Edit: Lũy Niên
Biểu cảm của họ quá mức chân thành, Trang Thâm thật sự không có cách nào để quyết định.
Nhưng ngoài Hoàng Mao này trước này đều là Phạm Thịnh nói gì nghe nấy.
Phạm Thịnh nắm đấm cứng, nhà lại có quyền thế. Thường xuyên đưa họ đi chơi, ăn uống. Lại rất hào phóng, thay Phạm Thịnh làm việc cũng rất dễ hiểu.
Cho đến hôm này, khi thấy được Thẩm Văn đi vào phòng hiệu trưởng thay Trang Thâm, bọn họ mới phát hiện ra mình ngu.
Sao phải nghe lời Phạm Thịnh đối nghịch với Trang Thâm?
Đối đầu với Trang Thâm, không phải là đối đầu với Thẩm Văn hay sao?
Chỉ vì muốn một chút tiện nghi, mà đối đầu với Thẩm Văn còn có nguy cơ bị đuổi học, như vậy đáng giá không?
Như vậy nếu như ôm thật chặt bắt đùi của Trang Thâm, vậy cũng tương đương ôm chặt đùi Thẩm Văn rồi!
Mọi người rất anh ý một câu " Anh Thâm! " hai câu " Đại ca! ", trong phòng hiệu trưởng đều là nhốn nháo âm thanh lấy lòng, Khương chủ nhiệm đứng một bên, nghe không nổi nữa, rống to một tiếng ngăn cản.
" Ồn ào cái gì?! Đi đến chỗ tường đứng ngay ngắn cho tôi! "
Các nam sinh được bốn phía Trang Thâm không có cách nào đành phải đi về phía tường.
Mấy nam sinh xếp hàng ngay ngắn, cửa phòng hiệu trưởng bị gõ một cái. Một cô giáo đi vào, đằng sau có mấy người đàn ông trung niên.
Cô giáo liếc nhìn Khương chủ nhiệm nói: " Mấy phụ huynh đều đã đến, tôi đã nói chuyện sơ qua! "
Nàng cất giọng nói: " Bây giờ giải thích, học sinh lớp 9 vi phạm nghiêm trọng, không tuân thủ nội quy đã ký. Trước đây không lâu đã vi phạm nội quy điều thứ 9. Nói những lời độc ác với Trang Thâm, tìm cớ gây sự, xử lý theo luật. Ngày hôm qua, lại vi phạm điều thứ 9, điều thứ 11, và điều thứ 15. Phá hư phương tiện công cộng, cố ý hãm hại bạn học, còn mời kỹ thuật viên xóa bằng chứng gây sự, làm cho học sinh bị hại tổn thương. Mấy học sinh này dạy mãi không được, hết sức tồi tệ! "
Phía sau, mấy bậc phụ huynh nghe một hơi dài, mặt mũi hoàn toàn bị mất hết. Rất giận dữ nhìn về phía con trai mình đang cúi đầu.
Bọn họ cũng không dám cắt đứng lời giáo viên đang nói, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng mà nhìn.
Nam sinh lớp 9 bị trừng cũng không thể nói gì, trong lòng vô cùng hối hận.
Chuyện cho đến giờ này, đều là do bọn họ rước lấy, chính mình tạo ra kết cục như vậy chỉ có thể đem đau thương nuốt vào.
Khương chủ nhiệm in ra một chồng văn kiện, trầm giọng nói: " Cho nên, hình phạt được đưa ra là đuổi học, các em nhìn xem trường trung học..."
