Edit: Lũy Niên
Lông mi Trang Thâm khẽ rung, cậu mở mắt.
Cậu nhìn về phía Thẩm Văn, gương mặt của cậu vẫn vô cùng bình tĩnh kể cả đôi mắt vẫn như thế. Đôi mắt ấy vẫn như trước nhạt nhẽo vô vị, ánh mắt cậu rơi vào khoảng không: " Cậu bây giờ không thích cô ấy, sau này cũng sẽ thích! Yêu, yêu hơn cả bản thân mình! "
Thẩm Văn: " Tại sao tôi phải thích cô ta? "
" Bởi vì..." Trang Thâm cũng không do dự mất quá nhiều thơi gian, cậu mở miệng đáp lại: " Diệp Phân Phân là người con gái....a. "
Nhưng lời còn chưa dứt hết, Trang Thâm đột nhiên nhíu chặt lông mày lại.Không nhịn được mà phát ra tiếng rên, tựa đầu ra sau, dùng tay trái đặt lên trán.
Ngoài cửa số xe lúc sáng lúc tối, chiếu lên gương mặt trắng bệch của cậu.
" Sao vậy? " Đôi mắt của Thẩm Văn kẽ run lên, anh xông qua phía cậu cúi đầu muốn kiểm tra tình hình cậu.
Trang Thâm khép hờ nửa con mắt, lông mi khẽ run, thanh âm như kẻ vô lực không có sức: " ....Đầu đau. "
Thẩm Văn nghe câu đáp lời của cậu động tác trên tay hơi sững người lại, trong lòng như bị một cây kim đâm nhói một cái.
Hiện tại, Trang Thâm khẳng định đã say. Nếu không...cậu không đảm bảo cậu không có khả năng nói ra những lời như vậy.
Khi tỉnh táo, cho dù có thêm nước mối lên vết thương của chính mình cậu cũng không kêu không rên nổi một câu, chỉ lạnh mặt nói không có gì.
Thẩm Văn để một tay ra sau cậu, đem đầu cậu tựa lên vai mình, nói với tài xế: " Đi đến bệnh viện, nhanh lên. "
Trang Thâm tựa đầu lên bả vai anh, bởi vì cơn đau không ngừng ập đến trong đầu nên khi cậu nhắm mắt lông mi vẫn còn hơi run, gương mặt vẫn thế lạnh lùng.
Khi đến bệnh viện, Trang Thâm vẫn còn dựa vào vai cậu ngủ.
Môi thiếu niên hơi giãn ra, hình qua cậu ngủ rất yên ổn.
Tài xế quay đầu lại nói: " Cậu chủ, đã đến bệnh viện! "
Thẩm Văn nhìn cậu một hồi, sau đó mới từ gương mặt của Trang Thâm rời đi. Thanh âm anh rất nhỏ, đáp lời y: " Về nhà! "
.....................................................................
Tiết tự học sáng sớm, Tưởng Hoài đi từ lối sau Triệu Hiểu Hạ để vào chỗ ngồi của mình, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của cô.
Khung cảnh bình yên, hai nam sinh mang nhan sắc rung động lòng người.
Một nam sinh rũ mắt nhìn một người nam sinh khác, không biết có phải do góc độ của người chụp hay không những ánh mắt của người nam sinh đang rũ mắt nhìn kia lại rất dịu dàng
Người trong hình không ai khác chính là Thẩm Văn và Trang Thâm.
" Hiểu Hạ cái gì vậy? " Tưởng Hoài ngồi xuống chỗ ngồi của mình, quay lại nhìn Triệu Hiểu Hạ.
Triệu Hiểu Hạ cũng không tránh ánh mắt của y, đáp: " Đây là ảnh chụp trong buổi tập đầu tiên của vở kịch công chú ngủ trong rừng, hôm trước cũng đi xem đây là ảnh chụp được ở hậu trường. "
Tưởng Hoài nhìn cô kéo ảnh lên, tất cả đều là ảnh chụp của Thẩm Văn cùng Trang Thâm.
Hơn nữa toàn bộ ảnh đều mang không khí ám muội như hình đầu tiên.
Thật là lạ kỳ.
