Edit: Lũy Niên
" ĐM? " Tưởng Hoài kinh ngạc đến ngay người, y sợ rồi đấy!
Thẩm Văn vậy mà lại thích một ai đó sao? Rốt cuộc ai là thiên sứ của anh vậy?
Lưu Phàm mất lòng tin với người bên cạnh, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: " Cậu nói xem người mà cậu ấy thích có phải là người trong bài post hôm qua tôi cho cậu xem không...? "
" ĐM?! " Tưởng Hoài nghĩ lại bài post ấy lại càng thêm khiếp sợ: " Cậu nói như vậy..."
Tuy là y không phải nơi nào cũng ở bên cạnh Thẩm Văn, thế nhưng những người mà anh quen biết dù ít hay nhiều y đều đã gặp qua, y không thấy anh thật sự đối với ai đó đặc biệt một cách lạ thường cả.
Ngoài trừ Trang Thâm.
Thẩm Văn có thể đồng ý bỏ thời gian quý giá của mình ra chỉ để dạy kèm cho Trang Thâm những kiến thức cơ bản mà đối với anh chỉ như ăn một cục kẹo.
Những khoảng thời gian gần đấy chẳng biết tại sao lại luôn có mặt trên lớp.
Chẳng hiểu tại sao lại tham gia đại hội thể thao.
Cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại tham gia chuyến du lịch mùa thu này.
Những hành động lạ kỳ ấy của Thẩm Văn không ai có thể giải thích được.
Nhưng điểm chung đều là có Trang Thâm đi cùng.
Tưởng Hoài lâm vào mê man, y rơi vào yên lặng trong chính suy nghĩ của mình.
Không chỉ có mình y, tất cả các nữ sinh đều mồm chữ O, đã có topic được đăng tải trên diễn đàn.
Đáng sợ! Thẩm Văn chính miệng thừa nhận đang thích một người!
Chỉ với tin tức này thôi cũng đủ thỏa mãm những người tham gia trò chơi này, nhưng mà người anh thích là ai lại không có cách nào để biết được, mãi cho đến khi trò chơi kết thúc. Thẩm Văn vẫn không bị quay trúng lần hai.
Lửa trại kết thúc, mọi người đi lên xa quay về khách sạn. Mọi người đứng đợi ở sảnh chờ thầy phát thẻ phòng.
Từ Học Hải cầm một xấp thẻ trong tay, đứng phía trước nói: " Hiện tại chúng ta đang gặp một chút vấn đề về phòng, thiếu một phòng hai giường, hiện tại trong tấm thẻ này có một căn phòng chỉ có một giường. Nhưng mà các em yên tâm, giường bên trong rất rộng, không cần phải chen chúc đâu! Vì tính công bằng lên ngẫu nhiên nhé, vào ai thì chính là của người đó. "
Từ Học Hải mở thẻ cho học sinh của mình chọn, Thẩm Văn tùy tiện lấy một tấm, sau đó đưa cho Trang Thâm xem: " 520. "
Trang Thâm ừm một tiếng.
Tưởng Hoài ở bên cạnh nói: " Phòng của tôi 516, ây chúng ta cách nhau rất gần nha. Tầng năm đều là phòng hai ngươi!? Tôi thấy các cậu lấy được phòng trên tầng 6 đoán chắc là phòng đơn. "
Tưởng Hoài cùng những nam sinh khác đều không thấy có cái gì sai, nhưng những nữ sinh đứng bên lại không nghĩ giống như vậy.
520...
Đến con số còn rõ ràng như vậy thì sao mà có thể không nhìn ra được chứ!?
Bọn họ cũng suy nghĩ quá đơn giản đi!!!
Số phòng vừa nghe đã biết là...
Sau khi ra khỏi thang máy hai người Tưởng Hoài tìm được phòng trước. Phòng đơn hai người, nhưng phòng nhìn qua thi khá là mới.
Thẩm Văn cùng Trang Thâm một đoạn ngắn nữa cũng tìm thấy được phòng của mình.
Thẩm Văn cà thẻ mở cửa phòng, lại cắm thẻ vào chỗ để thẻ trên tường: " Cậu muốn ngủ giường nào chọn trước đi, tôi sao..."
Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, Thẩm Văn nhìn vào bên trong, lời đến miệng lại không thể thốt ra được.
Anh nghiêng mắt, khóe môi mang theo một chút vui vẻ: " Có vẻ như chúng ta là người may mắn rồi! "
Trang Thâm cũng đi vào, cậu nhìn được cảnh tượng bên trong.
