Edit: Lũy Niên
Trên mặt Trang Thâm không có chút biểu cảm gì.
Cậu vẫn luôn như vậy có thể bình thản đối mặt với tất cả mọi chuyện, dù đó có là sóng to gió lớn.
Thẩm Văn nhìn màu sắc trong đôi mắt của cậu, trong ánh mắt của anh mang theo vẻ hơi bất đắc dĩ.
Rõ ràng anh biết bản thân chiếm tiện nghi của cậu. Đối diện bản thân chính là người anh thương, nhưng hiện tại người ấy không được tỉnh táo.
Trang Thâm hiện tại từ trên xuống dưới nhìn vào đều cho người khác cảm giác mềm mại, cậu như vậy thật khiến anh cảm thấy bất lực.
Đối mặt với một Trang Thâm thế này, khiến anh không có cách nào kháng cự lại.
Thẩm Văn đến gần cậu, dù cho anh đến gần như thế nào Trang Thâm cũng không có một chút gì gọi là phòng bị. Anh ép phải thân mình khắc chế cực hạn mới dám ôm cậu vào lòng.
Một tay anh đặt sau đầu Trang Thâm, dùng bàn tay ấy xoa đều phần tóc phía sau mềm mại mà anh vẫn thầm nhớ mong.
Mùi hương trên người cậu chính là mùi sữa tắm mà anh hay dùng, hương thơm bạc hà xen vẫn vị ngọt nhẹ.
Cái ôm tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng mềm mại.
Thẩm Văn buông cậu ra, trong mắt chứa đựng sự vui vẻ không có lời nào có thể diễn tả: " Cảm ơn em, bạn cùng bàn! Ngoan, ngủ đi! Mơ thật đẹp nhé! "
...........................................................................
Giữa trưa ngày thứ hai, Trang Thâm nhận được video call của mợ Hách, mợ Hách gọi cậu về nhà ăn cơm:
" Lần này trong kỳ kiểm tra, Tiểu Thâm đạt được điểm tối đa ở cả hai môn số học và ngữ văn. " Mợ Hách rót nước trái cây cho hai người, nụ cười trên gương mặt vô cùng vui vẻ: " Hơn nữa, cũng là học sinh duy nhất trong thanh phố chúng ta đạt được điểm tối đa ở cả hai môn này! Thầy chủ nhiệm gọi điện cho mợ, mợ cũng không nghĩ đến Tiểu Thâm có thể thi được điểm cao như vậy. "
Hách Duệ Thành gật đầu, hiếm khi lộ ra biểu cảm khen ngợi với Trang Thâm, nhưng nội tâm lại nhiều hơn vài phần chân thành.
Y cũng có thể đoán được, thành tích trước đây của Trang Thâm chỉ là giấu. Rất có thể do trong lòng cậu từng phải chịu tổn thương nặng nề, nên mới cố ý trở thành bộ dạng như trước kia.
Kỳ thật lúc Hách Nhàn vẫn còn sống, Trang Thâm so với những đứa trẻ bình thường đều giống nhau. Biết phấn đấu, mong muốn bản thân mình có thể học tốt hơn.
Thế nhưng, Hách Nhàn đột ngột qua đời. Khi đó, bản thân Trang Thâm vẫn chỉ còn là một đứa trẻ. Không biết chuyện đó đã mang đến cho đứa bé ngày ấy biết bao nhiêu đau khổ, mới có khiến cho một đứa bé còn thơ dại ấy phủ lên mình những gai nhọn xung quanh người.
" Điểm tối đa? " Hách Chỉ mở to hai mắt nhìn cậu.
Ngày trước, cô chỉ biết Trang Thâm học hành không ra sao, làm cái gì cũng không đầng hoàng. Luôn chỉ biết đi đánh nhau, cộng thêm việc chơi game cực giỏi, còn thành tích thì lúc nào cũng chỉ biết đếm ngược từ dưới lên.
Anh họ của cô dáng dấp tốt, chơi game tốt, thành tích cũng tốt?
Mợ Hách theo thói quen gắp cho bọn họ mỗi người một cái đùi gà: " Mợ nghe thầy Từ nói đợt kiểm tra này rất là khó đúng không? Tiểu Thâm có thể đạt được thành tích như vậy khẳng định là rất khó khăn. "
Hách Chỉ nháy mắt một cái, khó có thể tưởng tượng được một người đứng ở hạng đầu toàn thành phố thì sẽ có cảm giác gì: " Anh, bình thương anh học như thế nào vậy? "
Trang Thâm vẫn tiếp tục động tác của mình.
