Edit: Lũy Niên
" Tiết Trì Mặc là bạn của tôi. " Trang Thâm mở cửa ký túc xá, đặt tay lên tay nắm cửa rồi quay ra nhìn anh: " Cậu ấy không phải người xấu. "
Ánh sáng trên hành lang ký túc không được tốt, Trang Thâm vươn tay bật điện trong phòng lên.
Căn phòng vốn tối tăm giờ lại được chiếu sáng, bóng của Thẩm Văn càng thêm rõ ràng.
Thẩm Văn rũ mắt, hình như anh đang suy nghĩ những lời của Trang Thâm mới nói. Không lâu sau đó anh đổi chủ đề: " Sau này nếu như có người làm phiền, cậu có thể nói với tôi. "
Anh nhìn Trang Thâm, đôi tròng đen nay lại phản chiếu một tầng ánh sáng: " Tôi cũng là bạn của cậu. "
Sáng sớm hôm sau, Trang Thâm bình yên đi đến tiệm bánh.
Chu Lưu nhìn thấy cậu, sửng sốt: " Chị đã bảo em khồng cần mà? "
Trang Thâm theo thói quen đi đường nơi lấy đồ làm việc, trên măt không có chút biểu cảm nào: " Không phải ít người sao? "
Chu Lưu hơi ngại ngùng: " Thật ra thì thiếu Cao Kỳ Phong đúng rất vội thật, nhưng em không đến cũng được mà. "
Sau một khoảng thời gian kinh doanh, con đường trước mặt tiệm được mở rộng. Chuyện kinh doanh ở cửa hàng cũng càng tốt, so với trước tốt hơn rất nhiều.
Nhân viên mới cũng tuyển thêm hai người, nhưng một nhân viên do bị trật khớp nên đang xin nghỉ. Nghỉ nửa tháng lận nên công việc trong tiệm rất bận.
Trang Thâm thờ ơ: " Không có gì, em qua đây làm bánh kem. Thuận tiện giúp mọi người. "
Rõ ràng làm bánh kem chỉ mất một-hai giờ, nhưng Trang Thâm ở lại nửa ngày. Cơ nào trong tiệm hết bận cậu mới xuống bếp.
Chu Lưu biết cậu muốn giúp đỡ mọi người.
Trang Thâm có quan hệ rất tốt với ông chủ của bọn họ. Thẩm Văn còn cố ý nói với cô.
Sau này, Trang Thâm muốn làm gì ở cửa hàng đồ ngọt cũng được.
Trong lúc thay ca, vừa lúc không có chuyện gì để làm. Chu Lưu cũng đi ra phía sau bếp, mở điện thoại di động ra tính chơi game giải trí một lúc.
Game này cho dù là trai hay giá, già hay trẻ. Không quan hệ tuổi tác xem như bạn bè mà chơi với nhau.
Hà Hàng nhìn qua màn hình di dộng của cô, trên mặt nở nụ cười vô cùng dịu dàng: " Em đánh với chị nhé? "
" Được, kéo chị với. " Kỹ thuật của Chu Lưu không được giỏi, có người kéo nên cô rất vui vẻ.
Trang Thâm đem bột bánh quấy mịn rồi đổ khuôn sau đó mới bỏ vào lò nường.
Cậu lau sạch ngón tay, nhìn sang phía bên kia. Nhìn thấy Hà Hàng ngồi chơi game vô cùng nghiêm túc, không có hành động gì không tốt. Lúc này mới thu lại ánh mắt.
Cậu nhìn ra được Hà Hàng rất thích Chu Lưu, thế nhưng hắn không dám mở miệng. Nên mới có ý định chụp lén cô.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra, Trang Thâm nhíu mày. Cũng không nhìn sang bên đấy nữa.
Điện thoại di động của Hà Hàng không ngừng phát ra âm thành game, sau đó không biết ai gọi nên ván cuối cùng bọn họ không chịu nổi nữa mà thua cuộc. Hà Hàng có điện thoại nên y ra ngoài nghe.
Chu Lưu rời máy nhìn qua phía Trang Thâm, cười hỏi: " Tiểu Trang, em có muốn chơi cùng không? "
Trang Thâm nhìn đồng hồ, bánh trong lò còn 30 phút nữa mới chín. Nên cậu ngồi xuống mở máy ra cùng chơi game với bọn họ.
Hà Hàng nghe điện thoại xong nên trở về, nhìn thấy hai người đang dựa vào đường, động tác cầm điện thoại giống nhua cô cùng. Chu Lưu thỉnh thoảng còn nhỏ giọng nói chuyện với Trang Thâm, trên mặt cô hiện rõ sự vui vẻ cùng ước ao rõ rệt.