Phòng của bọn so với phòng của Tưởng Hoài tuy rằng độ lớn tương đương, nhưng nhìn qua lại vô cùng rộng rãi. Bởi vì bên trong chỉ có một chiếc giường lơn.
Một cái giường tròn rất lớn.
Trên ga giường trắng như tuyết còn rải hoa hồng.
Đen ngủ màu vàng, giường nằm ở giữa mang theo sự ám muội lại có ý tình tứ.
Phòng này là phòng dành cho những cặp đôi yêu nhau..!
Tưởng Hoài nhìn xong phòng của bọn họ cũng chạy qua đây, cửa phòng được mở sẵn. Nên y trực tiếp đi thẳng vào bên trong: " Phòng của các cậu hình như giống phòng của! Tủ lạnh ở đây thật nhỏ....giường của các cậu—?
Tưởng Hoài nhìn qua cái giường tròn lớn rải đầy hoa hồng kia.
Y cùng Lưu Phàm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt điên cuồng phóng ra những dòng suy nghĩ.
Tưởng Hoài: ĐM, phòng tình nhân!!! Tôi nên nói cái gì đây?
Lưu Phàm: Cậu câm miệng đi được rồi!
Giây tiếp theo, Tưởng Hoải mở miệng: " Giường của các cậu lớn hơn của bọn tôi đấy, lại còn rải hoa hồng ha ha ha! "
Lưu Phàm: "..."
Đuôi mắt của Thẩm Văn khẽ cong, nhìn y nói: " Vậy tôi đổi cho câu nhé? "
" Không cần! Không cần! Không cần! Quên những lời tôi mới nói đi! Tôi không hưởng thụ được mấy loại giường như thế này đâu! " Tưởng Hoài vội vàng xua tay: " Tôi đến đây chỉ để hỏi buổi tối các cậu có muốn chơi game không? Chúng ta lập nhóm cùng chơi! "
Thẩm Văn theo bản năng liếc nhìn Trang Thâm, trả lời cậu: " Không chơi! "
" Vậy thì chúng tôi về phòng đây, không nghĩ đến các cậu lại rút trúng phòng tình nhân..."
Chờ khi hai người rời đi, Thẩm Văn nhìn Trang Thâm chỉ chỉ phòng tắm: " Cậu tắm trước đi, tôi tắm sau. "
Trang Thâm không có ý kiến gì, lấy quần áo của mình rồi đi vào phòng tắm.
Phòng tắm được ngăn cách với bên ngoài bằng một tấm kính mờ, không có rèm che. Người bên ngoài có thể nhìn thấy thân ảnh mờ mờ của người bên trong.
Gầy, trắng như tuyết...
Nước nóng được mở ra, hơi nóng bốc lên cao. Thân hình người trong kia lại càng thêm mơ nhạt, Thẩm Văn rời mắt đi, mở cửa sổ ra.
Trong điện thoại là tin nhắn của Khâu Lăng: [ Thằng bé không từ chối chứ? ]
Thẩm Văn không nhanh không chậm đánh chữ: [ Không có, thầy chờ thêm! ]
Thẩm Văn nghĩ đến bộ dạng lúc nào cùng thờ ơ lạnh nhạt của Trang Thâm mà nhẹ nhàng cười.
Chuyện gì Trang Thâm cũng không để tâm đến qua nhiều. Một người như vậy cho dù là từ đại sư nổi tiếng của hiệp hội mỹ thuật hay là những nữ sinh yêu thầm trong trường. Trong mắt họ đều là sự ân cần quan tâm đến Trang Thâm.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác cậu không hề để tâm đến. Cho dù là đại sư trong giới mỹ thuật qua con mắt của cậu cũng chẳng khác gì người thường.
Khi tắm, Trang Thâm đeo bao tay không thấm nước, để tránh nước vào vết thương trên tay.
Sấp sỉ một tiếng sau, cậu từ bên trong đi ra.
Thẩm Văn dựa vào cửa sổ, khuôn mặt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường nét trên mặt anh vẫn như vậy sắt bén, lạnh nhạt. Nhất là hầu kết nhô ra trên cổ anh, từ góc độ cậu nhìn sang, hình như nó đang di chuyển.
Trên tay Thẩm Văn là điếu thuốc hút dở, khói trắng lượn lờ trước mặt. Anh vừa mới giơ tay lên, liền chú ý có người đến gần. Nhanh chóng đem thuốc lá dập tắt.