Mấy vị phụ huynh vừa nghe, sắc mặt nhất thời tốt sầm lại. Lần này không trừng con trai mình nữa. Mấy người đàn ông trung niên khom người áp xuống bất an trong lòng nói với Khương chủ nhiệm: " Chủ nhiệm, có thể châm chước một chút hay không? "
" Bạn học Trang Thâm là ai? Tôi sẽ bắt con trai tôi hướng học sinh trịnh trọng xin lỗi. Chuyện đuổi học có thể thương lượng lại hay sao...? "
Khương chủ nhiệm một bộ mềm cứng không ăn, chỉ chi Trang Thâm bên cạnh nói: " Học sinh bị hại ở bên đây, chúng tôi làm như vậy để tách rời hai bên. Trang Thâm bị kích thích, nếu như em ấy không nguyện ý, đám học sinh này tôi không thể giữ lại. "
Bọn họ ngày thường tác phong kém, thường xuyên vi phạm. Chuyện này nhất định phải phạt.
Nghe Khương chủ nhiệm nói, Hoàng Mao đột nhiên đứng ra. Trầm mặt cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Trang Thâm: " Chuyện này đều là do tôi, là tôi cầm đầu, cậu có thể hay không...tha thứ cho những người khác. Tôi đi là được rồi! "
Hắn quỳ xuống, những nam sinh khác đều ngẩn ra, cũng quỳ xuống trước mặt Trang Thâm.
Hắn cho dù là một kẻ xấu, nhưng cũng là một người đàn ông.
Một người muốn làm việc gì cũng phải xem nó xứng đáng hay không, Những chuyện quỳ xuống cầu xin như thế này cho dù là không còn tôn nghiêm đi nữa. Nhưng là điều hắn lên làm, ai kêu hắn trước đây làm ra những chuyện như vậy, mất lòng còn muốn hãm hại Trang Thâm.
Nếu như nói trước đây kêu bọn họ phục tùng Trang Thâm, bọn họ sẽ không cam lòng, nhưng bây giờ thì 100% can tâm tình nguyện.
Giờ phút này, cảm xúc hối hận dâng lên tận trên đỉnh đầu.
Trước đây thì phách lối vui vẻ, bây giờ lại tràn đầy hối hận.
Ngàn vạn lần không nên làm ra những chuyện như vậy, cũng ngàn vạn lần không nên nhắm còn Trang Thâm!
Nhắm vào Trang Thâm là vì lấy lòng Phạm Thịnh, bây giờ quay đầu lại cũng không được, còn phải mất đi tất cả....
Tuyệt vọng cơ hồ bao phủ lấy bọn họ.
Nghĩ đến đây, những nam sinh ngày thường thích tỏ ra có tài, phô trương thanh thế nay lại vừa nói, lại nhịn không được nghẹn ngào mà khóc:
" Anh...Anh Thâm! Ô, anh muốn em làm gì cũng được..."
" Ô...đúng vậy, sau này anh chính là cha nuôi của em..."
" Anh Thâm... ô ô ô ô...."
Trang Thâm: " .... "
Nhìn trái nhìn phải, một đám nam nhân cao lớn, nhìn thật hung lại quỳ xuống xung quanh cậu khóc. Cảnh này so với hiện trường cầu tà còn quỷ dị và kinh khủng hơn.
Bên cạnh các phụ huynh trầm mặc nhìn thiếu niên, trên vai như đang cõng cục sắt, lưng còn gù xuống, như thoát chốc đã già đi mấy tuổi.
" Bạn học Trang Thâm, là chú không có cách dạy con, cháu...chú biết trong lòng cháu khẳng định không dễ chịu, cháu nếu có lời gì, có thể nói với chú..."
" Lát nữa chú mời cháu đi ăn cơm, mọi người có thể từ từ nói chuyện..."
Trang Thâm từ nhỏ đã như có trái tim sắt đá vậy, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng không đổi sắc mặt.
Nhưng nhìn những vị phụ huynh đi đường mệt nhọc để đến đây, cậu đột nhiên lại thấy mềm lòng.
Tình cảm đối với con mình được bộc lộ trong mắt các bậc phụ huynh, vừa chân thành lại vừa khiến người khác xúc động.