Tưởng Hoài nói ra sự nghi hoặc của mình: " Đây không phải tập luyện cho vở kịch sao? Sao chỉ có hình chụp của hai người bọn họ vậy...? "
Triệu Hiểu Hạ quay đầu nhìn không thấy ai, nhỏ giọng trả lời y: " Cậu đương nhiên là không hiểu mấy cái này rồi! Bọn tớ á chỉ thích nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau mà thôi, chỉ không quan tâm gì đến mấy cái vai công chúa hoàng tử đâu. "
Tưởng Hoài biết, y hiểu chứ. Mấy ngày trước y còn cho rằng Thẩm Văn thích Trang Thâm kia kìa.
Nhưng khi y nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người họ ngày hôm qua, lòng y lại lo lắng.
Nếu như những thứ này để cho hai người họ biết, trong mắt nhìn khác bọn họ là thứ gì. Y sợ Thẩm Văn sẽ nổi giận!
Tưởng Hoài muốn kéo Triệu Hiểu Hạ trước khi cô rơi xuống vực thẳm, nên ngàn lần dùng câu từ thành khẩn để nói: " Các cậu đừng nói mấy chuyện này...Tôi nghe nói Thẩm Văn có người mình thích, hơn nữa còn là một nữ sinh! "
" Bang " một tiếng, điện thoại rớt xuống bàn.
Triệu Hiểu Hạ như không tin vào những thứ mình đang nghe: " Cái gì? "
Tưởng Hoài: " Văn ca đã có người mình thích, hơn nữa còn là một cô gái! "
" Không cho nói nữa! Tớ không muốn nghe!!!! " Triểu Hiểu Hạ bịt chặt hai lỗ tai mình, lớn tiếng nói: " Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng couple đã định không thể nào sụp đổ!!! "
Tưởng Hoài: " .... "
Mấy nữ sinh hiện tại suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Trong lúc Triệu Hiểu Hạ la hét, có hai người từ cửa sau đi vào. Ánh mắt Tưởng Hoài đảo qua, nhìn thấy Trang Thâm cùng Thẩm Văn trên mặt như không có chuyện gì đến.
Tưởng Hoài nhìn hai người ngồi xuống ghế của mình, giọng nói mang theo ý dò xét nói: " Trùng hợp vậy? Hai người cũng nhau bước vào luôn! "
Khuôn mặt của Thẩm Văn hôm nay không giống bình thường, khá là uể oải. Nhìn qua đã đoán được khả năng lớn hôm qua y ngủ không được ngon. Dựa vào tường, mệt mỏi đáp: " Ngày hôm qua ngủ cùng một nơi nên sáng sớm cùng đi học. "
Tưởng Hoài khó tin quét mắt nhìn hai người họ: " ....Các cậu, tối hôm qua...ngủ chung? "
" Ở lại nhà tôi, không ngủ chung. " Thẩm Văn tùy ý dựa lưng vào cửa sổ nhìn thoáng qua y.
Trang Thâm sắp xếp lại sách trên bàn mình, thuận tay lấy một quyển sách tiếng anh ra, mặt không cảm xúc.
Tưởng Hoài hỏi cậu: " Thâm ca không phải hôm qua cậu về trường à? Sao đột nhiên lại ở
nhà của Văn ca thế? "
Trang Thâm: " Không nhớ rõ! "
Tưởng Hoài: " ... "
Trước sau như một thờ ơ lạnh nhạt.
Ký ức ngày hôm qua sau khi cậu lên xe thật sự rất loạn, cậu không nhớ rõ mình đã làm gì nhưng lại có một ít liên quan đến tình tiết đúng với cốt truyện.
Nhưng mà không hiểu sau chỉ trong một phút, đầu cậu như bị gậy đập mạnh đau đến muốn nứt ra. Đau đến nỗi cậu không còn biết những gì đang diễn ra ở đây nữa.
Cảm giác đau đớn chân thực đến nỗi sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại cậu còn có suy nghĩ rằng mình bị ai đánh.
Nếu không phải trên người không có vết thương gì thì cậu đã nghi ngờ hôm qua cậu bị Thẩm Văn đánh cho một trận.
Trang Thâm đè tay lên sách mở điện thoại di động ra, xem những thứ mà mọi người xung quanh, trong group đăng lên. Trang Thâm nhìn lại lời mời kết bản của mình, những người không quen biết ấn từ chối.
Cậu vào group hacker, chậm chậm lướt xem bài đăng bên trong.
