Edit: Lũy Niên
Sáng sớm.
Cửa trước của tiệm bánh ngọt nhẹ nhàng bị đẩy ra, chuông được treo trên tay nắm cửa phát ra tiếng " Leng Keng " giòn tan.
Chu Lưu đứng ở đằng sau quầy thu ngân nghe được tiếng động. Lập tức ngẩng đầu lên, theo thói quen nói: " Hoan nghênh quý khách đến với..."
Nàng sửng sốt nhìn người đứng ngoài cửa nửa ngày mới phản ứng lại: " Tiểu Trang, sao em lại đến đây? "
Trang Thâm không nhanh không chậm đi đến chỗ quầy thu ngân, từ trong ngăn kéo lấy đồng phục của mình, vô cùng tự nhiên nói: " Ừ! Em hôm nay đi làm! "
Chu Lưu tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Dù sao thì nếu Trang Thâm đến, khách cũng sẽ đông.
Rất nhanh, cửa trước của tiệm lại được đẩy vào lần nữa.
Chu Lưu mang theo nụ cười nghề nghiệp, một lần nữa rạng rỡ nói: " Hoan nghênh quý khách đến với...Hả? Ông chủ!? "
Ánh nắng ban mai ngoài cửa chiếu sáng cả vùng trời, Thẩm Văn được ánh nắng bọc lấy đi vào bên trong. Mũi cao môi mỏng, rất bắt mắt. Nhưng mà đôi mắt nhìn khá mệt mỏi, nhìn qua liền biết anh ngủ không được ngon.
Thẩm Văn nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt: " Chào buổi sáng! "
Chu Lưu lập tức tỉnh hồn lại, lớn tiếng nói: " Chào buổi sáng! "
Không có chuẩn bị, nàng không nghĩ đến Thẩm Văn đến tiệm sớm như vậy.
Nàng chạy vào bếp thông báo tất cả nhân viên ra tập trung.
Nam nam nữ nữ đứng chung một chỗ, nghe được Chu Lưu vô cùng nhiệt tình nói: " Đây là ông chủ mới của tiệm chúng ta, họ Thẩm. Hôm nay đến tiệm để quan sát! "
Tất cả nhân viên đồng nói: "Ông —— chủ —— Thẩm —— chào —— buổi —— sáng ——!"
Thẩm Văn tìm được một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ đối diện quầy thu ngân, hai tay nắm lại, lười biếng nói: " Ừ! Chào buổi sáng mọi người! "
Anh quét mắt một vòng, nhìn thấy một người biểu tình lạnh lùng, cười híp mắt nói: " Nhân viên kia mấy hôm nay làm rất tốt, nay tăng lương cho cậu! "
Người bị anh điểm danh – Trang Thâm: " .... "
Quyết định đã được thông qua!
Những người khác: "? ! ? ! ? !"
Dáng dấp đẹp mắt thật sự muốn làm gì cũng được.
Chẳng những hấp dẫn được nhiều khách hàng, ngay cả ông chủ vừa nhìn thấy cậu cũng nhìn bằng con mắt khác xưa.
Thẩm Văn nâng cằm lên, biếng nhác nói: " Được rồi! Mọi người đi làm việc đi! "
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn bạn mấy lần. Cuối cùng chỉ có thể hâm mộ liếc nhìn Trang Thâm, sau đó mới tản ra ai làm việc của người ấy.
Tiếp đó có mấy người khác lục đục đi vào, Thẩm Văn tùy ý dựa lưng vào ghế. Nhấc mắt lên có thể nhìn thấy Trang Thâm đứng đằng sau quầy thu ngân.
Trang Thâm hơi cúi đầu, đặt bánh ngọt vào trong hộp. Sau đó, để lên trên bàn giao cho khách, động tác vô cùng thuần thục không biết đã làm qua bao nhiêu lần.
Ánh đèn trong tiệm chiếu lên đầu ngón tay của cậu, nhìn có hơi tái nhợt.
Chờ ba người khách đi ra vào, trong tiệm trở nên yên lặng. Thẩm Văn đứng lên, đi đến chỗ Trang Thâm. Khuôn mặt vẫn như cũ có phần mệt mỏi: " Làm tôi một cái bánh ngọt được không? "
Trang Thâm ngẩng mặt lên hỏi anh: " Muốn ăn loại nào? "
" Giống như lần trước bánh ngọt sô cô la! " Thẩm Văn lại suy nghĩ tiếp mới nói: " Đừng quá ngọt! "
Trang Thâm gật đầu: " Được! "
Sau bếp, mọi người vừa nhìn thấy ông chủ mới đi vào lập tức ngay cả nháy mắt cũng không dám nhảy, cố gắng tập trung làm công việc của mình.