" Tiểu Trang! Kỹ thuật của em thật tốt! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã ưin ba lần liên tiếp!!! " Chu Lưu liếc nhìn bảng thành tích, cô lại phát hiện Hà Hàng quay lại nở nụ cười xán lạn nhìn hắn: " Em muốn chơi cùng tổ đội không? Kỹ thuật của Tiểu Trang rất tốt, phần trăm win rất cao! "
Hà Hàng nhìn Trang Thâm ngồi một bên không có phản ứng gì, tay nắm chặt điện thoại di động.
Có những người không cần cố gắng cũng có được ánh mắt sùng bái của mọi người.
Nhưng loại người ấy suốt ngày mang bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt. Càng làm hắn tức giận.
Hà Hàng thu lại ánh mắt của mình, miễn cưỡng nợ nụ cười: " Không được, bây giờ em phải quay lại trường. "
Hắn đi ra ngoài nhưng không cam lòng mà nghiêng đầu liếc như Trang Thâm.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào đâu Trang Thâm chỉ mới đến không lâu đã được Chu Lưu yêu quý như vậy?
Nụ cười của Chu Lưu, ánh mắt của Chu Lưu dựa vào đâu mà khi nhìn Trang Thâm lại rực rỡ đầy sùng bái như vậy?
Hắn cảm thấy không công bằng.
Sau đó không lâu, Trang Thâm cũng làm xong bánh kem. Cậu cầm bánh kem đi ra ngoài, mở cửa đã nhìn thấy người đang đứng trước tiệm bánh.
Y mặc trên mình bộ đồng phục thể dục của Thất Trung, trắng xanh đan xen. Rõ ràng là ở nơi đông người. nhưng nam sinh đứng trước mắt cậu này lại nghiễm nhiên thu hút mọi ánh nhìn của bọn người. Chân dài, vai rộng, khuôn mặt anh tuấn, ngoại hình xuất sắc. Giá trị nhan sắc của y hoàn toàn không thấp.
Trang Thâm nâng mắt nhìn y: " Cậu qua đây làm gì? "
Tiết Trì Mặc đi đến, y thu lại sự lạnh lùng trên người: " Tớ đã điều tra việc ngày hôm qua. Người bên Thập Tam Trung đến gây sự với cậu là do Phạm Thịnh sai khiến, muốn thu thập cậu. Vừa nãy, tớ định cùng anh em đến đập hắn một trận. Nhưng hắn đã bị ai đấy đánh, đánh đến nỗi chấn động não phải nhập viện. "
Trang Thâm gật đầu.
Tiết Trì Mặc đi theo cậu về phía trước: " Tớ cũng không biết Phạm Thịnh sẽ có thể làm gì không nên đã phái người theo dỗi hắn."
Trang Thâm cũng không có gì, đi được một đoạn đường mới mở miệng: " Cậu tại sao ngày hôm qua lại gây sự với Thẩm Văn? "
Tiết Trì Mặc nhíu mày, trong đầu y hiện lại hình ảnh câu chuyện ngày hôm qua. Mặt y thoát cái đã lạnh đi: " Cậu ta cho tớ cảm giác không được tốt lắm. "
" Cậu ấy là bằng hữu của tớ, cậu cũng không nhất thiết phải ghim cậu ấy. " Trang Thâm thản nhiên trả lời y.
Tiết Trì Mặc nhịn không được nói: " Ánh mắt của cậu ta nhìn cậu rất kỳ quái. "
Trang Thâm nhìn y: " Ánh mắt của cậu nhìn cậu ấy cũng rất kỳ quái. "
Tiết Trì Mặc: " ... "
Tiết Trì Mặc: " Đã biết. "
Hai người đến cửa trường học, một chiếc xe từ phía sau đi đến.
Trang Thâm không quay đầu lại, nhưng Tiết Trì Mặc nhìn thoáng quá. Y phát hiện người ngồi trên xe là Thẩm Văn.
Chiếc xe chậm rãi chạy đến phía cổng trường, tốc độ tuy chậm nhưng vẫn nhanh hơn bọn họ.
Cũng chỉ còn mấy bước nữa là đến trường, Trang Thâm mở miệng nói với y: " Được rồi, cậu mau về đi! Sau này, nếu không có việc gì không cần phải tìm tớ. "
Ánh mắt Tiết Trì Mặc nhìn cậu, phản ứng của y hơi chậm: " Cậu bây giờ so với bên Thất Trùng tốt hơn rất nhiều. "
" Hửm? " Trang Thâm nghi hoặc nhìn y.