[ Sắp đến cuộc khảo sát định kỳ rồi không biết đại lão nào ra đề nhỉ? ]
[ Thật mong chờ có thể lấy được danh hiệu của S mà. ]
[ Hình như tôi chưa thấy cậu ta ra đề bao giờ, tôi hoài nghi là cậu ta sẽ không tham gia đâu! ]
[ Điên rồi à? Nếu như S ra đề, độ khó sẽ ngày một tăng cao!!! ]
[Ngược lại nếu thế tôi cũng tình nguyện làm kiểm tra thêm vài đợt nữa, chủ yếu muốn học tập các lão đại thôi! ]
Trang Thâm lướt vài vòng thấy khá là buồn chán, nên tắt di động chú tâm đọc sách.
Bên kia, điện thoại đi động của Thẩm Văn sáng lên.
Kỳ Lân: [ Lần kiểm tra này, em ra đề được không? ]
Thẩm Văn: [ Không! ]
Kỳ Lân: [ Em chưa từng tham gia ra đề, bây giờ làm một đề cũng không quá! Chị của em cũng muốn kết hôn mà, chị thực sự không có thời gian cho mấy thứ này đâu!!! ]
Thẩm Văn: [ Chị còn chưa kết hôn, sao lại không rảnh? ]
Kỳ Lân: [ ....Đây là trọng điểm à??? ]
Thẩm Văn: [ Nếu như chị là chú rể, em sẽ tham gia! ]
Kỳ Lân: [ Cút đi! Nói chung lần này em nhất định phải ra đề, phải thật khó, hạn chót hai tuần em phải giao! ]
Thẩm Văn vừa muốn nói một câu từ chối, trên màn hình đã xuất hiện một dấu chấm than đỏ chót.
[ Đối phương đã xóa bạn khỏi danh sách bạn bè! Bạn không nằm trong danh sách bạn bè của cô ấy! ]
Thẩm Văn: " ..... "
.........................................................
Tuy là lúc đó Tưởng Hoài chỉ là muốn nói cho Triệu Hiểu Hạ hiểu rằng chuyện này không thể xảy ra, nhưng khi Tưởng Hoài nói xung quanh cũng không phải không có ai.
Vấn đề nhiều chuyện luôn là vấn đề nóng bỏng dù dội nước cỡ nào cũng không tắt được, vậy nên cũng không lâu lắm hầu như toàn trường đều biết Thẩm Văn có người mình thích.
Hơn nữa còn là một nữ sinh.
Cái này đều từ chính miệng anh em tốt của anh Tưởng Hoài truyền ra thì chắc chắn không thể nào sai được.
Không ít người kỳ quái thắc mắc: [ Những bài viết ngày trước đâu hết rồi? ]
[ Về sau không có fanfic rồi, trước đây chính miệng cậu ấy thừa nhận có thích nữ sinh nào đó, đi đi ]
Nếu như anh không có người mình thích các cô vẫn có thể ghép couple, nhưng giờ nếu như đối phương đã có người mình thích còn là một nữ sinh thì việc này suy nghĩ sao cũng không được hay cho lắm.
Mà lúc này bên trong diễn đàn hacker, cũng dần dần có nhiều bài viết nổi lên.
[ Trời ạ, quả nhiên trên thế giới này vẫn còn vô vàng những điều tốt đẹp!!! Trước kia tôi đăng bài hy vọng dùng 20 tệ sẽ có người đồng ý giúp tôi sửa văn kiện. Không ngờ lại gặp được đại lạo một nốt nhạc đã giải quyết xong còn chẳng thèm nhận tiền của tôi nữa! Thật tốt quá, chúc ngài một đời bình an!!! ]
[ Làm việc tốt mà không cần tên tuổi cũng không cần lệ phí, đại lạo rất cảm ơn ngài! Mong ngài tài nguyên trôi vào như sóng biển! ]
[ ĐM, ngày hôm đó tôi thử ôm suy nghĩ muốn mời một người về sửa máy tính! Kết quả ngày hôm nay tìm được một đại lạo, kỹ thuật đỉnh cao còn không thèm láy tiền của tôi! ]
Trang Thâm thuận tay giúp người rồi xóa bạn bè, một chút cũng không dông dài.
Buổi tối, Trang Thâm mở livetream của mình. Lại tiếp tục leo rank < Quyết Đấu >
Cậu quét mắt nhìn bình luận hiện thị phần quà người coi tặng.