Trang Thâm tìm một góc không có người, đem nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ. Đồng tác thuần thục bắt đầu làm bánh.
Thẩm Văn đứng đằng sau cậu, nhìn chằm chằm dáng vẻ gầy gò của cậu, ánh mắt híp lại.
Sáng hôm nay, anh cảm thấy mình đưa ra điều kiện đủ để mê hoặc người này.
Tiền công một ngày ở tiệm bánh ngọt nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm đồng, làm người mẫu so với làm phục vụ có thể mệt mỏi hơn. Nhưng chỉ mấy ngày có thể cầm trên tay mấy chục ngàn, không cần tính toán cũng có thể nghĩ cái nào hơn.
Nhưng anh không nghĩ đến chính mình sẽ bị cậu từ chối.
Anh không rõ vấn đề ở chỗ nào! Thẩm Văn rũ mắt, nhìn thấy cậu không ngừng động tác, xương cổ tay nhô ra.
Thẩm Văn cảm nhận được rằng trên các phương diện khác nhau cậu đều rất kỳ diệu.
Bên kia, Trang Thâm đóng lại lò nướng, rũ mắt xoa xoa đầu ngón tay: " Còn phải chờ bốn mươi phút nữa! "
Không biết có phải ảo giác hay khôn, nhưng anh cảm thấy mình ngửi được hương vị ngọt ngào của sô cô la trên người Trang Thâm. Thẩm Văn đột nhiên thấy đói.
Hắn tỉnh bơ mở mắt nói: " Ừ! Tôi đi ra ngoài trước! Làm xong bỏ vào túi giúp tôi! "
....................................................................
Chờ Thẩm Văn xách hộp bánh rời đi, Trang Thâm mới lấy điện thoại ra nhìn.
Bên trong nhóm lớp vẫn đang bàn luận về chủ đề hoa khôi được bình chọn lần này. Vẫn như tối hôm qua, để chế độ ẩn danh.
[ Tối ngày hôm qua, có ba vị thần tiên đánh nhau vô cùng kịch liệt. Một lúc người này đứng nhất. Không lâu sau, người khác đã leo lên hạng nhất. Thật sự rất kinh khủng! ]
[ Đúng, ngày hôm qua tớ ngồi theo dõi đến khuya. Tớ đánh cược người đó chắc chắn hạng nhất! Không nghĩ đến số phiếu của cậu ấy vẫn rất ổn định. ]
[ Nghe nói, hôm qua hai giờ sáng mới yên ổn chút, mấy người đều bầu chọn suốt đêm không ngủ sao? ]
[ Hiện giờ, hai người đằng sau vẫn được theo sát. Nhất là cái người lớp một kia, một đêm số phiếu tăng lên không ít! ]
[ Cái người lớp ba cũng vậy, số phiếu của hai người sát nhau! ]
[ Mặc kệ thế nào, nhưng vị trí hoa khôi trường học khẳng định nằm trong tay lớp mình rồi! ]
Trang Thâm nhíu này. Chuyện này xem ra không dễ như cậu đã nghĩ.
Một lần nữa mở diễn đàn trường lên, nhìn bảng xếp hạng.
Hạng Nhất – Trang Thâm
Hạng Nhì – Trang Nhược Doanh
Hạng Ba – Diệp Phân Phân
Trang Thâm khó chịu thoát ra ngoài.
Diệp Phân Phân không đứng hạng nhất thì thôi, nhưng tại sao lại xuống dưới.
Cậu nhấn vào một cái avatar màu đen ở trên đầu hỏi: [ Ngày hôm qua cậu không kéo lượt bình chọn của Diệp Phân Phân? ]
Tiết: Tôi một mực kéo lượt chọn của cô ta lên. Nhưng hai người còn lại cũng có người kéo giúp. Nhất là số phiếu của cậu, có một người rất lợi hại đang giúp cậu kéo phiếu.
Cho nên rốt cuộc kẻ ngu nào rảnh rỗi kéo phiếu bầu của cậu lên?
Trang Thâm tiếp tục nói: [ Không biết cậu dùng cách gì, nhưng phải kéo Diệp Phân Phân lên hạng nhất. ]
Tiết: [ Được tôi thử hắc chương trình của người kia đi ]
...................................................................................
Thẩm Văn trên tay cầm hộp bánh ngọt, đi đến chiếc xe đỗ bên cạnh quán, trực tiếp ngồi lên đi đến một sân tennis gần đó.