Tiết Trì Mặc cũng không tiếp túc câu chuyện, nhưng vẫn xem đây là chuyện tốt: " Cậu có thể như bây giờ. Có thêm bạn bè vẫn là tốt rồi. "
Trang Thâm không nói chuyện, xem như chấp nhận. Trả lời y một câu: " Sau này, tớ có gặp chuyện gì cũng đừng qua đây. Nếu tớ không giải quyết được sẽ nói với cậu.
Biểu cảm trên mặt của Tiết Trì Mặc hiếm thấy lộ ra vẻ sửng sốt, rất nhanh y đã trả lời lại: " Nếu như tớ biết chuyện, mặc kệ câu có nói hay không. Tớ chắc chắn sẽ chạy đến đây. "
" Cậu không cần về trả ơn mà giúp tớ. " Thanh âm của Trang Thâm giữa tối thu tựa như mang theo hơi lạnh: " Không đáng. "
Tiết Trì Mặc nhíu mày: " Đáng. Nếu như không phải cậu giúp, thì có lẽ tiền thuốc ngày ấy..."
" Số tiền kia không phải của tớ, đều là của anh hai cùng ba tớ cầm đến. Tất cả đều cho cậu. " Trang Thâm cắt đứt lời y: " Chiếu theo những lời cậu nói, nếu vậy cậu phải làm việc cho cả bọn họ. "
Tiết Trì Mặc nghe được những lời này của cậu hơi sửng sốt.
Năm đó, mẹ của y ung thư vú giai đoạn cuối. Tiền bệnh viện, tiền thuốc cùng chi phí khác tổng hơn hai triệu.
Y khi đó chỉ có thể dựa vào những đơn lập trình để kiếm tiền, nhưng dù thế nào cũng chỉ như muối bỏ biển.
Y ở Tiết gia chỉ là một đứa con riêng, Tiết gia không cho y nổi một đồng. Từ nhỏ, y sống với mẹ tại một phòng trọ cho thuê. Mẹ của y chính là tất cả ánh sáng đối với y.
Nhưng dù cho khổ cực như vậy ông trời vẫn không muốn cho y một cái công bằng, ông trời muốn cướp đi thứ ánh sáng ấm áp chiếu sáng cuộc đời y.
Lúc đầu, Tiết Trì Mặc muốn nghỉ học để đi Đả Hắc Quyền, nhưng chính Trang Thâm đã ngăn cản y. Cậu cho y hai triệu, cho y số tiền còn thiếu.
Thế nhưng mẹ Tiết cuối cùng vẫn không đánh bại được căn bệnh ung thư.
Nếu như, trước đó y sớm chứng minh cho Tiết gia thấy được năng lực của mình thì có lẽ mẹ của y sẽ không vì ung thư giai đoạn cuối mà bỏ y đi sớm như vậy.
Mặc kệ như thế nào. Ở thời khắc cậu đưa tiền cho y, Tiết Trì Mặc đã hứa với bản thân dù thế nào thì Trang Thâm vẫn mãi là anh em tốt của y.
Tiết Trì Mặc nhíu mày: " Thế nhưng vẫn là cậu giúp tớ. "
" Không phải cậu đã nói sẽ trả lại số tiền ấy không phải sao? " Trang Thâm nâng mắt hỏi y
Tiết Trì Mặc gật đầu.
" Tiết Trì Mặc. "
Nghe được có người goi tên mình, Tiết Trì Mặc rời ánh mắt nhìn về phía Trang Thâm.
Ánh sáng mặt trời cuối cùng cũng tắt, đứng dưới ánh đèn điện le lói làn da của Trang Thâm vẫn trắng như trước liếc mắt của có thể thấy rõ ràng đường nét trên con người cậu.
" Tớ không cứu người, Trang Thâm cũng không cứu người. " Trang Thâm mở miệng, ánh sáng trong con ngươi của cậu rất nhạt. Một câu trần thuật nhưng tựa hư lại bao hàm tất cả: " Mà là chính cậu. "
Bước chân chân Tiết Trì Mặc dừng lại, y nhìn bóng dáng thiếu niên cao gầy trước mặt. Trong lòng không nhịn được mà có một cảm giác khác lạ. Thoái mới hơn, tựa như những nỗi buồn, ưu tư ngày xưa thoát chống đã bay mất một chút.