W lại như những livetream trước, một hơi không nói đập vào hơn ba triệu.
Cậu thu lại tầm lắm của chính mình, bình luận không ngừng hiện lên đủ loại câu chữ.
[ Ngày hôm nay, lầu chủ lại tiếp tục đánh PK nữa à? Nhìn lầu chủ đánh thích thật!!! ]
[ Đánh một quyền khiến người ta trở mặt cũng trở không kịp luôn á hahahahahaha ]
[ Lầu chủ: Ta dùng một quyền cũng có thể khiến người chết!!! ]
[ Thiết quyền, tuyệt đối không sợ hãi trước những đòn công kích của kẻ địch!! ]
[ Chờ đã, tôi còn lộ live của game xạ kích à? ]
Trang Thâm tiến vào sảnh chờ ngẫu nhiên tìm một người đánh PK.
Một người chơi game nếu không có tính háo chiến thì một trận như vậy cũng chỉ đơn thuần là tìm chút cảm giác.
Mới vừa vào không được bao lâu, đã có bình luận nói: [ Kể ra cái đoạn thanh minh của chó sói màu đen hài hước thực sự các bác ạ. Rốt cuộc thì quả bảo đứng không chừa một ai, còn nghĩ mọi người đều là đồ ngu nhìn không ra sao? ]
[ Haizzz, người này mở auto ai cũng biết rồi, YL còn xóa bỏ vị trí bổ sung của cậu ta nữa. Hắn ta hiện tại chỉ có việc thoải mái mà sống cũng không làm được. ]
[ Mở auto còn không dám nhận, không biết người như vậy sao vào được YL ]
Trang Thâm đánh xong một trận nhìn qua thì thấy mọi bình luận đều liên quan đến chó sói màu đen, cậu cảm thấy không thích hợp nên mở livetream của chó sói màu đen ra nhìn qua.
Tất cả những trang khác đều trắng tinh, chỉ có trang chính ghim một bài: [ Đây là bài thanh minh nghiêm túc: Tôi không có mở auto, ngày hôm đó chỉ là những hình ảnh mà hacker làm giả để vu khống tôi, chắc chắn có người ác ý nên mới làm vậy. Ý muốn cuộc sống của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nên tôi tạm thời sẽ không livetream một thời gian! ]
Trang Thâm nhìn đoạn văn thanh minh này xong cũng chẳng còn gì để mà nói, di chuyển con chuột.
Đã mở auto, chứng cứ đầy đủ mà vẫn còn không chịu thừa nhận.
Trang Thâm cũng đã chơi game một giờ rồi, nên tắt live. Vừa lúc muốn ấn xuống thì thấy được lời mời PK của Liên Gia Ngôn.
Trang Thâm liếc nhìn thời gian, mới 9h đúng vẫn còn có thể chơi được 1 lúc nữa rồi đọc sách
Cậu nhấn đồng ý, cùng đối phương tiến vào sảnh đấu
5 ván, Trang Thâm thắng bốn. Còn một bán Liên Gia Ngôn thắng ở thanh máu cũng thắng ở tốc độ
Trước giờ Trang Thâm chơi game đều gặp những chú cá luôn bơi trong áo, thật vất vả mới gặp được kỳ phùng địch thủ, đánh mãi mới cảm thấy sướng tay
Đánh xong 5 ván, Trang Thâm mở khung chat trên game ra: [ Ngủ đi, lần sau lại đánh! ]
WZQ-Lian: [ Trước cậu chơi bao lầu vậy? Tôi nhìn tài khoản của cậu là tài khoản mới. ]
Nam sinh đang rất vui vẻ: [ 4-5 năm. ]
WZQ-Lian: [ Cậu ngày trước vì sao lại chơi game này vậy? ]
Nam sinh đang rất vui vẻ: [ Không có tiền, nên đánh! Hiện tại không thiếu tiền nữa! ]
WZQ-Lian: [ Đi, cậu nghỉ ngơi đi! ]
Trang Thâm trực tiếp chặn lời mời của y, nên Liên Gia Ngôn cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Tiền đùng thật là thứ tốt, có thể khiến một người phát huy tất cả khả năng thiên phú.
Trong phòng huấn luyện, Liên Gia Ngôn tắt khung chat trên game. Mở video khi nãy thu được trong trận đấu khi nãy với Trang Thâm ra.