Thanh âm của anh khàn khàn: " Tắm xong rồi? "
Trang Thâm nhàn nhạt gật đầu, giương mắt bị hun nóng nên hơi hồng hồng: " Về sau cậu hút thuốc cũng không cần tránh tôi. "
Thẩm Văn hiểu được cậu đang nói gì, nâng mắt: " Được. "
Trang Thâm nhìn về phía giường, hoa hồng rải ở trên đã được dọn sạch, cậu vén chăn ngồi lên trên.
Rất nhiều lần cậu nhìn thấy Thẩm Văn đang hút thuốc, nhưng thấy cậu đi đến lại nhanh chóng dập tắt.
Không biết anh có làm vậy với người khác hay không! Nhưng những chuyện nhỏ nhặt lại tinh ý như vậy, Trang Thâm nhớ rất rõ.
Trang Thâm mở điện thoại di động, app livestream liền bắt thông báo liên tục 99+. Cậu ấn vào nhìn thử, phần lớn đều là hỏi cậu tại sao hai ngày nay không live?
Trang Thâm vào wall, đăng một dòng trạng thái xin nghỉ: [ Tay bị thương, ngưng live một thời gian. ]
Trạng thái này vừa mới được đăng lên, bên dưới bình luận lại như đại bác một lần nữa bắn.
[ Sao đột nhiên lại bị thương? Lầu chủ phải dưỡng thương cho thật tốt nha! ]
[ Oa oa oa, một tuần không có cơm chó rồi!!! ]
[ Trước đây cậu không có giờ cụ thể live, tôi hiện tại đợi cậu lâu như vậy chỉ nhận được cái trạng thái xin nghỉ phép này! Cậu sau này có thể thông báo trước hay không? ]
[ Quên đi, tôi đang có ý định đến nhà lầu chủ giết người!!! ]
[ Thật sự bị thương sao? ]
[ Từ hôm trước cho đến hôm nay, lầu chủ thật thích trêu đùa người mà, đột nhiên biến mất như vậy thật khiến chúng tôi đau lòng. ]
Trang Thâm ngẩng đầu liếc mắt, phòng của bọn họ có một cái máy tình. Nhưng có vẻ là đời cũ.
Trang Thâm đi đến khởi động máy, bên trong đã được cài sẵn game < Quyết Đấu > tuy rằng so với lap của cậu thì đúng là hơi lag, nhưng mà vẫn có thể chấp nhận được.
Tiếp theo cậu tải app live sau đó đăng nhập chuẩn bị phát sóng trực tiếp.
Những người vừa rồi nhìn thấy trạng thái của cậu giờ lại vào thẳng live.
[ Không phải lầu chủ xin nghỉ sao? Sao lại live rồi? ]
[ Aaaaaa thời gian chờ đợi đáng giá!!! ]
[ Lầu chủ đang đùa giỡn bọn tôi đấy à? Vừa thông báo nghỉ giờ lại live!!! Đùa cợt chúng tôi đúng không? ]
[ Nói lời không giữ còn cho chúng tôi leo cây. Vừa rồi thì thông báo nghỉ, giờ live. Lầu chủ thật biết thực sự biết trêu đùa chúng tôi nha. ]
Trang Thâm cũng không quan tâm bình luận hiện lên cái gì, chỉ là tiện nhìn thoáng qua nên mới giải thích: " Tay trái bị thương, dùng tay phải chơi hơi khó khăn một chút. Hết hôm nay xin nghỉ. "
[ Nghiêm túc? Một tay? ]
[ Tốt, tôi đây hiện tại đang hoài nghi không biết thực lực của lầu chủ có thực sự tốt như thế hay không! Hiện tại có thể điều tra rồi! ]
[ Hai tay còn không chơi được, lầu chủ tính làm gà mổ thóc đấy à??? ]
Trang Thâm đăng nhập trò chơi, đối diện với mấy cái bình luận nghi ngờ từ phía cư dân mạng cậu lựa chọn im lặng.
Lúc đầu cậu nghĩ mỗi ngày nửa giờ là được rồi, không nghĩ đến nữa đột nhiên phát sinh ra tình huống không mong muốn.
Hiện tai, fan của cậu đều lãng phí thời gian của bản thân mà đợi cậu. Cậu cũng muốn đáp lại họ một chút.
Cách chơi thông thường của Quyết Đấu phải dùng hai tay để thao tác mới có thể chơi. Tay phải dùng chuột điều khiển phương hướng di chuyển, đồng thời tay trái ấn những phím trên bàn phím để sử dụng kỹ năng.
Trên bàn phím cũng có những nút ấn để điều khiển phương hướng, thế nhưng chuyện này cần có tốc độ cực nhanh.