Tưởng Hoài đã chơi bóng được một lúc lâu. Nhìn thấy anh đến, y thở hổn hển, cầm chai nước nên nói: " Anh lại đi đến tiệm bánh ngọt! "
Y nhìn được túi đựng bánh quen thuộc trên tay Thẩm Văn.
" Ừ " Thẩm Văn ngồi lên ghế, mở hộp bánh ngọt trên tay ra.
Tưởng Hoài ngồi xuống nghỉ ngơi đối diện chỗ y, ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, cúi đầu nhìn anh hỏi: " Anh sao tự nhiên lại thích ăn bánh ngọt? Lại còn mua bánh ngọt, mùi vị ngon không? Lần trước bánh nhân kem một mình em ăn, ăn rất ngon! "
Thẩm Văn thong thả xé túi đựng bên trong. Lấy ra chiếc nĩa nhỏ. Xiên vào miếng bánh vừa nhỏ lại vừa mềm, sau đó mới chậm rãi mở miệng: " Trang Thâm làm cho tôi! "
" Hả? " Tưởng Hoài suy nghĩ mình cũng đau hỏi ai là người làm bánh?
Y thay đổi suy nghĩ nói: " Nhưng mà, Trang Thâm cũng thật lợi hại! Còn biết làm bánh nữa! "
Thẩm Văn thờ ơ ừ một tiếng.
Anh ăn được vài miếng thì dừng, lấy điện thoại ra rồi gửi đi một cái tin nhắn. Không lâu sau đó, có một người mang theo laptop đi đến.
Thẩm Văn mở máy lên, đi đến diễn đài trường. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào màn hình.
Tưởng Hoài ngồi ở bên cạnh liếc nhìn sang, kinh ngạc nói: " Diệp Phân Phân đứng hạng nhất? Anh không phải nói sẽ giúp Trang Thâm kéo phiếu bầu sao? "
Thẩm Văn mở một trang khác, tiếp tục ấn mật mã. Không lâu sau, anh trầm giọng nói: " Có người động tay động chân! "
Tưởng Hoài nhìn chằm chằm những dạy mất mã được anh đánh ra, kỳ quái hỏi: " Còn có người phá hư được chương trình cua anh sao? Là ai gan lớn như vậy? "
" Là người giúp Diệp Phân Phân kéo phiếu bầu! " Thẩm Văn gõ vào phần người chơi, cặp mắt hời hợt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh mở trang chương trình của mình, theo nhưng dấu vết đối phương lưu lại để tìm dấu vết.
...................................................................
Lượng khách ra vào tiệm bánh ngọt hôm nay, so với hôm qua thì ít hơn. Dù sao, phần lớn đều là đến nhìn tiểu ca ca đẹp trai.
Nhưng khi Trang Thâm đứng ở quầy thu ngân, lượng tiêu thụ so với trước kia thì nhiều hơn.
Sau một thời gian bận rộn, ở sau quầy thu ngân nhẹ nhàng đi nhiều. Chu Lưu nhìn tủ quầy ở phía sau: " "Bánh mousse đào cùng pancake xoài đều sắp hết rồi, em vào bên trong lấy ra đi. "
Trang Thâm ngẩng đầu nói: " Để em vào bên trong lấy! "
Chu Lưu gật đầu: " Vất vả cho em rồi! "
Trong vòng thời gian một câu nói, Trang Thâm rất nhanh quay trở về chỗ quầy thu ngân. Cậu đi rất chậm, lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Mới đến cửa sau, ánh mắt cậu nheo lại.
Chu Lưu đang cúi người lên hộp ở ngăn bên dưới, cho nên không nhìn thấy Hà Hàng đang cầm máy chụp ảnh nàng.
Ánh mắt Hà Hàng nhìn chằm chằm vào màn hinh điện thoại, mới vừa chụp ảnh xong. Cổ tay hắn bị một lực đạo hung hăng nắm chặt. Dùng lực trực tiếp kéo hắn sang một bên.
Hà Hàng không phản kháng được, lớn giọng quát: " Cậu làm cái gì? "
Hắn quay đầu nhìn, ngay lập tức bắt gặp được đôi mắt lạnh như băng, tựa như muốn đâm vào cơ thể hắn vậy.
Hà Hàng im lặng. Hắn bị khí tức trên người Trang Thâm ập vào mặt, lời đến miệng không nói ra được.
Sự tức giận hiện lên trong mắt Trang Thâm...giống như một con dao được mài sắc bén.