Khả năng công kích của Trang Thâm thật sự mạnh hơn nữa còn vô cùng đa dạng và khéo léo, nhưng chủ yếu vẫn là do tốc độ tay cùng năng lực phản ứng mạnh. Có người mạnh cũng là có thứ để học.
Trang Thâm có tư duy rất nhạy, thậm trí còn phân tích được thói quen cùng những động tác của đối phương, dùng những thứ mình phân tích được để phong bế đường lui của địch.
Loại trình độ phân tích này không thể dựa vào nỗ lực học tập, cùng rèn luyện tốc độ tay mà có thể thu được.
Liên Gia Ngôn nhìn chằm chằm vào nhân vật đang mặc một bộ trang phục màu xám là trang phục cao cấp nhất, đáy mắt nóng rực.
Người này rất thông minh, tất cả phương diện đều rất thông minh.
.......................................................
Chiến đội YL, chó sói màu đen mở cửa đi vào.
Phía sau cửa, huấn luyện viên của YL trầm mặt đem một sấp giấy tờ quăng thẳng lên mặt hắn, giận dữ quát: " Nhìn những chuyện tốt mà bản thân cậu làm đây này!
Livetream còn dám mở auto? Lại hại danh tiếng của chiến đội, cậu đến cùng là nghĩ cái mẹ gì vậy? "
Giấy tờ được đóng trong phong bì cứng, mặt bên sắc nhọn xẹt qua mặt hắn.
Chó sói màu đen giơ tay lên sờ mặt, nhìn thấy máu đỏ trên tay, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Huấn luyện viên không kìm được: " Cậu mau thu dọn đồ đạc, sau này không cần đến đây nữa. "
Chó sói màu đen cúi đầu, trầm giọng giải thích, hai bàn tay nắm chặt toàn thân đều run rẩy: " Tôi ngoài trừ trong livetrem có mở mấy lần, bình thường đều không có mở auto..."
" Vậy cậu cảm thấy mình còn lí do gì để ở lại chiến đội này?! Cậu cảm thấy bản thân mình có giá trị lắm à? " Huấn luyện viên trừng hai mắt, hiển nhiên trong ánh mắt ấy không có sự kiên nhẫn nào dành cho hắn.
Chó sói màu đen lóe lên một tia lo lắng: " Tôi có, tôi có thể khiến cho trận tranh tài tiếp theo của chiến đôi chúng ta. Chiến thắng được WZQ.
Huấn luyện viên nghe được chiến đội WZQ liền cau mày, chậm rãi rời ánh mắt lên khuôn mặt thành khẩn cùng ác độc của hắn.
.............................................................................
Sau khi tay Trang Thâm khỏi, vẫn là Khâu Lăng tìm đến muốn cùng cậu uống chén trà.
" Bác cùng một bên nữa tiến hành hợp tác với nhau! " Khâu Lăng cười dịu dàng: " Cháu xem một chút xem có thời gian không? Nếu có thể vẽ giúp bác một bức tránh ấm áp, giả cả thương lượng. "
Khẩu Lăng trước có cho cậu một đống dụng cụ vẽ tranh vẫn còn đặt trong ký túc xá cũng đã đóng bụi rồi. Trang Thâm đương nhiên biết đống đồ họa cụ ấy có giá trị không nhỏ, nên cảm thấy hơi tiếc.
Trang Thâm gật đầu: " Có thời gian cháu sẽ trả lời cho bác. "
Khâu Lăng vui mừng mà nhìn cậu, trong lòng đầy suy nghĩ.
Vẫn là Trang Thâm dễ nói, không giống như Thẩm Văn cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Nếu như không phải dạo gần đây Thẩm Văn vẫn giao tranh cho y thì ngay đến cả Khâu Lăng cũng không biết anh đang làm gì.
Đang nói, từ ngoài cửa có một người đi đến.
Thiếu niên ấy có làn da trắng, ánh mắt vẫn mang vẻ lười biếng như cũ. Ý tứ vô cùng rõ ràng nhìn qua là người không quá thích hợp để làm quên.
Thẩm Văn chậm rãi đến bàn hai người đáng ngồi, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trang Thâm, không nhanh không chậm nói: " Con đến muộn! "
Khâu Lăng nhíu mày: " Không phải con nói không đến à? "
" Trước con nghĩ không kịp, nhưng không ngờ làm xong sớm! " Thẩm Văn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy quai ấm trà rót cho Khâu Lăng một chán.