Trang Thâm đăng nhập vào trò chơi, ấn ngẫu nhiên chọn một ván đấu PK 1×1. Cậu là lần đầu chơi bằng một tay, nên muốn tìm một người nào đó thử nghiệm trước.
Bên dưới bình luận cư dân mạng một bên mang theo nghi ngờ, một bên tiếp tục xem. Phần lớn đều không tin Trang Thâm có thể chơi bằng 1 tay, cảm thấy cậu chỉ đang nói xạo.
Trang Thâm rất nhanh đã ghép được cặp đấu cho mình, tay phải đặt trên bàn phím như đang bay. Điều khiển nhân vật chạy đến.
Không có chuột để khống chế phương hướng di chuyển của nhân vật quả thực rất cực. Dùng nửa phút để làm quen, Trang Thâm nhanh chóng thành thạo, sự dụng chính xác được di chuyển của nhân vật.
Hai phút sau, Trang Thâm dành được chiến thắng.
Bình luận hiển thị trên màn ảnh một lần nữ như đạn bác bắn tung trời.
[ Một tay? Đây là đang chơi một tay ấy hả? Không giống lúc lầu chủ chơi bằng hai tay! ]
[ Lầu chủ thực sự đang nói dối! Không muốn live thì thôi đi, nói bọn tôi ngoan ngoãn ngồi đợi cậu. Chứ đừng lừa dối chúng tôi chứ, thiên lôi sẽ đánh cậu đấy!!! ]
[ Nếu lầu chủ thực sự chơi bằng một tay, tôi bị tào tháo đuổi! ]
[ Ha ha ha ha tôi sẽ cho lầu trên mượn cái thùng! ]
[ Các bạn....Nhỡ đâu lầu chủ có thể chơi bằng một tay thật thì sao? Nhìn kỹ lúc mới bắt đầu vào lầu chủ khống chế nhân vật không được tốt. Nhưng cậu ấy rất nhanh đã lấy lại được phong độ, khả năng cậu ấy chơi bằng một tay là rất lớn đấy. ]
[ Lầu trên bị mù à? Game thủ chuyên nghiệp còn chưa đạt được đến năng lực này đâu nhé!!! ]
[ Lầu chủ thật khiến người khác buồn nôn mà! Cái nhóm người đang thương hại cùng thích cậu ta mau tỉnh lại đi nào!!! ]
Phần lớn đều là những bình luận mắng chửi, cũng có không ít người tin tưởng Trang Thâm. Thế nhưng căn bản đều bị những người khác mắng chửi té tát.
Trang Thâm vốn là muốn bồi thường có fan cậu vì ngày trước không live. Không nghĩ live hiện tại lại tràn ngập chỉ trích như vậy.
Những bình luận bên dưới ngày một quá đáng, tất cả đều đang mắng chửi cậu.
Trang Thâm không thích phiền phức, cậu cũng rất lười giải thích. Nhưng cậu không muốn bị những người không biết gì thích cậu nhưng sau đó lại nhanh chóng quay ra mắng chửi khinh bỉ bản thân cậu.
Cậu cầm điện thoại di động lên, đặt lên phía sau mở camera trước rồi dựng lên tường. Nghiêng cứu nên để như thế nào mới có thể dùng được, sau đó mới mở app livetream lên.
Phía dưới bình luận vốn còn đang chửi cậu, hiện tại lại im lặng đến lạ.
Vài hình đen kịt vài giây, sau đó lại quay về hình ảnh game.
Nhưng mà, dưới góc bên phải lại xuất hiện thêm một cái ô nhỏ.
Hiện tại có thể nhìn được người đang live bên kia, dù rằng không thể nhìn thấy khuôn mặt. Nhưng có thể nhìn thấy được xương quai xanh tinh xảo, như được khắc họa bởi những tia sáng ngọt ngào.
Tay trái tùy ý để trên bàn phím bên cạnh bàn học, đôi tay ấy được quấn băng màu trắng.
Bình luận biến mất chưa được một phút lại bùng nổ!!!