Cậu thật sự không kinh nghiệm học tập để chia sẻ.
" Học hiểu mọi thứ, học những cái cần thiết. "
Hách Chỉ: " ... "
Quả nhiên là anh họ của mình có khác, có cá tính! Nghe giống như là lời dạy cao siêu, nhưng không nghe thì hơn!
Trang Thâm: " Anh có tài liệu ôn tập, nếu em cần anh có thể được cho em. "
Hách Chỉ vui vè đáp: " Có được không? Có làm phiền anh không? "
Trang Thâm thản nhiên đáp: " Không phiền. "
Quan hệ giữa Hách Chỉ và Trang Thâm ngày càng tốt. Trang Thâm cũng không giống như trước lúc nào cũng lạnh lùng, những trưởng bối của Hách gia thấy vậy cũng lộ ra ý cười trên mặt.
Sau khi ăn xong, Hách Duệ Thành gọi Trang Thâm đến phòng làm việc của mình.
Y lấy một chiếc ví da màu đen để lên bàn, thanh âm của đàn ông rất mềm nhẹ: " Chiếc ví này năm ấy mẹ con cho cậu. cậu vẫn luôn không dùng đến nói lên để ở đây. Cũng bám bụi hết rồi. "
Hách Duệ Thành gương mắt, thanh âm của y rất nhẹ: " Nếu con muốn có thế cầm lấy, cầm lấy để có cái để lưu trữ. "
Trang Thâm chỉ nhìn thoáng qua, nhất nhanh rời mắt: " Cháu không cần! "
" Cầm đi! Cậu chưa dùng bao giờ! " Hách Duệ Thành nhìn cậu, trong mắt mang theo sự bao dung của bậc trưởng bối: " Bên trong có ảnh chụp chung của chúng ta, cũng đã mười mấy năm trôi qua rồi. Tuy rằng ảnh hơi cũ, nhưng vẫn nhìn được. "
Trang Thâm nuốt lý do từ chối xuống bụng, cầm lấy ví tiền mở ra xem.
Bên trong là ngoài ba người Hách gia, còn có Hách Nhàn cùng Trang Thâm khi còn nhỏ.
Trong hình, năm người ngồi xung quanh trước một cửa hàng màu trắng, nhìn xung quanh thì có lẽ đây là hoa viên ở bên trong nhà hàng, Hách Nhàn bế Trang Thâm. Khi ấy, Hách Nhàn có lẽ mới chỉ có hai mươi mấy, xinh đẹp tao nhã. Khi cười thật khiến người khác phải siêu lòng.
Trang Thâm cúi đầu nhìn Hách Nhàn trong ảnh, nhíu mày: " Người rời đi khi ấy mới chỉ 29. "
Người ách Duệ Thành hơi run, nghĩ đến hình ảnh của Hách Nhàn năm đó. Cái cảnh mà người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh tang thương khi ấy lại hiện lên trước mắt y, nên bản thân cũng không để ý đến tại sao Trang Thâm lại xưng hộ với mẹ mình như vậy. Y thở dài đáp: " Ừm... "
" Tại sao lại lại nói chết đột ngột trong lúc lái xe? " Trang Thâm không có cách nào đào được trong đống trí nhớ của nguyên chủ về một ký ức nào đó có chứa Hách Nhàn.
Cậu biết người phụ nữ này mất khi còn rất trẻ, nhưng không giống như người khác nói là gặp tai nạn.
" Bệnh tim đột ngột tái phát, bởi vì bệnh tim từ nhỏ nên chị ấy rất ít tham dự các hoạt động tập thể. Chuyện năm đó, thật sự chỉ là ngoài ý muộn..." Hách Duệ Thành trầm giọng nói: " Chuyện này thật sự nguyên nhân từ chị ấy. Tiểu Thâm, cậu biết cháu chán ghét những người của Trang gia, nhưng họa không phải do người ta nên tốt nhất đừng quá chấp nhất. "
Trang Thâm đóng lại ví tiền: " Cháu biết rồi. "
Đây chính là thiết lập vốn đang được định sẵn trong mọi loại cốt truyện.
Vì để cho nam phụ hoàn toàn chức trách của chính mình, trở thành một kẻ lạnh lùng cố chấp cho nên tác giả mới cố ý cho người thân, gia đình của nam phụ chết hết. Không cần thiết vì bất kỳ lí do gì. Tác giả định chết là phải chết. Vì chỉ có thể mới khiến bản thân nam phụ chán ghét cái thứ gọi là tình thân.