Chu Lưu nhìn thấy cũng sợ hết hồn, nàng đứng lên hỏi: " Làm sao vậy? "
Trang Thâm nhìn chằm chằm Hà Hàng, thấp giọng nói: " Tìm cậu ta có chút chuyện! "
Cậu không nói lời nào, kéo hắn đi thẳng vào nhà vệ sinh. Nắm lấy cổ áo hăn kéo người đập mạnh vào tường.
Sau lưng Hà Hàng đột nhiên chấn động, lưng đạp vào bờ tường lạnh như băng.
Động tác của Trang Thâm rất thông thạo. Thông thạo đến nỗi hắn không dám phản kháng. Trang Thâm là kiểu người, đã đánh thì chỉ có một kết quả duy nhất khiến người đó sống không được, chết không xong.
" Xóa tất cả ảnh cậu đã chụp đi! "
Giọng nói trầm thấp mang theo mười phần thiếu kiên nhẫn, lạnh nhạt lại mang theo mười phần uy hiếp.
Trang Thâm đứng ở mắt hắn. Rũ mắt nhìn hắn, như tùy thời điểm chỉ cần cậu muốn đều có thể giết chết hắn. Không mang theo tình cảm gì, lạnh đến mức có thể khiến cho Hà Hàng sợ hãi.
Hắn cố gắng lấy hết dũng khí. Trong đầu âm thầm nghĩ chỉ là một thằng nhỏ học lớp 11, cứng đầu thì sao? Có thể làm được gì hắn chứ?
" Xóa cái gì? Cậu bị bệnh à? "
Trang Thâm bây giờ hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cậu nắm lấy cổ áo Hà Hàng, kéo hắn đến bên cạnh bồi rửa tay. Cậu mở vòng nước ra, đè đầu hắn xuống: " Xóa! Hoặc là cậu sẽ biết hậu quả!? "
Một học sinh trung học lây đâu ra sức mạnh lớn như vậy chứ?!
Người này cho dù là sức mạnh hay biểu cảm trên khuôn mặt, đều khiến hắn không dám đối đầu!
Hắn lấy điện thoại xóa sạch những bức ảnh vừa nãy mình mới chụp được, sợ sệt nhìn Trang Thâm: " Xóa rồi! "
" Tôi nói cậu xóa hết toàn bộ, nghe không hiểu? " Trang Thâm liếc hắn, giọng lạnh tanh nói.
Hà Hàng nhìn vào đống ảnh bừa bộn trong máy mình, cắn chặt răng ấn chọn tất cả. Toàn bộ đã được xóa!
Hắn giơ điện thoại lên cho Trang Thâm nhìn: " Được chưa? "
Trang Thâm tùy tiện liếc nhìn điện thoại. Sau đó, đi đến gần hắn. Áp lại gần hắn, cậu thấy được hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt của Hà Hàng.
" Đây là lần cuối cùng! "
" Nếu để cho tôi thấy một lần nữa, thì chuyện không kết thúc dễ dàng vậy đâu! "
.......................................................................
Trang Thâm từ nhà wc nam đi ra, Chu Lưu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: " Sao vậy tiểu Trang? "
Trang Thẩm rũ mắt, thu lại sự lạnh lùng trên mặt: " Không có chuyện gì! "
Chu Lưu cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người chỉ người đàn ông đang đứng ở cửa: " Có người đến tìm em! Em có quen không? "
Trang Thâm nhìn theo hướng tay của nàng. Người đàn ông kia cậu biết. Là trợ lí của Trang Huy Nghiệp – Tiểu Lưu.
Hắn ta đến đây làm gì?
Trang Thẩm không có biểu cảm gì, đi đến trước mặt hắn: " Có chuyện gì? "
Tiểu Lưu nhìn thấy cậu. Trên mặt lộ ra một nụ cười qua loa cho có kêu một tiếng: " Trang Thiếu...."
" Có chuyện gì? Nói thẳng! " Trang Thâm cắt lời hắn ta muốn nói.
Đối mặt với người này, sự lạnh lùng trên mặt Trang Thâm lại hiện ra.
Tiểu Lưu cũng không nói gì nhiều, nâng mắt lên nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: " Trang tổng đang ở trong xe...muốn cậu lên nghe nói chuyện! "
Trang Huy Nghiệp ngồi bên trong xe thương vụ mày đen sắc mặt không được tốt. Hai cánh tay thả lỏng bắt chéo.
Nghe Trang Nhược Doanh nói Trang Thâm làm thêm ở một tiệm bánh ngọt. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu lão, là Trang Nhược Doanh đang lừa gạt mình. Chuyện này quá mức vô lý.