Thái độ rất nhẹ nhàng, Khâu Lăng không nói gì.
Thẩm Văn lại nghiêng đầu, thuần thục rót thêm trà cho Trang Thâm.
Thẩm Văn nhìn hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, hài lòng cầm ly trà lên nói với Thẩm Văn: " Con có thời gian thì mang theo Tiểu Thâm đi tham quan phòng vẽ đi, đừng có đi dạo lung tung, trước không phải muốn đi tìm người mẫu sao? Thầy thấy Tiểu Thâm cũng rất tốt, hai người các con không bằng vẽ lẫn nhau. Nếu là bạn thân cũng rất tốt, cởi bộ quần áo ra cũng chẳng có chuyện gì. Miễn cho việc tìm người mẫu, hai đứa đều che mắt không dám nhìn. "
Trang Thâm ngước mắt nhìn Khâu Lăng.
Cái gì gọi là bạn thân cùng tốt? Cởi bộ quần áo cũng không có chuyện gì?
Thẩm Văn dựa lưng vào ghế, lười biếng cười cười: " Thầy nói rất đúng, vừa lúc cũng tiết kiệm được một khoản thời gian để tìm người mẫu chuyện nghiệp, hiện tại lúc nào cũng có thể vẽ. "
Khâu Lăng khen ngợi nói: " Nhớ năm đó thời điểm học vẽ tranh người, phòng vẽ tranh khi đó không tìm được người mẫu. Quốc nội cũng không có nhiều người nguyện ý làm người mẫu lão thể. Mấy người chúng ta lúc đó đều phải tự cởi quần áo, cầm thuốc màu tự vẽ lên người. Một bên vẽ, một bên phác họa, thật sự rất khó khăn..."
Y xúc động, Trang Thâm không đầu không đuôi liếc mắt nhìn Thẩm Văn.
Thẩm Văn mà không có tiền để mời người mẫu?
Đừng nói người mẫu lõa thể, coi như là vẽ trên người người ta một chút đi. Chỉ cần bỏ một số tiền lớn không phải là được rồi à?
Khâu Lăng lại hỏi: " Có phải hai đứa hiểu được ý rồi không? Thầy nói mời người mẫu vô cùng phức tạp, người mẫu tối còn phải hẹn trước thời gian, có đôi khi sắp hết giờ vẽ rồi còn chưa đến, rất là bất tiện. "
Thẩm Văn không chút do dự: " Con thấy rất tốt, thầy nói rất đúng! "
Khâu Lăng nhìn về phía Trang Thâm.
Trang Thâm: " ...Cháu nghĩ chuyện này không được tối cho lắm. "
Khâu Lăng nghi hoặc: " Làm sao vậy? Cháu cảm thấy chỗ nào không được à? "
" Người mẫu rất dễ tìm, một người có mẫu vẽ cho hai người thật sự rất có lời. " Trang Thâm nói.
Thẩm Văn nhìn cậu: " Thế nhưng thuê người mẫu rất đắt. "
Trang Thâm rũ mắt: " Cậu không có tiền à? "
Thẩm Văn: " Gần đây kinh tế eo hẹp, chúng ta nên giúp đỡ nhau. "
Trang Thâm: " .... "
Khâu Lăng: " Còn có vấn đề gì không? "
" Còn có! " Trang Thâm nhìn Thẩm Văn, nhấn mạnh từng chữ: " Tôi nhiều bệnh, không đảm đương nổi việc người mẫu. "
Thẩm Văn: " ... "
Thẩm Văn mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh thấp giọng mở miệng: " Đùa cậu thôi, người mẫu tôi sẽ tự tìm. Tuyệt đối không làm lỡ thời gian của cậu. Trang Thâm của chúng tôi phải cố gắng học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước. "
Trang Thâm: " ... "
Khâu Lăng giải quyết dứt khoát: " Vậy cứ quyết định như thế nhé, mấy chuyện đến lúc đó các con tự trao đổi. Thầy sẽ cho các con một chút tài liệu, nếu không....vẽ cơ thể người không giống như vẽ cảnh. Phải học tất tốt. "
Hai người từ quán trà đi ra, xe vừa lúc đi ngang qua cửa hàng đồ ngot. Thẩm Văn bảo tài xế dừng xe lại cùng Trang Thâm đi xuống xe.