Y nghe được thanh âm của người trước mắt: " Cậu không cần sống vì bất kỳ kẻ nào. "
Trang Thâm vừa đi vào cổng trường, liền nhìn thấy được Thẩm Văn đang đứng ở cửa chờ cậu.
Thẩm Văn nhìn cậu, khuôn mặt anh vẫn vậy luôn mang theo sự thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng giọng nói của y lại mang theo vài phần dịu dàng: " Cậu đến tiệm bánh à? "
" Ừm. " Trang Thâm đưa cho anh hộp bánh kem luôn cầm trên tay: " Cho cậu. "
" Cảm ơn cậu. bạn cùng bàn! " Thẩm Văn rũ mắt nhìn xuống. Lông mi của y khẽ hạ, thế nhưng không che nổi sự vui vẻ trong đáy mắt.
Ngón tay trắng mang theo hơi lạnh tiếp nhận hộp bánh kem.
Trên tay Trang Thâm không cần gì nữa, nên cậu tính lấy điện thoại di động trong túi ra xem giờ. Nhưng sờ mãi cuối cùng mới phát hiện túi không có gì cả.
Thẩm Văn nhìn cậu đút tay túi, nghiêng đầu nhìn cậu.
" Có khả năng tôi bỏ quên điện thoại di động ở tiệm bánh rồi, tôi quay lại lấy. " Trang Thâm xoay người đi về phía cổng.
Thẩm Văn lấy điện thoại gọi cho tài xế: " Để tôi đưa cậu đi. "
Lúc đến tiệm bánh, bên trong không có ai. Chỉ có một người đang ngồi trong quầy thanh toán.
Trang Thâm biết nhân viên thanh toán của quán, cậu đi vào bên trong lấy điện thoại của mình.
Cậu phát hiện không thấy Chu Lưu không ở quán, cậu cảm thấy hơi kỳ quái, nên mới hỏi: " Chị quản lý không ở đây à? "
" Có. " Người ở quầy thanh toán trả lời lại cậu: " Chị ấy ở trong kho hàng, khi này Hà Hàng về có đi vào trong tìm chị ấy! "
Lông mày Trang Thâm đột nhiên nhíu lại: " Hà Hàng cũng ở bên trong sao? "
" Hả? " Người ngồi ở quầy thanh toán không biết tại sao y lại cảm thấy thân nhiệt cơ thể mình giảm mạnh, khẽ run rẩy: " Đung vậy...mới đi vào xong! "
Ánh mắt Trang Thâm lạnh dần, nhanh chóng đi đến kho hàng.
Nếu như chỉ là một nhân viên nam bình thường đến tìm Chu Lưu, cậu sẽ không quan tâm quái nhiều.
Nhưng vấn đề ở đây Hà Hàng đã từng chụp lén cô.
Tâm trí Trang Thâm lạnh dần, mỗi khi nghe đến cái tên này trong nháy mắt tâm trí cậu luôn gạt bỏ ra ngoài. Cái tên này khiến cậu chán ghét.
Trang Thâm nắm lấy khóa cửa tính mở ra.
Nhưng không được...
Cửa bị khóa lại từ bên trong.
Trang Thâm khẽ mím môi, cậu lùi lại hai bước. Sau đó dùng một cước đạp thẳng vào cánh cửa.
Chỉ với mấy cú đá, trên cửa xuất hiện vết nứt. Rất nhanh Trang Thâm đã đạp tung được cánh cửa, cậu chạy vào bên trong.
Hà Hàng hoảng hốt quay đầu lại.
Ánh mắt cậu khóa chặt trên cổ tay của Chu Lưu còn đang bị Hà Hàng nắm lấy.
Viền mắt Chu Lưu hơi đỏ, ngoại trừ tóc rối thì bên dưới vẫn còn chỉnh tề.
May mắn cậu không đến muộn.
Hà Hàng nhìn cậu, hắn buông tay Chu Lưu ra. Chưa được 1 phút, cánh tay hắn bị Trang Thâm nắm lấy.
Động tác của Trang Thâm vô cùng trôi chảy, dứt khoát đem hắn ném thẳng vào góc đồ bên kia.
Bên trên là giá hàng, bị một lực mạnh tác động vào. Bao bột còn yên vị trên giá bây giờ lại lung lay sắp đổ, nện thẳng xuống mặt của Hà Hàng.
Hà Hàng dùng sắc vung hết đống bột từ trên người mình xuống, trên mặt nam sinh còn dính chút bột. Con mắt không có chút thiện ý gì, nội giận đùng đùng buông ra những lời thô tục: " Con mẹ nhà mày, mày dám đánh bố mày à? "
Trang Thâm không cho hắn thời gian mắng chửi, trực tiếp túm lấy cổ áo của hắn quật thẳng xuống đất.