Trang Thâm làm sao có thể đi làm thêm ở một tiệm bánh ngọt?
Nhưng những bức hình Trang Nhược Doanh gửi cho lão quá mức chân thật, khiến lão không thể không tin. Nên lão để cho Tiểu Lưu đến hỏi thăm. Không nghĩ đến nói là sự thật.
Trang Thâm trước kia đánh nhau, lúc nào cũng làm mất mặt lão cũng được thôi. Nhưng bây giờ lại chạy đi làm thêm ở một tiệm bánh ngọt.
Đây là ý gì chứ?!
Nếu người ngoài biết được, còn tưởng lão ngược đãi con trai ruột của mình. Không cho con trai tiền để sinh hoạt!
Cửa xe bị mở ra, Trang Thâm vào vào ghế bên cạnh. Giọng cậu vẫn như cũ, rất lạnh nhạt: " Có chuyện gì? "
" Mày chính mình làm gì cũng không biết? " Trang Huy Nghiệp nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói không đè được cơn tức giận của lão: " Đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt! Mày cũng thật có tiền đồ! Muốn sau này cả đời đi làm công cho người ta? Mày bây giờ thôi việc quay về nhà cho tao! "
Đôi mắt sáng màu của Trang Thâm chậm rãi di chuyển nhìn về phía khuôn mặt tức giận của lão, trên mặt không có cảm xúc gì nói: " Tôi đi làm thêm ở chỗ này thì sao? Hợp pháp, hợp lí! Tại sao tôi phải thôi việc? "
Trang Huy Nghiệp giận dữ quát: " Tại sao? Tao nuôi mày lâu như vậy? Cho mày biết bao nhiêu tiền? Bây giờ mày lại chạy đến đấy làm. Để cho mọi người đều biết con trai của Trang Huy Nghiệp chạy đến chỗ như vậy làm thêm? Mày muốn tao mất hết mặt mũi? Chuyện này không bàn bạc nữa. ngay bây giờ thôi việc cho tao! "
Trang Thâm nhìn lão có vẻ rất tức giận, đột nhiên đuôi mắt Trang Thâm khẽ cong lên nợ nụ cười nói: " Ngài có phải nhớ lộn rồi hay không? "
Trang Huy Nghiệp cau mày nhìn cậu, không biết cậu đang nói cái gì.
Trang Thâm nhẹ giọng nói: " Trước khi tôi sáu tuổi, là mẹ tôi nuôi tôi. Ngài cả ngày đều ở công ty, ngay cả bóng cũng chẳng thấy. Sau khi tôi sáu tuổi, không còn ai nuôi tôi! Trong mười mấy năm tôi sống trên đời, ngài từ đầu đến cuối không xuất hiện được bao nhiêu lần. Bây giờ ngài lại muốn đi quản tôi? Ngài dựa vào cái gì? "
" Mày..." Trang Huy Nghiệp nhìn Trang Thâm, khuôn mặt cậu bình tĩnh bác bỏ những thứ lão nói. Ngực lão đột nhiên khó chịu.
Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy bộ dạng này của Trang Thâm! Những điều cậu nói ra, khiến cho lão cảm thấy cậu rất lạnh lùng.
Lão chưa cho Trang Thâm đủ tiền xài sao?
Có người cha nào hào phóng như lão sao? Tại sao lão không được quyền quản lí Trang Thâm?
" Nhưng ngài nói cũng không sai! Đúng là tôi tiêu tìm của ngài! "
Trang Thâm đưa tay vào trong túi lấy ra cái gì đó, rồi để ở giữa vị trí của hai người.
Trang Huy Nghiệp nhìn xuống. Thứ được đặt ở giữa chỗ ngồi, là một tấm thẻ ngân hàng?
Sắc mặt lão trắng bệch. Lão không thể tin được ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt thờ ơ của Trang Thâm.
" Bên trong thẻ có một trăm tám chục ngàn. Số tiền còn lại! Sau này tôi sẽ lại cho ngài! "
Lời edit muốn thông báo:
Pass chương 27: Đây là tên của một bài hát có tên lấy từ 1 câu trong Nam Triều Nhạc Phủ dân ca " Tây Châu Khúc". Mà câu ấy dịch ra có nghĩa: gió Nam biết tâm ý của ta, liền thổi mộng đến Tây Châu.
Gợi ý: Dùng Hán Việt, bỏ đầu lấy cuối. Viết liền, không dấu, không cách, không hoa. Ta được pass.