Cửa hàng đồ ngọt đã được tu sửa qua một lần, trang trí bên trong đều được điều chỉnh lại. Phối hợp thêm nhiều thứ khác nhau, cảm thấy khi nhìn vào so với trước kia thì rộng rãi hơn nhiều.
Trước quầy, Chu Lưu nhìn thấy bọn họ trong ánh mắt đều trang ngập ý cười: " Ông chủ Thẩm với Tiểu Trang đến đấy à? "
Thẩm Văn liếc nhìn thực đơn trước mặt, đưa mắt sang nhìn Trang Thâm: " Cậu có đồ ngọt gì đề cử không? "
Trang Thâm chỉ vào chiếc bánh gato đào mật, Thẩm Văn gọi hai cái. Rồi hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Thẩm Văn liếc nhìn Trang Thâm, không biết có phải không vui hay không mà ngón tay cậu chậm rãi lướt trên màn hình.
Trang Thâm đang ở trong app luyện tập, mỗi khi cậu không tìm được thứ để chơi. Thời gian rảnh rỗi liền tìm mấy bài để làm cho bớt chán.
" Cậu có nghĩ đến sau này sẽ làm gì không? " Thẩm Văn gõ gõ lên mặt bàn, thấp giọng hỏi cậu.
Trang Thâm không ngẩng đầu: " Thi đại học. "
Thẩm Văn: " ... "
Đây là một câu trả lời rất tốt, cho dù là ở trước mặt người lớp hay bạn bè cùng trang lứa cũng là một đáp án toàn vẹn.
Nhưng vấn đề ở đây Trang Thâm là người tâm trạng học hành cũng tùy hoàn cảnh hơn nữa thành tích còn vô cùng thê thảm, thi đại học có thể đỗ được trường nào?
Rõ ràng cậu vẽ rất đẹp, chơi game cũng rất giỏi nhưng lại chỉ luôn kiên định với con đường học tập. Đối với những con đường khác hoàn toàn không nhìn ra cái gì, ngay cả cành ô liu người khác đưa cho cũng không nhận.
Trang Thâm hiện tại như đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nên hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt phức tạp của Thẩm Văn.
Một lát sau, bánh gato được đưa lên. Cũng vừa lúc Trang Thâm làm xong đề, đang chuẩn bị out ra ngoài lại nhìn thấy được thông báo được bắn ra.
[ Giải đấu toán học chính thức khai mở vào lúc 18:00 tối nay. ]
Trang Thâm âm thầm nhớ kỹ, xong đó mới tắt điện thoại.
Thẩm Văn cầm lấy cái nĩa, thờ ơ mếm thử một miếng bánh gato.
Vị ngọt từ kem lai tràn khắp nơi trong khoang miệng.
Trước đây khi Trang Thâm làm đồ ngọt cho anh đều cố ý dựa theo khẩu vị của anh mà làm, miếng bánh gato hiển nhiên hợp khẩu vị của Trang Thâm. Ngọt đến cuống họng.
Trang Thâm cúi đầu nhanh chóng ăn bánh, vô tư như không cảm thấy miếng bánh này quá ngọt.
Thẩm Văn dựa vào ghế, cái nĩa trong tay cũng không cử động thêm một lần nào nữa.
Ngoài cửa, Trang Nhược Doanh từ trên xe bước xuống, cô ta vẫn thường đến cửa hàng này để mua bánh ngọt.
Trước nghe nói nơi này đã sửa chữa lại, đồ ngọt ở đây cũng ngon hơn trước rất nhanh. Trang Nhược Doanh vẫn muốn tới ăn, nhưng vì chuyển trường nên muốn đi đến đây phải vòng lại một đoạn nên cô ta cũng rất lười.
Đúng lúc ngày hôm nay cô ta khá rảnh, nên Trang Nhược Doanh vui vẻ bước xuống xe.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên cô ta nhìn thấy Thẩm Văn cùng Trang Thâm đang cùng nhau ăn bánh ngọt sau lớp kính.
Trang Nhược Doanh dừng bước lại, nhìn chằm chằm gò má của Trang Thâm. Sắc mặt xấu đi rất nhiều, cắn môi ngồi lại vào bên trong xe.