[ aaaaa tay này có khả năng, prprprprpr ]
[ Ma ma hỏi tôi tại sao màn hình máy con lại ướt thế!!! ]
[ Xương quai xanh này tuyệt vời quá các cô ơi!!! Được rồi, tôi có khả năng không??? ]
[ Cuồng giọng! Cuồng xương quai xanh! Cuống phúc lợi!!! √ ]
[ Vội vội càng vàng, nghe tôi phân tích đây này! Tuy rằng không thấy được khuôn mặt của lầu chủ, nhưng những nơi khác đều hoàn mỹ. Không cần biết thực lực lầu chủ ra sao!!! Ngày hom nay tôi chính thích trở thành fan nhan sắc này!!! ]
[ Ca ca, lầu chủ mau nói thêm mấy câu nữa đi! Nhanh làm thêm mấy động tác nữa nào!!! ]
Vốn cho là kỹ thuật của Trang Thâm chẳng ra sao, chỉ nói qua quýt cho có. Hiện tại mới chớp mắt đã thành fan sắc đẹp, mở miệng đều là ca ca.
Thấy hình ảnh không có vấn đề gì, Trang Thâm tiết kiệm thời gian. Lập tức mở PK ngẫu nhiên chọn một đối thủ.
Lúc này đây không ai nhảy ra nói Trang Thâm thế này thế kia nữa. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chú hình ảnh ở góc dưới màn hình.
Trò chơi bắt đầu.
Ngón tay thon dài đặt trên bàn phím hơi cũ kỹ, còn hơi bị tróc sơn. Không ngừng chuyển động, động tác dứt khoát lại vô cùng đẹp mắt. Tựa như bay lướt trên bàn phím.
Ngón tay trắng như tuyết chuyển động trên những thanh phím màu đen tạo ra sự khác biệt rõ ràng. Tốc độ chuyển động của đôi tay ấy rất nhanh tựa như người ta chỉ nhìn được bóng đi qua.
Hai phút sau đó, Trang Thâm tốc chiến tốc thắng. Tay phải nhẹ nhàng đặt trên con chuột thoát khỏi trận đấu.
Khu bình luận hiện tại so với những phút trước càng thêm nổ mạnh. Phần lớn đều đang thảo luận về ván đấu vừa rồi.
[ OMG, cái thứ tốc độ này thật sự còn tồn tại sao? ]
[ Nếu không phải biết đây là livetream thì tôi sẽ hoài nghi hình ảnh vừa này là đang được tua nhanh. Còn là tua nhanh x5!!! ]
[ Trời, lúc mà lầu chủ giết người! Trên bàn gõ tôi cảm nhận được không chỉ có một hai ngón tay!!! ]
[ Xuất hiện rồi!!! Hai mươi ngón tay trong truyền thuyết!!!! ]
[ Oaoaoa, lầu chủ ta yêu!!! Ta quả thật không nhìn nhầm người mà!!! ]
[ Tôi đã mở mang được tầm mắt của mình! Lầu chủ cậu thực sự không nghĩ đến chuyện tham gia đội tuyển đi thi đấu à? Tôi chắc chắn chỉ với ỹ thuật này của cậu, chiến đội nào cũng tham gia tranh đoạt!!! ]
[ Tôi ngoại trừ 666, thì không thể nghĩ ra được thứ âm thanh gì khác!!! ]
[@cái nhóm anti vừa rồi đâu rồi! Mau ra đây để tào tháo đuổi nào! ]
Cùng lúc này, không ít fan quay lại đoạn video thao tác kia nãy tung lên. Cũng không lâu lắm bảng hot sreach hiện lên #mộttayquyếtđấu, #tốcđộđếnnỗingườiđộcthânhaimươinămcũngkhôngbằng bị đẩy lên top 1.
Phía bên cao ốc của câu lạc bộ WZQ, Liên Gia Ngôn vừa từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy y người đầu xanh lập tức vọt đến: " Đại ca, anh xem chưa? Live của người lần trước thắng anh ấy! Anh đoán xem cậu ấy bây giờ đang làm gì? "
Liên Gia Ngôn hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát: " Cậu ấy vào top 10? "
" Không phải, bởi vì tay cậu ấy bị thương mấy hôm nay cậu ấy không chơi game. " Người có mái tóc xanh nói
" Tay bị thương? " Liên Gia Ngôn cau mày.
" Thế nhưng, anh đoán xem cậu ấy chơi kiểu gì? Cậu ấy dùng một tay để chơi!!! Tốc độ không người địch nỏi, giống y như khí chơi bằng tay! Tay bị thương cậu ấy để một bên, tay còn lại thì như bay trên bàn phím. Đến bóng còn chẳng nhìn thấy! " Ngươi kia kích động, mở video đưa điện thoại cho y.
Liên Gia Ngôn nhìn xong, kịch ngạc giật mình.
Tộc độ cùng năng lực phản ứng của người thực sự...nhanh đến khủng bố!
Tốc độ chơi bằng một tay, còn nhanh hơn khi người khác chơi bằng hai.