Đầu đập mạnh trên đất, đằng sau truyền đến cơn đau đấm thẳng vào đầu. Miệng theo phản xạ mà kêu đau, cái gì cũng không mắng được nữa.
Ở bên ngoài cửa kho, Thẩm Văn đứng dựa vào tường. Thân ảnh thon dài ấy chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn sang bên này.
Những ngón tay Trang Thâm trắng muốt như ngọc, những sợi máu xanh xanh như ẩn như hiện. Thế nhưng lại cho người ta cảm giác cậu vô cùng gầy yếu.
Nhưng cũng chính đôi tay đã quật cho đối thủ đến sức phản kháng lại còn không có.
Hôm nay, Hà Hàng đi uống rượu. Biết mà rượu vào thì gan càng to hơn. Thế nhưng khi hắn nhìn thẳng Trang Thâm, thân thể không tự chủ mà run rẩy.
Trang Thâm hiện tại so với trước đây không chỉ đáng sợ hơn mà còn khủng bố hơn.
" Lần trước tôi đã cảnh cáo cậu, đừng có động vào chị ấy. " Thanh âm của Trang Thâm rất nhẹ, thế nhưng không hiểu sao vẫn khiến người nghe run rẩy vì lạnh.
Hà Hàng giãy dụa, cánh tay hắn khẽ di chuyển. Thế nhưng cố thế nào cũng chỉ phát ra tiếng đau.
Chu Lưu nhìn cậu đánh người ra như vậy, cô bình tĩnh lại nhỏ giọng nói: " Tiểu Trang....đừng đánh....nếu không xảy ra án mạng không đáng em ạ..."
Chu Lưu chỉnh lại mái tóc loạn xạ của mình, trong mắt vẫn còn hồng hồng. Cô nói với Hà Hàng: " Hà Hàng, cậu hôm nay uống rượu nên mới làm ra những chuyện không đúng, xem như tôi bỏ qua cho cậu. Nhưng đối với cửa hàng không được...Tôi sẽ chuyển khoản tiền lương của cậu tháng này vào tài khoản của cậu. Cậu từ bây giờ không cần đến tiệm làm việc nữa. "
Hà Hàng mở to hai mắt nhìn cô, hắn hình như đang muốn đứng lên, trong miệng không người lẩm bẩm: " Em thích chị,,,Chị biết, tại sao lại đối xử với em như vậy? Em thích chị mà..."
Hắn còn chưa kịp làm gì, Trang Thâm đã túm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài.
Hà Hàng còn đang muốn giãy dụa. thế nhưng khi hắn nhìn mấy người mặc quần áo đen cơ bắp cuồn cuộn. hắn đột nhiên dừng lại.
Thẩm Văn đi ra khỏi tiệm, thanh âm của anh vẫn lười biếng như cũ: " Dạy cho cậu ta một bài học thật tốt. "
Mấy người mặc đồ đen nhận lệnh: " Vâng "
Trang Thâm nhìn chằm chằm Hà Hàng bên ngoài, cậu đè nặng giong nói của mình, nhấn mạnh từng chữ: " Cút, đừng để tôi gặp lại cậu. "
Hà Hàng lên tiếng kêu cứu. Nhưng ngay sau đó cậu bị người mặc đồ đen túm cổ áo xách đi như đang xách một con gà vào thẳng con hẻm nhỏ.
Thẩm Văn cúi đầu, chậm rãi đưa cho Trang Thâm tờ khăn giấy. Anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt hỏi: " Trở về? "
Trang Thâm cúi đầu, ừ một tiếng.
Tài xế lập tức lái xe đên. Lúc Trang Thâm lên xe biểu cảm trên mặt vẫn còn vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên trong lòng không vui.
" Tôi cho quản lí nghỉ ngơi nửa tháng. " Thẩm Văn ngồi bên cạnh cậu, âm thanh của anh tựa như chứ ấm áp bên trong: " Cậu đến đúng lúc nên chị ấy không bị sao cả. "
Trang Thâm nghiêng đầu nhìn qua ngoài cửa xe, những cơn nóng không ngừng dâng lên trong bụng bị cậu dẹp đi.
Những loại chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đã gặp rất nhiều.
Nhưng mỗi lần như vậy cậu vẫn không khống chế được cảm xúc trong lòng.
Thẩm Văn ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay về phía cậu.
Trang Thâm cúi đầu nhìn xuống.
