu xuống một đường....
Cùng với, lúc cậu ở bệnh viện. Còn tùy ý mua một đống thức ăn, để thăm dò khẩu vị của cậu.
Những thứ ấy tuy rằng rất nhỏ. Nhưng trong dáng vẻ lơ đãng ấy lại lộ ra sự tỉ mỉ cùng ôn nhu.
Trang Thâm trước kia đã quen với cảnh một mình, rất ít khi tiếp nhận lòng tốt của người khác. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cậu nhớ rất rõ ràng.
Thẩm Văn cảm nhận được ánh mắt của cậu, cũng nghiêng đầu qua. Thấy cậu nhìn chằm anh nhưng không nói lời nào. Liếm liếm khóe môi, ánh mắt đẹp khẽ cong lên, bỏ đi vài phần xa cách: " Có phải tôi rất đẹp trai hay không? "
Trang Thâm: "?"
Thẩm Văn ở trong tầm tắm của cậu chỉ chỉ chính mình, không chút chột dạ nói: "Tôi! "
Trang Thâm: " ... "
Thẩm Văn chỉ có thỉnh thoảng chính nghĩa, thời gian còn lại chính là tự luyến!
Tác giả có lời muốn nói:
Ấn tượng của Thẩm Văn đối với Trang Thâm: Khả ái!
Ấn tượng của Trang Thâm đối với Thẩm Văn: Tự Luyến!