Trang Thâm cất ví vào trong túi, Hách Duệ Thành đứng bên cạnh nói với cậu: " Thành tích của cháu tốt như vậy, về sau cố thi vào một trường đại học tốt. Như vậy cuộc sống sẽ trở lên tốt hơn. Khi đó người đến sẽ đến, người đi sẽ đi. Những người yêu thương cháu sẽ đến, tương lai còn rất dài. "
Bọn họ đi ra ngoài, Hách Chỉ cũng nghe được những lời này nên lập tức nói: " Anh thành tích của anh rất tốt, chơi game cũng rất tốt! Anh còn gia nhập vào đội tuyển game mạnh nhất, ở trận đấu giao hữu lần trước còn mang cả đội dành được hạng nhất. "
Hách Duệ Thành hỏi: " Đội tuyển game gì cơ? Trận đấu giao hữu? "
Hách Chỉ giải thích: " Chính là một đội tuyển nam! Rất lợi hại trong mảng game này, lương của một thành viên một năm ít nhất cũng phải một trăm vạn. "
Hách Duệ Thành hơi ngẩn người: " Tiểu Thâm còn tham gia những cái này? "
" Đúng vậy! Lần trước còn xem thi đấu, người bên trong chính là anh họ! " Hách Chi nói: " Anh nó có đúng không anh? "
Đôi mắt màu nâu nhạt của Trang Thâm không hiện ra cái gì: " Anh cũng chỉ tạm thời giúp bọn họ thi đấu 1 ván đấy thôi, cũng không tính là thành viên chính thức. "
Hách Duệ Thành ngược lại cũng không nói thêm gì: " Cháu thích làm gì thì cứ làm, có thể làm tốt như vậy cũng là một thứ bản lĩnh. "
Hách Chỉ nghe được lời Trang Thâm đáp, có chút mất mát đáp: " Vậy về sau anh không cùng bọn họ thi đấu nữa sao? "
Trang Thâm: " Phải xem tình huống thế nào đã. "
Hách Chỉ mong đợi, hai mắt mở to: " Anh, lần sau nếu như anh thi đấu cùng với bọn họ. Có thể giúp em xin chữ ký của nam thần được không? Chính là người tên Liên Gia Ngôn của WZQ!!! "
Trang Thâm gật đầu: " Có thể! "
Hách Chỉ vô cùng kích động cảm ơn cậu.
Có một anh họ toàn năng thật tốt! Cuối cùng cũng có hy vọng gặp mặt với nam thần rồi!!!!!!!!
...................................................................
Sau khi Trang Thâm quay lại trường thì lấy tiền lẻ cùng thẻ canteen cất toàn bộ vào ví da mà Hách Duệ Thành đưa cho cậu.
Ở trong sảnh, Thẩm Văn nhìn ví da trong tay cậu. Ánh mắt như đông lại.
Tưởng Hoài đi cùng cũng dừng lại.
Trước đây, Trang Thâm dùng tiền lẻ mua nước, bây giờ còn trang bị hẳn một cái ví để chuyên đựng tiền lẻ.
Thế nhưng vấn đề là ví da này...nhìn qua cũng thấy không giống như mới mua.
Ngược lại giống y như kiểu dáng của mười mấy, hai mươi năm về trước.
Trang Thâm đem thẻ để vào rồi đút vào túi.
Thẩm Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, như bình thường hỏi: " Ngày hôm nay, em không dùng thẻ canteen à? "
" Buổi trưa về nhà nên không dùng. " Trang Thâm trả lời anh xong, nhưng cứ có cảm giác có một đột măt nhìn chằm chằm mình. Tràn đầy khó hiểu: " Có chuyện gì nói thẳng! "
Thẩm Văn gật đầu: " Không có chuyện gì, tấm thẻ kia em cứ tùy ý mà dùng, Thích quẹt thế nào thì quẹt. "
Trang Thâm: " ...? "
Thẩm Văn không trả lời cậu, giáo viên trên bục bắt đầu bài giảng của mình.
Học sinh bắt đầu nhao nhao lấy bài thi ra, tiếp tục chữa đề lần trước.
Thẩm Văn lấy ra một quyển văn bằng tiếng nước ngoài, thấp giọng nói: " Cuối tuần rảnh rỗi đến chiến đội WZQ đi, trước bản hợp đầu em ký chỉ là bản dự bị. Không phải bản hợp đầu chính thức. "
" Không đi. "
Cậu căn bản không muốn gia nhập vào chiến đội, lần trước cùng chỉ bất đắc dĩ giúp WZQ một ván thôi. Cũng bởi vì cậu muốn đánh trả lại chó sói màu đen, đồng thời đem ân oán cá nhân xả vào.