Đôi tay thon dài dừng ở chỗ tay cậu, mở ra thả xuống tay cậu một viên kẹo hoa quả.
" Đừng suy nghĩ nhiều, ăn một viên kẹo sẽ thấy thoải mái. " Thẩm Văn nghiêng đầu nhìn cậu. khuôn mặt anh vẫn vậy, lười biếng.
Trang Thâm khẽ mím môi, cầm lấy viên kẹo trong tay xé giấy gói bỏ vào miệng.
Trên gương mặt câu nhu hòa, ở bên phía má nhô nên một khối nhỏ.
Xa xa đèn đường chiếu sáng mọi nơi, đột nhiên cậu phát hiện hình như con đường này không đúng. Cậu quay lại nhìn anh: " Chúng ta đi đâu vậy? "
Bên trong xe luôn có rèm che, Thẩm Văn nhàn nhạt trả lời di: " WZQ tỏ chức thi đấu giao lưu cùng mấy đội khác. Gồm cả YL, cậu muốn đi xem không? "
Trang Thâm chơi game này lâu như vậy, tất nhiên sẽ biết hai đội này là gì. Đây đều là những đội tuyển chuyên thi đấu quốc gia. Tuy rằng thực lực không phân được cao thấp.
Nhưng thành tích của hai đội đạt được cũng không tệ. Người hâm mộ của WZQ so với YL nhiều hơn rất nhiều, đa phần đều là đội trưởng của bọn họ.
Giá trị nhan sắc của Liên Gia Ngôn còn cao hơn cả minh tinh điện ảnh.
Cái này không hề nói khoang trương, có rất nhiều nữ sinh vì y mà bắt đầu tìm hiểu về game này.
Chỉ vì y không chỉ là nam chính trong mộng của vô số cô gái mà còn là game thủ chuyên nghiệp.
Trang Thâm không rảnh rỗi thì cũng là nhàn rỗi. Cậu vẫn chưa từng xem các cuộc thi đấu game chuyên nghiệp. Cậu đi theo Thẩm Văn đi thẳng vào bên trong.
Vị trí của Thẩm Văn ở hàng đầu tiên, tầm nhìn rất tốt.
Phía trước chính là màn hình lớn. Hình ảnh được lia qua nhiều nhất chính là Liên Gia Ngôn, chỉ cần có hình ảnh của y trên màn hình nhất định khán phòng sẽ tràn ngập tiếng la hét của nữ sinh.
Ngày hôm nay, Trang Thâm mới có thể diện kiện nhan sắc của vị nam thần mà Hách Chỉ luôn treo bên cửa miệng.
Liên Gia Ngôn mặc đồng phục của đội mình, cậu nhìn thoáng qua cũng chỉ đoán y mới 20 tuổi. Khuôn mặt mang mét trầm ổn, nhã nhặn.
Chỉ là y ngồi ở đấy rất có khí thế của một vị đội trưởng.
" Đây là đội tuyển mạnh nhất trong nước, WZQ " Thẩm Văn đúng bên cạnh cậu giới thiệu sơ bộ cho cậu nghe: " Cậu có thể nhìn thử. "
Trang Thâm: " ... "
Cậu nhìn cái gì chứ?
Chẳng lẽ Thẩm Văn nghĩ cậu là đứa không biết gì?
Trận thí đấu rất nhanh đã bắt đầu.
Như lời của Thẩm Văn thì WZQ không tệ. Trận đấu vừa bắt đầu cục diện mới nhanh chóng được mở ra. Ngay lập tức áp đảo đối phương, không chỉ vậy sự kết hợp giữa các thành viên trong đội đều vô cùng ăn ý.
Nhưng đến khi YL lên sàn, tình hình áp đạo từ đầu của WZQ ngay lập tức bị giảm xuống. Thậm chí có thể nhìn thấy được điểm số của ván đấu này đang bị dẫn trước đối với WZQ.
Kỹ thuật của hai đội tương đối ngang nhau, trong thời gian ngắn khí thế trong sân tăng vọt.
Thẩm Văn ngồi chính giữa hỏi cậu: " Cậu đoán ván này đội nào thắng? "
" WZQ " Trang Thâm ngay lập tức trả lời.
Thẩm Văn: " Vì sao? "
Trang Thâm nhìn chằm chằm hình ảnh đang được chiếu trên màn ảnh, nhạt nhàn nói: " Đội viên số 5 của WZQ theo không kịp đội hình. YL bắt được nhược điểm này nên mới có thể chiếm thế thượng phong. Thế nhưng, YL vẫn áp dụng chiếc lược này thì sẽ chẳng được bao lâu mà WZQ sẽ dành lại lợi thế. Khi đó YL cũng không có cách nào để bảo toàn số điểm.