Trước đây không biết cậu ấy có thể đạt được đến tốc dộ này. Có thể phỏng đoán là cậu ấy giấu nghề...hoặc là không quan tâm đến thứ này, bây giờ tay bị thương nên mới để lộ ra.
Thứ tốc độ này đừng nói là y, toàn bộ giới game thủ sợ rằng không thể kiếm người thứ hai địch lại cậu.
Liên Gia Ngôn xem lại rất nhiều lần đoạn video này, sự khâm phục xong mắt ngày càng sâu.
Người kia nói: " Anh nói xem người này lợi hại như vậy, nếu có thể gia nhập đội của chúng ta thì tốt rồi. Chỉ với cái kỹ thuật này cũng đủ khiến người người khác tranh nhau cướp người. "
" Cậu ấy không muốn tham gia câu lạc bộ. " Liên Gia Ngôn để điện thoại xuống, ánh mắt mang theo ưu tư lại phảng phất bất đắc dĩ: " Tôi đã từng hỏi cậu ấy, cậu ấy không muốn. "
Người kia mất mác nói: " Nếu cậu ấy không muốn tham giá thì ít nhất những câu lạc bộ khác cũng không có cơ hôi. Nhưng nếu không....thì đây chính là một địch thủ lớn. "
Liên Gia Ngôn đưa điện thoại cho người kia, y đi nhanh về phía máy tinh đăng nhập vào game.
...........................................................................
Trang Thâm tính sẽ đánh thêm hai trận nữa, thấy bình luận im lặng lại không còn ai chửi mắng nữa. Cậu cũng coi như là thoải mái hơn, dự định đánh thêm hai trận nữa.
Vừa mới chọn PK ngẫu nhiên, thì cửa phòng tắm được mở ra.
Trên người Thẩm Văn vẫn còn mang theo hơi nước đi từ bên trong ra. Liếc mắt liền nhìn thấy Trang Thâm đang ngồi trước bàn máy tính.
" Tay bị thương mà còn chơi game? " Thẩm Văn đi đến, đứng ở phía sau nhìn cậu.
Tay phải Trang Thâm vẫn di chuyển không ngừng, thản nhiên đáp: " Không dùng đến tay trái. "
Quả thật cậu không dừng đến tay trái, chỉ dùng năm ngón tay phải.
Thẩm Văn lúc đầu còn hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy cậu bình tĩnh thoải mái, tay trái hoàn toàn không cứ động liền không nói gì nữa.
Anh biết Trang Thâm không quan tâm đến vết thương này, trong đầu chắc luôn nghĩ đây chỉ là một vết thương nhỏ. Anh muốn nói nhiều nhưng sợ cậu phiền.
Nhưng hiện tại nếu đem so với trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tay trái không chạm vào nước, thực hiện các bước bảo vệ rất tốt. Thẩm Văn cũng không để ý nữa, anh lui về sau ngồi lên ghế sopha mở điện thoại di động ra.
Những người đang xem livetream đều có thể thông qua màn hình thấy được Thẩm Văn.
Tuy rằng không nhìn thấy mắt, nhưng dáng người có tệ nha anh trai ơi!!!
[ Ô, gặp lại bạn trai của lầu chủ rồi này, lại phát cơm chó cho chúng tôi!!! ]
[ Bạn trai thật tri kỷ nha! ]
[ Giọng nói của bạn trai thật hay, giống như thanh âm của lầu chủ! Mlem dễ sợ! ]
[ Các bác không cảm thấy khung cảnh đằng sau trong live hơi giống phòng ở khách sạn à? ]
Bọn họ nhanh chóng nhìn kẽ hở đằng sau Trang Thâm, tỷ mỉ quan sát từng bước từng bước nhắm.
[ Hình như là khách sạn. ]
[ Giường lớn hình tròn? Phòng dành cho cặp đôi? ]
[ Ây, kính hiển vi chạy bằng cơm nha! ]
[ Trong đầu tôi nháy mát đã xuất hiện 10 ngàn chữ bổ não... ]
Trang Thâm rất nhanh lại kết thúc thêm một ván nữa, sau đó mới thoát ra ngoài. Ngay lập tức có lười mời được gửi đến.
[ WZQ-Lian mời bạn tham PK 5×5 ]
Trang Thâm dừng ánh mắt một chút, sau đó mới ấn đồng ý.
Lúc nãy mới thử nghiệm mấy trận, tốc độ tay cậu đã được đẩy lên. Hiện giờ chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống làm liên lụy đồng đội.