Thẩm Văn ghé sang: " Ký hay không cũng chẳng liên quan gì, dù gì em cũng chỉ là thành viên dự bị thôi. Hơn nữa...cũng coi như là một đời lui đi. Kỹ thuật của em tốt như vậy, không lẽ không có hứng thú với mấy trò chơi này? "
Trang Thâm nhìn mặt bàn trống không, không có bài thi nào. Do dự một chút.
Lúc này, giáo viên hóa học trên bục giảng đột nhiên gọi tên cậu: " Trang Thâm, em đứng dạy nói cách làm của câu 16 đi. "
Tưởng Hoài nghiêng người nói với giáo viên: " Thầy ơi, ở kỳ thi trước cậu ấy xin nghỉ không có thi ạ! "
Giáo viên hóa học ánh mắt như mang theo ánh sáng: " Thầy đương nhiên biết chứ. Những ngữ văn với số học đều thi được điểm tối đa. Những môn khác kể cả tiếng anh cũng 0 điểm. Em đứng dậy nói thầy nghe, em biết làm bài này không?
Trang Thâm đứng lên, đem cách giải ngắn gọn nói một lần.
Giáo viên hóa học lộ ra ý cười, gật đầu không dứt: " Không sai, phương pháp này rất ngắn gọn rất nhanh! Em ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau nhìn lại cách làm của bạn. So với cách làm của thầy đúng là nhanh hơn..."
Trang Thâm ngồi xuống, Thẩm Văn nghe được lời khích lệ của giao viên. Đột nhiên cảm nhận được chút hãnh diện là sao ấy nhỉ? : " Thế nào, suy nghĩ xong chưa? "
Trang Thâm nói thẳng: " Tôi không thể mang đến quyền lợi nhất định cho chiến đội của các cậu. "
" Em thấy tôi giống như người thiếu tiền à? " Thẩm Văn hời hợt trả lời, phảng phất giống như một câu nói đơn giản hôm nay tiết trời như thế nào.
Trang Thâm không đáp lời.
Cậu nghĩ Thẩm Văn đúng thật là không thiếu tiền, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lẫn giọng nói ấy đều mang vẻ thiếu đánh.
Thẩm Văn: " Tôi lúc đầu tài trở cho bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến lợi nhuận, chỉ cần làm việc vui vẻ là được. "
Trang Thâm không muốn WZQ dây dưa quá nhiều bởi vì cậu không chắc chắn bản thân có thể mang đến phiền phức cho họ hay không.
Bây giờ nghĩ lại, căn bản có khi cũng không cần nghĩ quá nhiều làm gì.
Trang Thâm gương mắt, nhẹ giọng nói: " Tôi đi với cậu. "
Thẩm Văn nghe được lời đáp ứng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Hết giờ học, Lưu Phàm đuổi kịp bước chân của Trang Thâm. Cùng cậu đi xuống canteen.
" Hôm nay, cậu quay về nhà là quyết định đúng đắn đấy. Đầu bếp như kiểu đổ nguyên hộp muối vào nồi hay sao ấy. Đồ ăn buổi trưa mặn chát, tôi phải uống nước cả một buổi chiều mới hết. " Lưu Phàm nói một hồi trách móc đầu bếp canteen.
Lúc bọn họ đến tương đối sớm, đội ngũ chờ cơm cũng không dài. Hai người họ đứng ở hàng giữa.
Hai người đứng đợi một chút cũng sắp đến lượt mình. Thì ở cửa có một đám nam sinh mặc quần áo thể thao đi vào, đi thẳng đến hàng đầu tiên.
Dần đầu là một nam sinh mặc một cái áo hồng T shirt nói với nữ sinh đang đứng ở đầu: " Thuận tiện, cắm hộ đi! "
Nữ sinh khó xử nhìn hắn: " Bọn tôi xếp hàng lâu lắm rồi, các cậu chen hàng không được tốt đâu! Phía sau còn nhiều người lắm! "
Phía sau có nam sinh nói thẳng: " Thương lượng cái gì, tin mình bị đánh không? Bọn tao tan học chậm, hiện tại sắp chết đói rồi. Bọn mày tan học sớm, để cho bọn tao trước thì làm sao? "
Hồng T shirt: " Dựa vào quy định gì mà bọn mày tan học trước thì được quyền ăn trước? Bọn tao đánh bóng cả một ngày, không được ăn cơm thì sẽ chết đấy! "
Bọn họ nói chen là chen, nữ sinh tránh không kịp. Cũng không thể ngăn được mấy nam sinh cao lớp này, nên cũng chỉ biết không cam lòng mà bị đẩy ra để bọn họ chen hàng.