Cô ta không muốn nhìn thấy Trang Thâm.
Nhớ đến cái người khiến cô bị cả trường chửi mắng, sau đó vì tên ấy mà khiến cô ta phải chuyển trường.
Trang Nhược Doanh vẫn không hiểu, một kẻ thành tích học tập chẳng ra gì như Trang Thâm tại người ưu tú như Thẩm Văn lại đồng ý làm bạn với Trang Thâm?
Trang Nhược Doanh xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cơ bản Thẩm Văn không ăn gì, ánh mắt như một chỉ nhìn Trang Thâm thỉnh thoảng còn nói chuyện với cậu. Biểu cảm trên khuôn mặt rất dịu dàng.
Trang Thâm dựa vào đâu có thể khiến một người ưu tú như vậy đối xử tốt với mình?
Tài xế hỏi cô ta đi đâu, Trang Nhược Doanh tức giận nói về nhà.
Cô ta mở điện thoại di động lên, thông báo của app luyện đề lập tức nhảy ra.
Là thông báo của cuộc thi toán học.
Trang Nhược Doanh hưng phấn mở to hai mắt, lập tức ấn vào đọc.
Tối hôm nay....
Về đề tài mà trước đây cô ta thương lượng với Trang Trần Húc cũng đã có kết quả, so với thành phẩm thì cũng đã hoàn thiện đáng kể.
Tuy rằng hiện tại chỉ có một đáp án, nhưng tóm lại vẫn có thể tham gia cuộc thi này.
Đợi cô ta lấy được thư tuyển thằng thì có thể triệt để rời khỏi nơi này, rời khỏi Trang Thâm.
Nếu trong mắt Trang Nhược Doanh vài phút trước còn ghen tỵ thì hiện tại chỉ còn sự hy vọng vào tương lai phía trước.
Bên trong cửa hàng đồ ngọt, Trang Thâm ăn xong bánh gato. Thẩm Văn di chuyển miếng bánh gato trước mặt mình.
Trang Thâm trừng mắt lên, ánh mắt rất rõ ràng đây là đang khiển trách hành vi lãng phí của anh.
" Quá ngọt! " Thẩm Văn giương mắt nghiêm túc đánh giá: " Người làm bánh tay nghề không ra sao, còn chẳng bằng cậu làm. "
Trong lời nói của anh rõ ràng có ý, ánh mắt lướt nhìn bánh gato.
Trang Thâm đứng dậy, kéo cái ghế ra: " Buổi tối có chút việc, lần sau làm cho cậu. "
Khóe môi của Thẩm Văn cong lên, đứng dậy đi theo.
Anh cảm thấy Trang Thâm dù là vẽ, chơi game hay làm bánh. Con đường nào cũng tốt hơn so với việc làm đồ ngọt.
Bạn cùng bàn của anh nhìn vậy chứ toàn năng lắm, làm việc gì cũng rất lợi hại. Nhưng vì cái gì người không để tâm đến chuyện gì như cậ lại chỉ tâm trung đi trên con đường học hành?
Thẩm Văn chậm rãi đi bên cạnh cậu, hơi nghiêng đầu. Vừa lúc có thể nhìn thấy được điện thoại của Trang Thâm. giống như diễn đàn nhưng vì màn hình hơi tối nên anh không nhìn ra gì.
Thẩm Văn nói với cậu: " Tôi có mấy người bạn, chơi game rất lợi hại. Lần sau có muốn đi cùng bọn họ tạo thành một đội để chơi game không? "
Trang Thâm không có biểu cảm gì: " Ừm. "
Bởi vì, có không ít người trong diễn đàn được cậu giúp đỡ nên đăng bài cảm ơn cậu, dẫn đến có những ngươi uốn tìm ra cậu. Thậm chí có người còn muốn điều tra cậu là ai. Trang Thâm chuẩn bị về phải động tay chân với cái IP của mình một chút.
Ánh mắt của Thẩm Văn luôn thờ ơ, anh vẫn luôn cảm giác diễn đàn này hơi quen: " Cậu đang làm cái gì vậy? "
....................................................................
Lời edit muốn nói: Sao cùng hơn 5k chữ mà tôi có cảm giác chương này ít hơn nhỉ? Dạo này căng não với học tập quá, các bác thế nào rồi? Học tốt chứ?