Tiến vào sảnh chờ, Liên Gia Ngôn hỏi cậu: [ Tay trái làm sao vậy? Bao lâu mới lành lại? ]
Trang Thâm đáp một câu: " Không nghiêm trọng, dưỡng thương 10 ngày có thể khỏi rồi. ]
Hai người tiến vào trận, mặt khác ba người đồng đội kia đều biết Liên Gia Ngôn. Hai người đứng ở phía trước bọn họ, đều nhận ra Trang Thâm.
[ Người số 2 hình như là lầu chủ đang hot ấy hửm? ]
[ Hình như là vậy! Là lầu chủ chơi bằng một tay, hiện tại hình như vẫn bằng một tay? ]
[ Trâu bò! ]*
Kỹ thuật của ba người kia đều thuộc dạng bình thường. Có một Liên Gia Ngôn năng lực công kích rất mạnh, lại thêm Trang Thâm có năng lực phản ứng cao. Mỗi lần sương mù giăng kín đều có thể thành công mà giết chết kẻ địch. Năm người rất nhanh chiến thắng.
[ Cảm ơn hai vị đại thần đã gánh chúng tôi. ]
[ Với kỹ thuật của này của lầu chủ có trở thành game thủ chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề. ]
[ 6666 ]
Trò chơi kết thúc, Trang Thâm ấn thoát ra. Vừa tính thoát game. Liên Gia Ngôn lại gửi đến một tin nhắn.
[ Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu không muốn tham gia đội của tôi không? Nếu như không được thì thôi! ]
Liên Gia Ngôn vừa mởi gửi tin nhắn đi, liền chăm chú nhìn màn hình không nhúc nhích. Trên sân thi đấu khuôn mặt của y vẫn luôn chỉ có một biểu cảm duy nhất, thế nhưng lúc này lại hơi khẩn trương.
Y nhận được tin nhắn mới.
Trang Thâm trả lời y: [ Tôi muốn học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước! ]
Liên Gia Ngôn: " ... "
Xem ra đối phương là một học sinh cực kỳ yêu thích học tập. Đúng là đối với một người học sinh thì việc học luôn là cốt yếu hàng đầu. Anh không có tư cách để người ta đầu quân qua đây để chơi game được.
Dù sao làm một game thủ cũng không thể làm mãi, học sinh không đồng ý. Mọi người cũng không cố chấp nữa.
Liên Gia Ngôn tắt khung trò chuyện đi, hơi nhíu mày.
Nếu như Trang Thâm có thể đồng ý gia nhập vào đội của họ, vậy có thể khiến cho đội của y thêm mạnh hơn rất nhiều lần.
Có thể chỉ là có thể. Thế nhưng nếu như....
Trang Thâm tắt máy tính, quay đầu nhìn. Thẩm Văn ngồi bên cạnh giường thờ ơ lướt điện thoại di động. Khuôn mặt lười biếng.
Tiếng bàn phím biến mất, trong phòng yên tĩnh lại. Thẩm Văn nhìn cậu, con mắt đen lánh: " Đánh xong rồi? "
" Ừm! " Trang Thâm ngồi bên mép giường, vén chăn lên tính ngủ.
Thẩm Văn tắt đen, hai người nằm hai bên. Cánh nhau một khoảng nhỏ.
Điều hòa trong phòng ấm áp, nhiệt độ thích hợp.
Một lúc sau, bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Văn nghiêng đầu liếc nhìn, Trang Thâm nằm ngửa ngủ say trong bóng tối. Khuôn mặt cậu bình thường vẫn luôn lạnh lùng bây giờ lại trở nên ôn hòa tinh tế, lông mi hơi cong lên mềm mại.
Căn phòng trở lên yên lặng.
Thẩm Văn không ngủ được.
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt vẫn nhìn người đang ngủ bên cạnh anh.
Rõ ràng không có ánh sáng, nhưng làn da của Trang Thâm vẫn cho người nhìn cảm giác rất trắng. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.
Thẩm Văn nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu. Tóc Trang Thâm lúc đó hơi dài, che mất đi đôi mắt của cậu. Khiến người ta cảm giác như cậu đang bị ức hiếp. Thế nhưng trên người cậu lại tản ra một loại khí chất vô cùng nhẹ nhàng sạch sẽ tựa như không có thứ gì sánh bằng.
Giống như trận tuyết đầu mùa, tuy rằng băng lạnh nhưng lại vô cùng tinh khiết ngọt ngào.
Trang Thâm ngủ rất say, ở trước mặt Thẩm Văn cậu hoàn toàn không phòng bị.