Hồng T shirt còn đang muốn tiến lên, cổ tay chợt bị người khác nắm lấy, một thứ sức mạnh kéo hắn ra khỏi hàng.
Hồng T shirt nổi giận, hắn nhìn về phía Trang Thâm người mới kéo hắn ra khỏi. Viền mắt hơi hồng hồng: " Mày làm cái gì? Muốn gây sự à? "
Trang Thâm quay mặt nói với nữ sinh vì bị đẩy ra: " Cậu, đi xếp hàng đi! "
Nữ sinh cũng không dám trêu chọc bất cứ người nào trong này, nên cúi đầu nói cảm ơn với cậu. Sau đó chạy lên phía trước chọn món.
Hồng T shirt cũng chẳng còn tâm tình gì tiếp tục hành vi chen hàng của mình nữa. Một đám người lộ vẻ mặt khó chịu vây quanh Trang Thâm: " Mày cố ý chặn đường bọn tao? Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à? "
Trang Thâm lạnh lùng nhìn đám người kia, thanh âm lạnh lùng: " Cút. "
" Khẩu khí cũng lớn đấy nhở? Mày biết bọn tao là ai không? " Hồng T shirt nói: " Bọn tao là người của đội bóng rổ, mỗi ngày ngày nào cũng phải tiêu hao một thể lực vô cùng lớn, chen hàng thì làm sao? Trước đây không ai nói, giờ mày còn không biết điều mà đứng trước mắt bọn tao diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy! "
Hắn giơ tay muốn nắm lấy cổ áo của Trang Thâm, nhưng tay còn chưa bắt được, đã bị Trang Thâm dùng một tay áp chế. Dùng một lực mà hắn ta không thể nào thoát ra được nắm chặt, đem tay hắn ta vặn một phát ra phía sau.
Trên trán Hồng T shirt toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: " Mày...mày mau buông tay ra!"
Trang Thâm buông tay ra, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn: " Trên trường có viết phải xếp hàng, mày không hiểu tiếng Trung? "
Hồng T shirt dường như muốn phản kích, bên cạnh có người nhanh chóng ghé vào lỗ tai hắn nói hai câu: " Người này thuộc khối lớp 11, mởi chuyển đến. Đặc biệt biết đanh nhau, chính là người đánh Phạm Thịnh. "
Hồng T shirt chậm rãi nhìn Trang Thâm.
Hắn ta là học sinh lớp 12, bình thường không đi học nhưng cũng nghe nói đến một nhân vật truyền kỳ của khối 11.
Hồng T shirt hơi kiêng kỵ nhìn cậu, hắn ta không nhìn thấu được thủ đoạn của Trang Thâm nên chỉ có thể lùi về phía sau một bước, nhìn cậu một cách châm biếm đáp trả: " Đi, tao không chen hàng! Tao nghe nói mày mỗi buổi sángkhông phải đều luôn uống cháo miễn phí đấy à? Buổi trưa khô có đồ ăn miễn phí nên mới đến đây mua cơm à? Tao không đoạt với loại nghèo như vậy, miễn cho ngày nào đó mày chết đói còn bảo tao dành cơm của mày thì phải làm sao? "
Khuôn mặt Trang Thâm không đổi, đứng ở phía trước lấy cơm.
Sau đó, mặt không đổi sắc lấy ví móc thẻ canteen ra, quẹt trên máy.
" Tinh—"
Máy phát tra một tiếng thật dài, hình như là bị kẹt. Không giống bình thường nhanh chóng vang lên tiếng: " Thanh toán thành công. "
Lưu Phàm đứng ở phía sau Trang Thâm, nên nhìn được toàn bộ giá cũng như số dư bên trong tài khoản.
Y suýt nưac thì ngoác mồm kinh ngạc, không không miệng đã thành hình chữ O rồi.
Hồng T shirt đứng bên cạnh, nghe máy nửa ngày không có động tĩnh. Tưởng trong thẻ Trang Thâm không có tiền. Tiếng cười càng lớn hơn, trong lòng vô cùng sảng khoái: " Không có tiền để mua cơm à? Nếu không tao mời mày một bữa nhé? Cũng không cần trả lại, chỉ cần quỳ gối ở đây gọi tao một tiếng bố là được. "
Không có gì hơn khi hồi nãy bị phá đám hiện giờ làm có thể làm cậu xấu mặt, thì càng khiến hắn ta hả dạ.