Thẩm Văn nghe cậu trả lời, ánh mắt nhìn thẳng lên màn ảnh khóe miệng khẽ nhếch.
Quả nhiên, chưa được vài phút. WZQ đã lội ngược vòng. Cố y dùng số 5 để nhử YL, cuối cùng một đòn hạ sát.
Nhũng người hâm mộ ngồi xung quanh không khỏi nhìn thoáng qua Trang Thâm, không nghĩ đến người này ngay cả chiến lược cuae YL cũng nhìn ra.
Thi đấu kết thúc, người dẫn chương trình kịch động mà chúc mừng WZQ. Nói xong một đoạn như diễn thuyết, người dẫn chương trình bắt đầu hỏi hai đội.
Liên Gia Ngôn được hỏi ngay đầu tiên, người dẫn chương trình vui vẻ hỏi y: " Liên Gia Ngôn, cậu mỗi lần thi đấu đều có thể dẫn dắt WZQ dành được thắng lợi. Không biết với chuỗi thắng như vậy cậu có ý kiến gì không? "
Liên Gia Ngôn hiện đại đứng dưới ống kính cũng như đứng trên sàn thi đấu, khuôn mặt mang vẻ trầm ổn nhã nhặn: " Tôi cũng không phải lúc nào cũng thắng. "
Người dẫn chương trình sửng sốt, nhưng rất nhanh cô đã hồi phục lại tinh thần: " Ý là cậu cũng đã dừng bị đánh bại? Tôi vẫn luôn nghe nói tỷ lệ phần trắm win của cậu là 100%..."
Liên Cả Ngôn nhìn màn ảnh, vô cùng tự nhiên không chút che đậy nói: " Có một lần PK, tôi bị đánh bại bởi một người không phải game thủ chuyện nghiệp. Cho nên, hiện tại tôi vẫn đang lỗ lực cố gắng. "
Y vô cùng tự nhiên nói: " Hy vọng nếu như còn cơ hội, tôi muốn PK lại với cậu ấy. "
.........................................................
Bóng tối bao phủ, hắn hoàn toàn không nhìn thấy chút ánh sáng nào phía trước mắt.
Thời điểm bị những kẻ mặc đồ đen đánh đập, hắn cuối cùng cũng đã nhận ra.
Hắn đã mất đi lý do để tiếp tục ở tiệm bánh, sau này hắn cũng đã hết cơ hội được cùng người hắn yêu.
Những chuyện này, tất cả đều là do Trang Thâm...
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy, thì ngay trước mắt lại xuất hiện một cánh tay đưa về phía hắn
Hà Hàng ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một cái đầu được quấn đầy băng vải trên làn da ngâm đen của thiếu niên.
Hắn ta nhìn Hà Hàng cười, cụ cười hết sức khó coi: " Có cần giúp một tay không? "
.........................................................
Sau một khoảng thời gian liên tục PK trên game, Trang Thâm thẳng tắp tiến vào top 100.
Hiện giờ người xem livetream của đã tăng hơn 60 vạn.
Lúc cậu live luôn giấu mặt, ngay cả tay cũng không lộ ra, chỉ có một chút hình ảnh nhỏ nhoi.
Thỉnh thoảng bởi vì còn nói chuyện với người bên cạnh. Lý thuyết đơn giản của trò chơi,
cũng chỉ nói hai lời, tuyệt đối không hơn.
Ngay cả khi có người đập một món quà mang giá trị lớn cậu cũng thờ ơ.
Giống như bây giờ, cái người luôn gọi W trực tiếp đạp vào live của cậu mười mấy cái Biển Lam Thạch.
[ W có phải W người ta biết không? Mỗi ngày không nói không rằng đập mấy vạn, giàu dữ. ]
[ Là cậu ấy, chính cậu ấy. Hai người này chắc chắn là bạn thân. ]
[ Lầu chủ vị bằng hữu gì đó ngoài đời của cậu lâu rồi không thấy xuất hiện. Khi nào thì tiếp túc phát cơm chó cho chúng tôi vậy? ]
[ Bằng hữu nào vậy? ]
Trang Thâm vừa mới chuẩn bị vào ván mưới, lập tức nhận được tin nhắn của cậu bạn thân W: [ Chưa ngủ à? ]
Trang Thâm cúi đầu nhìn thời gian, mới phát hiện hiện tạid dã 11h.