Rõ ràng mấy người Hoàng Mao không có học thức, thậm chí nhiều lần phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Nhưng bọn họ vẫn nguyện ý cúi đầu vì con trai mình mà cầu xin tha thứ.
Trang Thâm cảm thấy bọn họ rất vĩ đại, lại có chút gì đó hâm mộ.
Tiếng nghẹn ngào của các nam sinh, còn có tiếng cầu xin của các bậc phụ huynh, Thiếu niên vốn trầm mặc lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng.
" Em có thể giữ bọn lại! " Trang Thâm liếc mắt đám người quỳ dưới đất, vẻ mặt lạnh nhạt: " Nhưng bọn họ phải đảm bảo rằng ở trong trường không được vi phạm nội quy nữa, không được ăn hiếp người, vậy thì em sẽ đồng ý việc giữ bọn họ lại! "
Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng của thiếu niên rất rõ ràng truyền thẳng vào tai của mỗi người ở đây.
Khương chủ nhiệm vui vẻ gật đầu một cái.
Từ Học Hải nói không sai, đây đúng là đứa trẻ rất tốt.
Có lòng bao dung, chẳng những không tính toán, lại còn chỉ điểm những sai lầm.
Các bậc phụ huynh lập tức lại gần con mình nói: " Nhanh! Còn không cảm ơn bạn học Trang Thâm! "
Vẫn còn nước mắt trên mặt, ngẩng đầu đưa tay lau mặt đồng thanh nói: " Cảm ơn anh Văn! "
Khương chủ nhiệm, càng nhìn Trang Thâm càng thấy hài lòng. Lại nhìn qua mấy nam sinh không tốt tức giận nói: " Được, trường học sẽ theo như vậy mà thông báo phê bình. Lưu lại để xem xét, chỉ cần tái phạm một lần liền đuổi học, ai cầu xin nữa cũng vô dụng! "
Các nam sinh hít hít mũi, nhìn Trang Thâm như nhìn thấy trang bị cấp thần thánh, kích động nói: " Tuyệt đối sẽ không vi phạm! "
Khương chủ nhiệm cười ha hả nói với Trang Thâm: " Em lát nữa đi đến phòng làm gặp thầy Từ! "
Y quay đầu nói với đám người Hoàng Mao: " Các em thuận tiện đi lớp 10 gọi Cát Minh và Đoạn Niệm Vi đến chỗ Thầy Từ. Thầy Từ cũng có chuyện phải cần xử lí! "
Cửa phòng hiệu trường được mở ra, mấy nam sinh lĩnh nhiệm vụ đi đến lớp 10.
Ngoài cửa lại có một người đi vào, thanh âm êm dịu nói: " Chủ nhiệm! Em có một số chuyện liên quan đến đề trên app, không biết có thể gọi thầy không? "
" Trang Nhược Doanh! " Khương chủ nhiệm đối với ả rất có ấn tượng, thành tích không tệ. Lại hay tìm giáo viên hỏi bài, thái độ học tập rất tốt, nhưng vẫn là lần đầu trên thấy ả hỏi để trên app: " Em cũng bắt đầu làm đề trên app? "
Trang Nhược Doanh sau khi đi vào mới phát hiện bên trong phòng không chỉ có Thẩm Văn, còn có Trang Thâm.
Ả làm như không thấy Trang Thâm, ngược lại nhìn Thẩm Văn một cái, mới quay lại Khương chủ nhiệm gật đầu khôn khéo nói: " Vâng, thầy trong nhà có dạy, em mới bắt đầu làm! "
Trang Thâm không nhìn ả, trực tiếp đi ra ngoài. Thẩm Văn cũng đi ra ngoài theo cậu.
Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, khiến Trang Nhược Doanh có chút sững sờ, suy nghĩ một chút về việc tại sao đám côn đồ lớp 9 lại xuất hiện ở đây cũng với Trang Thâm.
Chẳng lẽ Trang Thâm lại gây chuyện?