Còn Trang Thâm lớp 11 thôi mà, còn tưởng anh hùng cứu mỹ nhân như nào. Hiện tại không phải đang gặp họa à?
Phía sau cũng có học sinh bắt đầu phát hiện Trang Thâm quẹt thẻ chậm, không ít người quay lại nhìn.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn một cái khiến người người hoảng sợ, cho rằng mắt mình hình như có vấn đề rồi.
Có một học sinh vô thức nói thẳng ra: " Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn, mười vạn trăm vạn... 100, một triệu?! "
" Cái gì?! "
" Một triệu? Trong thẻ canteen có một triệu? "
" Tiền trong thẻ này đủ mua toàn bộ canteen luôn á!!! "
" Má ơi, lần đâu tôi biết. Thẻ canteen có thể nhiều tiền đến vậy luôn á!!! "
" Một triệu, không làm gì? Lại nạp vào thẻ canteen? "
Trong nháy mắt, những người phía sau không ngừng lấy điện thoại ra hướng lên máy quẹt thẻ. Đèn flash không ngừng sáng lên.
Trang Thâm bưng khay cơm của mình rời đi, máy quẹt thẻ mới chậm rãi thông báo: " –Thanh toán thành công. "
Nụ cười châm chọc Hồng T shirt nhếch lên, lập tức trở lên lúng ta lúng túng cứng đờ. Hắn ta nhìn về phía trước, thấp giọng hỏi người bên cạnh: " Trong thẻ của cậu ta có 1 triệu? "
Nam sinh bên cạnh mặt vẫn như trong mộng gật đầu: " Đúng vậy...Thật sự là một triệu...7 chữ số..."
Hồng T shirt nhìn mọi học sinh có mặt trong canteen đều dõi theo Trang Thâm với ánh mắt ước ao, lại nghĩ đến những lời bản thân vừa nói. Khuôn mặt lúc xanh lúc đó.
Đậu xanh, cái người tên Trang Thâm này mắc bệnh thần kinh à?
Vậy mà lại nạp vào thẻ canteen đến tận 1 triệu?
Có tiền nhiều như vậy còn thích đi uống cháo hoa? Cố ý hay gì?
Bữa cơm này còn chưa ăn xong, tin tức trong thẻ canteen của Trang Thâm có một triệu đã lan ra toàn bộ trường học.
[ Vì sau mắt của ta cứ như có mây mù bao phủ vậy? Là bởi vì tôi có bạn học là thổ hào, thẻ canteen của cậu ấy có 1 triệu!!! ]
[ Tôi phục rồi, tôi tâm phục khẩu phục thật rồi!!! Ai nói cậu ấy nghèo chứ? Đây mới là nhà giàu chân chính này. Cho tới bây giờ mới lộ ra trước mắt người đời. Ngay cả bữa sáng cũng chỉ uống cháo hoa miễn phí!!!
[ Quả thật tôi luôn cảm thấy bữa sáng ăn cháo cũng rất ngon mà. Ăn chung với quẩy á, mùi vì mềm mềm, lại giòn giòn. So với đồ ăn khác cũng không kém. ]
[ Không ai nghĩ cháo này cùng nhà hàng Chiếu Giang làm như đúc à? Tuy rằng chỉ là cháo hoa, nhưng được đầu bếp năm sao làm tỉ mỉ thì nó lại ra một mùi vị khác nha!!! ]
[ Nhà giàu chân chính! Sinh hoạt cũng không giống người thường!!! ]
[ Oa oa oa, lão đại à cậu còn thiếu người phục vụ không? Tôi cũng muốn ăn như cậu vậy đó!!! ]
Trang Thâm đặt khay đồ ăn xuống, Lưu Phàm ôm tâm trạng khiếp đản của mình hỏi: " Trong thẻ canteen trường của cậu thật sự có một triệu? "
Bạn cùng phòng của y không giống như những người hay làm vậy. Cho dù có tiền chắc chắn cũng không để ai biết.
Trang Thâm cầm đũa lên, chậm rãi gắp thức ăn: " Thẩm Văn mượn thẻ của tôi, trả lại thì nó ra thế. "
Cậu mỗi lần nạp thẻ cũng chỉ 200 tệ, để tránh việc bị mất rồi phải vì tiếc mà đi tìm.
Lưu Phàm gật đầu: " Tôi nghe đồn đãi là trường này có gia đình Thẩm Văn mở, nếu là cậu ấy cũng không kỳ..."