Thẩm Văn ngồi như vậy nhìn cậu, Trang Thâm không có phản ứng.
Căn phòng yên tĩnh mờ mịt, Thẩm Văn nhắm hai mắt lại.
Người anh thích đang nằm ngủ bên cạnh, sao anh có thể ngủ được đây?
...........................................................
Hoạt động của ngày thứ hai là đi tham quan công viên sinh thái, nói ngắn gọn chính là đi leo núi. Nếu đem so với trò chơi của ngày đầu tiên thì chuyện này vô cùng là buồn chán. Học sinh phía sau chị theo chân hướng dẫn viên du lịch mà đi. Ngay cả hứng thú ngày hôm qua cũng biến mất.
Mấy ngọn núi thường thường sẽ là những dòng thác nước nhỏ, hướng dẫn viên du lịch dừng lại bắt đầu giới thiệu.
Đi qua một chỗ khác, thác nước này so với cái trước lớn hơn rất nhiều. Không ít bọt nước văng tung tóe hầu như đều đáp lên đầu của mọi người.
Nữ sinh thi nhau bung ô che nắng ra, trốn dưới ô nghe hướng dẫn viên nói.
Nam sinh thì ngược lại không cảm thấy sao cả, Chỉ một chút nước thôi mà, có cái gì chứ?
Cũng có một số nàm sinh cố ý chạy đến phía nữ sinh bung dù thành công đứng trú. Dẫn đến những người khác cũng ồn ào, ầm ĩ theo.
Trên đầu Trang Thâm cũng trúng không ít nước.
Những giọt nước này rất nhỏ, nhẹ nhàng dính trên tóc. Cả người cậu giống như được nhuộm một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thẩm Văn liếc nhìn, đi đến trước mặt cậu. Giúp cậu cản những bé nước đang nô đùa muốn dừng sức bật nhảy chạy lên đỉnh đầu người qua.
Hướng dẫn viên du lịch vất vả mới nói xong rồi dẫn mọi người rời đi. Tưởng Hoài uể oải lau nước mặt: " Có thể không đi nữa không? Thác nước vách núi đều giống nhau, tôi cảm giác mình đang đi rửa mặt thì đúng hơn! "
Đỉnh đầu Trang Thâm từ đầu còn dính chút bọt nước bây giờ đều bị ánh mặt trời làm cho bốc hơi hết.
Cậu liếc nhìn Thẩm Văn.
Tóc trên trán anh cũng dính bọt nước, đuôi tóc còn đang có một bé bọt muốn nhảy xuống.
Anh không đổi sắc mặt giơ tay, nhẹ nhàng đem tóc trên trán vuốt ra sau. Một ít bé bọt nước nhẹ nhàng theo những sợi tóc đen nhắm hất tung lên, rồi chậm rãi đáp xuống lông mi của anh.
Rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản, nhưng anh làm ra lại vô thức khiến người ta phải ngắm nhìn. Nhưng nữ sinh ở đây đều đang nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Văn vừa mới nhấc chân đi hai bước, Trang Thâm từ phía sau đuổi kịp anh. Vươn tay về phía anh, tên tay còn mang theo khăn giấy: " Lau một chút đi! "
Thẩm Văn nhận lấy thuận tay lau qua, vừa muốn ném đi đã thấy Trang Thâm giơ tay chỉ: " Ở đây còn ướt. "
Thẩm Văn nhìn cậu cười, nhưng tay lại không di chuyển: " Chỗ nào? "
" Chỗ này! " Trang Thâm chỉ chỉ.
Thẩm Văn vô cùng tự nhiên giơ tay lau chỗ khác, lại hỏi: " Chỗ này sao? "
Nơi anh lau không phải nơi cậu chỉ, tóc nơi cậu chỉ vẫn còn ướt.
Trang Thâm không còn cách nào khác, lấy khăn giấy hơi mạnh tay lau cho anh: " Chỗ này. "
Ánh mắt Thẩm Văn mang theo vui vẻ, rũ mắt nhìn cậu giống như một con sói bị thuần phục. Trên khuôn mặt chỉ còn sự ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: " Cảm ơn bạn cùng bàn! "
..................................................................
Lời edit muốn tâm sự sau mỗi chương chuyện lần thứ nhiêu tôi quên rồi:v : Chủ để hôm nay chỗ [ NB ] nguyên văn là [ NB ] không phải do tôi lười mô. [ Đã sửa chỗ này! Cảm ơn Cố Bạch đã thông não cho tôi!!! ]
[ 6666 này ]