Nhìn lại phòng, không biết bạn cùng phòng của y đã trở về từ lúc nào. Thu dọn mọi thứ rồi ngủ rồi.
Trang Thâm trả lời lập tức ngủ, sau đó trực tiếp tắt live cùng game lên giường đi ngủ.
Hắn mỗi lần phát sóng hay kết thúc đều không quảng cáo bất kỳ thứ gì. Live cũng phải xem tâm tình hôm nay thế này, thỉnh thoảng quên nhìn giờ nên sẽ lâu hơn mọi khi.
Có thể vì kỹ thuật của cậu tố nên cho dù không cố định thời gian thì người xem cậu chơi game vẫn rất nhiều.
Trang Thâm chưa có xem qua tin nhắn thông báo, hôm nay với có tâm tình lướt xem.
Khi nhìn thấy, đầu tiên cậu hơi sửng sốt. Sau đó mới xác định hai mắt nhìn không hề nhìn nhầm.
Chỉ mới có hơn mười ngày, mà tiền thưởng của cậu đã nhận được 1 triệu?
Việc kiếm tiền ở thế giới này hình như do so với ngoài kia thì tốt hơn rất nhiều.
Trang Thâm tắt điện thoại di động. Nhìn con số này tâm tình không khỏi vui vẻ hơn.
Đối với cậu tiền chỉ cần đủ là được.
...............................................................................
Sau khi đổi giáo viên dạy văn mới, học sinh lớp 11-10 tinh thần hiếu học tăng nhanh. Mỗi lần đến có tiết văn đều vô cùng mong chờ.
Tiết ngữ văn sau tiết tự học sáng sớm, Trang Thâm vui vẻ đi vào phòng học. Lại nìn thấy trước bàn cậu bị mấy người vây quanh.
Dáng dấp cũng rất lạ, hình như không chung lớp với cậu.
Trang Thâm làm như không thấy bọn họ, mặt không đổi ngồi vào chỗ của mình.
" Trang Thâm, bọn tớ là hội học sinh. Bọn tớ đến đây muốn nói chuyện với cậu về ngày thành lập trường. " – Một nữ sinh cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng.
Trang Thâm nhìn cô: " Hửm? "
Học sinh dẫn đầu nhìn cậu: " Trường chúng ta sắp đến sẽ tổ chức kỳ niệm ngày thành lập trường. Sẽ có một vở kịch, chuyện diễn kịch này năm nào cũng có. Năm này chúng ta muốn diễn vở kịch công chúa ngủ trong rừng...."
Cô dừng một chút, nói thẳng vào vấn đề: " Chúng tớ muốn mời cậu đóng vai công chúa..."
Biểu cảm trên gường mặt Trang Thâm nhanh chóng lạnh xuống: " Tôi? Công chúa? "
" Ừm, đúng như vậy! " Học sinh dẫn đầu nhìn cậu, biết rằng không mong đợi cậu tự nhiên đồng ý. Vậy nên kiên định nói: " Người diễn tiết mục này, trước đây đều là do hoa khôi giảng đường cùng hotboy trường cùng nhau diễn. Đây chính là quy định mà trước giờ mọi người đều ngầm đồng ý.
Trang Thâm không biết mấy người này đang nghĩ cái gì trong đầu, cậu cố gắng duy trì giọng nói bình thường nhất có thể: " Tôi là nam. "
" Chúng tớ biết, cô nhất định sẽ chú ý vấn đề này. " Học sinh dẫn đầu kia lập tức trả lời hăn: " Chuyện này chúng ta cũng đã nghĩ đến, cho nên vì sự công bằng của toàn bộ sự kiện. Chúng tớ đã đi đến quyết định. Đã lựa chọn một quyết định vô cùng công bằng..."
Trang Thâm trừng mắt nhìn.
Học sinh dẫn đầu nói: " Vậy nên năm nay, toàn bộ nhân vật nữ đều do nam sinh đảm nhiệm diễn. "
Trang Thâm: " ... "
Hội học sinh đúng là toàn nhân vật thiên tài.
..............................................................
Lời editor muốn nói: Hôm nay sẽ có hai vấn đề, đầu tiên chính là về vở diễn cuối chương. Tôi nghĩ là vở kịch công chú ngủ trong rừng. Nhưng không biết có phải hay không. Tôi search google chính là vở kịch này " công chú ngủ trong rừng " nên trong quá trình edit có cảm thấy sai sót. Tôi sẽ lập tức sửa lại.
Vấn đề thứ hai thì chúc các bác trung vui vui vẻ, khoái lạc, hạnh phục và nhiều niềm vui.