Trang Thâm sau khi về phòng liền bắt đầu xem app livetream
Danh sách người donate hầu như đều W, rất cả đều cùng một con số. Người ta vẫn nói tích tiểu thành đại, gộp lại vừa vặn là một con số không ít.
Trang Thâm đem toàn bộ số tiền hiện tại chuyển đến thẻ ngân hàng của mình.
Cậu không thiếu tiền để xài, thậm chí tiền gửi ngân hàng cũng rất nhiều. Mà cho dù tiền có nhiều hơn đi nữa, cậu cũng không thích phô trương lãng phí.
Trang Thâm mở game, cũng bắt đầu giờ livetream của ngày hôm nay.
Mới vừa đánh xong một trận, W gửi đến một lời mời, Trang Thâm ấn đồng ý.
Đang đợi chính thức vào trận, mọi người đều ở dưới sảnh đợi chạy khắp nơi tung hoàng. Nhân vật W đứng trước mặt cậu, nổ một tràn pháo hoa.
Vui vẻ: [ Em đừng di chuyển. ]
Trang Thâm đứng nguyên không nhúc nhích, nhìn xem anh đang muốn làm cái gì.
Cái loại pháo hoa này tuy rằng là đan nhưng không gây thương tổn. Chỉ là kiểu dùng để phát tín hiệu, nên nhiều nữ sinh thích mua thôi.
Nhân vật nam mặc hắc y đem pháo hoa xếp một hàng, rồi lần lướt châm lửa.
Bầu trời trong game nháy mắt xuất hiện đủ loại màu sắc chói lóa, toàn bộ sảnh chờ đều là tiếng vang của pháo tín hiệu.
Vui vẻ: [ Có đẹp không? ]
Trang Thâm: " ... "
Đẹp cái đầu anh chứ đẹp!
Những người khác thấy được pháo hoa tung bay giữa trời cũng bắt đầu thi nhau phun nước bọt.
[ Đây là thú vui của kẻ có tiền à? Ở trong game cũng có thể bắn pháo hoa? ]
[ Đó cũng không phải vấn đề là tiền thôi đâu. Loại pháo hoa này so với bên ngoài còn đắt hơn đấy. Tôi nghe nói qua về truyền kỳ tình yêu của một cặp đôi trong game. Cố ý bắn pháo hoa sáng một vùng trời. ]
[ Cũng chẳng biết đã nhìn thấy bao nhiều lần cái màn thả pháo hoa này rồi, thế nhưng đẹp thật sự. ]
[ Đó cũng không hẳn, đây chính là pháo hoa sặc mùi tiền đó nha Pháo hoa của tiền tài!!! ]
Trang Thâm cùng W chơi xong mấy ván gảm, xong cậu ấn vào khung chát của W:
[ Gửi cho tôi số thẻ của cậu đi. ]
Vui vẻ: [ ? ]
Nam sinh đang rất vui vẻ: [ Tôi trả lại cậu những qùa mà trước cậu donate cho tôi. ]
Vui vẻ: [ Không có cần! ]
Nam sinh đang rất vui vẻ: [ Tôi không có thiếu tiền, cho tôi số thẻ của cậu đi. ]
Vui vẻ: [ Thật sự không cần mà! Tôi cũng không thiếu tiền, nhà tôi còn đem tiền đi đốt kìa. ]
Trang Thâm: " ... "
Tại sao suy nghĩ của mấy người đều như nhau thế? Muốn ăn đòn à?
Trang Thâm tắt khung chat của W đi, mở PK ngẫu nhiên.
Cậu hiện tại đã lọt vào top 50 người đứng đầu, nên thời gian chọn ngẫu nhiên hơi lâu.
Còn đang chờ, cậu liền nhìn thấy thông báo của hệ thống: [ Vui vẻ mời bạn tham gia PK tái đấu ]
Trang Thâm lập tức ấn đồng ý.
Hai người rất nhanh đã tiến vào sân đấu, Nếu đem so sánh Trang Thâm với khi đấu với người chơi khác thì từ chơi đùa trở thành mạnh mẽ hơn. Cơ bản chỉ cần trên tay của cậu có vũ khí, liền sẽ bắt đầu chiến đấu.
Cậu mới xông ra, đã ôm thương vọt lên trước mặt W.
Hai người đối mặt vừa cướp vừa đoạt, Trang Thâm nổ hai phát súng, W đã ngã xuống.
Trang Thâm buông lỏng con chuột, cậu cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây.
Đúng là đánh rất tốt, nhưng W sẽ không bao giờ ngu xuẩn đến nổi hướng thẳng vào họng súng của cậu như vậy.
Trang Thâm lại đánh thêm một trận với cậu.
Vẫn giống như khi nãy, các bước đều tưởng đồng. W không thể nào không tránh được, nhưng anh cứ vậy cho cậu giết.
Trang Thâm lại chơi thêm mấy ván nữa, giết trên đối thủ rất nhiều lần. Điểm tích lũy cũng ngày tăng lên, hiện tại đã leo được lên hạng thứ 30.
Lời mời của W không ngừng bắn ra, Trang Thâm không nhấn đồng ý thêm lần nào nữa.
Cậu nhìn ra được, đối phương đang cố ý nhường.
Không chỉ có cậu, toàn bộ người xem live cũng giống như vậy.
[ Tôi ngất đây, W cố ý diễn kịch cho lầu chủ giết. Cái này giống như tình yêu!!! ]
[ Giống như tình yêu +1 ]
[ Vấn đề ở đây là lầu chủ có bạn trai rồi, W làm nhưng thứ này để làm gì chứ? ]
[ Mặc kệ là nguyên nhân gì, ba lần rồi couple này không thể nào chỉ là bạn bè!!! ]
[ Tôi yêu, đã từng thần cản giết thần, phật cản giết phật. Lão đại có thể vì yêu mà ngay cả đao cũng phải bố xuống, thậm chí ngay cả cơ thể lẫn đầu óc tôi cũng có thể dâng lên. ]
[ W đã thật sự thay đổi rồi, không chỉ đổi tên. Còn ngay cả cái thiết lập lạnh lùng, khí lạnh quanh người cũng bỏ xuống. ]
Trang Thâm rời khỏi livetream liền nhìn thấy những lời này. Cau mày tắt đóng livetream, mở khung chat gửi tin nhắn cho W ]
Nam sinh đang rất vui vẻ: [ Lần sau đừng có nhường, nếu không sau này tôi không chơi với cậu nữa. ]
Vui vẻ: [ Được, sau này tất cả đều nghe theo em! ]
Trang Thâm tắt máy tính, lại ấn vào tư liệu chuẩn bị cho Hách Chỉ.
Trước đây, cậu cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần. Ở trên màn hình không chỉ tổng hợp những kiến thức mà Hách Chỉ không giỏi, mà còn có những kiến thức cần chú ý nhiều hơn.
Nhưng kiến thức này đều dựa trên lỗ hỏng của Hách Chỉ để tập hợp.
Cậu mở file ra, nhìn về những trang chứa kiến thức lớp 10.
Cửa phòng ký túc xá bị gõ mất cái, Trang Thâm không nhúc nhích. Người bên ngoài tự động mở cửa đi vào.
Thẩm Văn từ bên ngoài đi thẳng vào, đi đến trước mặt cậu. Trên tay còn cầm hộp sữa đặt lên bàn cậu, ánh mắt lười biếng: " Đang làm bài tập? "
" Chỉnh sửa kiến thức cho kỳ thi thôi. "
Trang Thâm trả lời anh, động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Thẩm Văn hơi cúi đầu nhìn những nội dung hiển thị trên màn hình máy tính.
Kiến thức lớp 10?
Trang Thâm chắc chắn không dùng đến những kiến thức này, tại sao cậu phải chỉnh sửa?
Thẩm Văn nhìn những bàn thi được đặt bên cạnh, chữ viết bên trên hoàn toàn khác với những nét chữ của bàn cùng bàn của anh.
Bên trên cùng phía bên trái, là một cái tên vô cùng khả ái.
Hách Chỉ.
Lớp 10. Nữ sinh.
Khóe môi vốn khẽ nhếch lên của anh hiện tại lại chậm rãi thả xuống, hơi mím. Anh nhìn chằm chằm đôi tay không ngừng lướt trên bàn phím kia. Trong lòng không kìm được mà khó chịu, cáu kỉnh, bực bội.
Tác giả nói ra suy nghĩa cua mình: Tham gia khoa học và công nghệ, tìm kiếm giải pháp dinh dưỡng.
.................................................................
Lời edit muốn nói: Câu cuối của tác giả tôi bó tay, dịch giống như google. Đây là nguyên văn: 参加了科技兴国活动, 求营养液!. Đây là bản dịch thô: Tham gia khoa học kỹ thuật hưng thịnh quốc hoạt động, cầu doanh dưỡng dịch! Sai đừng chửi tôi nhé:<
Hồng T shirt: