Edit: Lũy Niên
Tác phẩm mà hai vị lão đại cùng nhau vẽ ngay lập tức bùng nổ trên diễn đàn.
[ Lão đại nào đó vẽ gó mà của giáo thảo!!! Mau nhanh chóng rồi dưới phòng nghệ thuật tầng một! Nhanh lên không không hôn được đâu!!]
[ Không biết có nên ước ao bức tranh hay ước ao người vẽ đây nữa! Hôm nay tôi đã ăn chanh nguyên một ngày rồi đó!]
[ Hiện tại các lão đại đều thổ lộ tình cảm bằng cách này à?]
Hiện tại, Trang Thâm đang có mặt ở quán điện tử Trương Thành cạnh trường học. Tai nghe của cậu bị hỏng mất một bên rồi. Nên ngày hôm nay phải ra ngoài mua cái mới.
Bà chủ nhìn thấy có học sinh đi qua đây. Nhìn đi nhìn lại hai lần mới đến canh chừng cậu, nâng thanh âm nói: "Muốn mua tai nghe điện thoại hửm? Vậy để chị đề cử cho em cái loại tai nghe này. Giá rất đặc biệt chỉ có 118. Nhưng mà dù em có đeo nó chạy trăm dặm cũng không rơi được!"
Tầm mắt Trang Thâm rơi vào hàng cuối cùng, nhìn thấy được chữ đỏ rõ to: "Giá đặc biệt 28 tệ." cùng với nhãn hiệu của nó. Cậu chỉ chỉ vào cái hộp được treo ở cuối nói: "Cái kia được rồi!"
Bà chủ nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ, thanh âm the thé đáp: "Ai u, cái tai nghe không đáng để mua đâu. Cũng là hàng một hai năm rồi. Không bằng em mua cái bên cạnh đi có 58 tệ thôi. Mà chất lượng lại khác nhau rất nhiều..."
Cô nhìn Trang Thâm nói một chuỗi dài dài, Trang Thâm đứng đối diện mặt không đổi cứ vậy nhì cô.
Trong mắt thiếu niên không có chút cảm xúc, thanh âm của cậu vẫn hết sức lễ phép nói: "Tôi chỉ muốn lấy cái kia, cảm ơn!"
"A, thôi quên đi! Lấy cho em! Lúc hỏng rồi cũng đừng trách chị là không giới thiệu cho em cái khác nhé..."Bà chủ cúi đầu lấy cái tai nghe kia lên, miệng vẫn còn nhắc cậu nhớ kỹ: "Vừa đúng lúc em là người cuối cùng..."
Cô mới cầm lên, ngoài cửa đã có mấy nam sinh tiến đến. Một người trong đó nhìn thấy Trang Thâm, chân mày hơi cau lại cất giọng nói: "Người cuối cùng? Cái tai nghe tôi mua với giá gấp 5 lần."
Bà chủ hơi run một trận, khiếp sợ mà nhìn về đám nam sinh mới đến. Trên người bọn họ đều tản ra một loại khí thế không dễ chọc, từ trên xuống dưới đều tản ra một khí thế cao ngạo vừa nhìn là biết là người có tiền!
"Gấp 5 lần? Em thật sự mua với giá gấp 5 lần?" Bà chủ hơi nghi ngờ mà hỏi lại/
Người mới từ cửa đi vào và mở miệng chính là Lệ Hoằng. Hắn vừa nhìn tay nghe trên tay bà chủ vừa ôm ngực, vừa dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn lại Trang Thâm: "Đương nhiên, tôi ra giá gấp 5 lần. Cậu ta vẫn chưa trả tiền chị nhỉ?"
Lệ Hoằng vẫn luôn không chịu nổi cái loại người như Trang Thâm cùng với cái ánh mắt không để ý bất kỳ thứ gì của cậu, vừa nhìn thấy đã muốn xông đến đánh bay cậu một trận rồi.
Trang Thâm nhàn nhạt đảo mắt của nụ cười châm chọc của Lệ Hoằng cùng bộ mặt đúng chất con buôn của bà chủ. Cuối cùng cùng hiểu được Lệ Hoằng tính làm gì, thanh âm nhè nhẹ đáp lại: "Tôi ra giá gấp 10."
Bà chủ lại sửng sốt: "Em đồng ý mua với giá gấp 10?"
Bà chủ vẫn luôn tưởng Trang Thâm chỉ là một học sinh nghèo, chẳng lẽ cô nhìn nhầm. Kỳ thật cậu thật sự rất có tiền?
Trang Thâm lạnh nhạt: "Ừm."
Bà chủ nghe vậy càng thêm vui vẻ. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Tuy rằng cô ta không cẩn thận bị cuốn phải cuộc tranh đấu giữa hai học sinh, nhưng số tiền này thuộc về mình thì ngu gì không chơi.
Lê Hoằng hé mắt, cắn răng nhìn Trang Thâm.
Tốt, lần trước ở canteen thì cố ý cản đường. Hiện tại tinh tướng gớm!
Tiền người nào chả có? Hắn ta cũng có nhé!
Lệ Hoằng cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn. Gằn từng chữ một: "Tôi ra gấp 100 lần."
Bà chủ cùng với các anh em của Lệ Hoằng nhìn nhau, lộ ra vẻ mắt ao ước với độ giàu có này.
Lệ Hoằng vô cùng hưởng thụ ánh mắt của tất cả mọi người.
Lệ Hoằng muốn Trang Thâm phải lộ ra vẻ kinh ngạc, đem những thứ mà bản thân mình chịu trả cho cậu. Gậy ông đập lưng ông chịu sự cười nhạo của mọi người.
Những người khác nhìn về phía Trang Thâm, đợi cậu đáp lời.
Trang Thâm không nhanh không chậm đáp, đối mặt với biểu cảm châm chọc của Lệ Hoằng cậu vẫn bình tĩnh như thường: "Gấp 500 lần."
Lệ Hoằng hừ lạnh một tiếng, ý cười ngày càng lớn: "Xùy, gấp 500 lần? Tôi ra gấp 1000 lần."
"Tê—"
[ Lời edit xin phép cắt ngang: Tiếng nay như tiếng các bác cắn răng hít gió vào. Tôi không biết tả sao nên để nguyên văn nhé. ]
Lời này vừa dứt, không chỉ có bà chủ mà kể cả những anh em đứng bên cạnh của Lệ Hoằng không tự chủ được mà líu cả lưỡi.
Một nghìn lần?
Một cái tai nghe điện thoại thôi mà 2 vạn 8? Chắc chứ?
Thế này thì thật sự quá mức rồi đấy! Vì mặt mũi mà cạnh tranh như vậy đáng không?
Lệ Hoằng nhìn về phía Trang Thâm. Trong mắt không che giấu được sự khinh miệt bên trong. Hắn ta thật sự muốn tìm xem, Trang Thâm còn có thể trả giá cao đến khi nào.
Mọi người đều nhìn về phía Trang Thâm, vẻ mặt mong chờ cùng khẩn trương.
Kẻ có tiền tranh đấu thật sự kích thích mà!
Dáng đứng của Trang Thâm rất thẳng, cắp mặt của cậu, đường nét gương mặt rất xinh đẹp. Đôi mắt màu trà không mang theo biểu cảm nhìn quá đặc biệt.
Cậu nghe xong những lời khiêu khích của đối phương, khóe môi hơi cong lên. Vô cùng tự nhiên mà đáp lại: "Chúc mừng cậu!"
Lệ Hoằng đang chờ cậu tăng giá sửng sốt: "???"
Hắn ta hình như thấy được điều gì đó không thích hợp ở đây.
Quả nhiên, sau khi Trang Thâm dứt lời lại không tiếp tục tăng giá nữa. Ngược lại quay người đi ra ngoài.
Trang Thâm vừa đi vừa nói: "Lấy cái giá 2 vạn 8 để mua một cái tai nghe 28 tệ. Chúc mừng cậu đã thành công lấy được nó!"
Thanh âm của cậu rất nhẹ mà cùng rất nhạt. Tựa như hòa vào với không khí rồi chui vào tai mỗi người.
Lời này vừa nói ra tựa như châm chọc. Anh em của Lệ Hoằng đều cảm thấy buồn cười, nhưng mà khóe miệng vừa mới nâng lên đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch dự tợn của hắn sợ đến mình một chút biểu cảm cũng không có.
Lệ Hoằng hiện tại chả lẽ còn không hiểu ý tứ của Trang Thâm hay sao?
Máu trên mặt hắn ta cứ như từng giọt nhỏ xuống, lồng ngực không nhịn được mà phập phồng.
Vì rồi Trang Thâm cố ý để cho hắn ta tăng giá.
Hắn ta vậy mà cứ như vậy vị Trang Thâm dắt mũi.
Lệ Hoàng làm sao có thể để Trang Thâm đi dễ dàng như vậy. Hắn ta tức giận nhấc chân muốn đuổi theo Trang Thâm hét lớn: "Mày đứng lại cho tao!"
Bà chủ gọi hắn ta, tay cầm tai nghe đứng ngăn trước cửa. Dùng con mắt nhìn thấu sự đời tràn đầy sắc bén, không chút sợ hãi nói: "Chị mày đợi mấy chú nói chuyện lâu như vậy, các chú tính không mua mà bỏ đi như thế?"
Các anh em nhìn hắn ta, Lệ Hoằng vô cùng sĩ diện. Vừa rồi được nước nên muốn khoe bản thân mình giàu có. Hiện tại nếu mà chuồn không phải đang tự đánh vào mặt mình à?
Lệ Hoằng nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Trang Thâm. Hít mấy hơi thật sâu mới nhấc chân quay lại quầy tính tiền: "Tôi mua!"
Vô duyên vô cớ bay mất 2 vạn 8! Tức chết hắn rồi!
Trang Thâm mới tính qua nhà khác mua tai nghe mới, điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn.
Liên Gia Ngôn: "Em gái em nhận được đồ chưa?"
Trang Thâm cũng không chú ý đến chuyện này, nên tính đi qua nhắn tin hỏi Hách Chỉ. Nhưng suy nghĩ môth lát trực tiếp mở dòng thời gian của cô lên, lướt vài vòng. Quả nhiên thấy được bài đăng của cô, là một thùng hàng chứ toàn phụ kiện.
Trang Thâm: [ Đã nhận được rồi! ]
Liên Gia Ngôn nói: [ Mỗi thành viên trong chiến đội chúng ta đều sẽ được cấp cho một bộ thiết bị ngoài, anh trước thấy em em livetream đều dùng phát sóng trực tiếp bằng lap. Hiện tại, anh có thời gian nên gửi qua cho em nhé? ]
Có một bộ thiết bị bên ngoài, vẫn cậu cũng không cần cậu mua nữa.
Hơn nữa thiết bị của chiến đội WZQ từ kích thước cũng vừa đủ, hơn nữa đây là phúc lợi mà chiến đội cho. Dù sao thì cũng tốt hơn những thiết bị điện tử mà cậu mua ở ngoài.
Trang Thâm nói với y cảm ơn, rồi gửi địa chỉ qua.
Không đến nửa ngày, Trang Thâm nhận được thiết bị bên ngoài gửi đến. Buổi tối có thể dùng thiết bị mới để chơi game.
Bộ thiết bị ngoài này là do chiến đội WZQ cấp cho, nên mặt trên không thể nào thiếu được logo của chiến đội. Ngoài ra còn có chuột và bàn phím, liếc mắt là có thể thấy.
Trang Thâm cũng không quá quan trọng đến mấy thứ này, hiện tại đang thử máy một chút.
Bất luận là độ nhạy hay mượt, đều tốt hơn so với lap của cậu.
Trang Thâm chơi một ván game để luyện cảm giác thử xem, sau đó mới mở live lên.
Phòng live đã sớm gửi thông báo cho người hâm mộ, mỗi ngày Trang Thâm chỉ live có một tiếng nên hiện tại vào đúng giờ này cũng có những fan đã ngồi đợi.
Hiện tại Trang Thâm mà một ngôi sao trong giới game này, cũng chính là lầu chủ lợi hại nhất. Hơn nữa trên đầu cậu còn có danh hiệu của WZQ nên cũng có không ít người nghe tin tìm đến.
Chỉ cần xem live của cậu sẽ không có cách nào mà dứt được.
[ Tại sao tôi có cảm giác tốc độ của lầu chủ* ngày càng nhanh hơn vậy?! ]
[ Đó là tất nhiên rồi, tốc độ tay của lầu chủ chính ta không phải thứ lý thuyết có thể giải thích. ]
[ Tôi nghi ngờ đây là tua nhanh, những mà nhìn những người bên cạnh tôi đã nghĩ lại. Không phải tua nhanh mà là lầu chủ quá nb* rồi! ]
Trang Thâm thuộc về dạng người chơi game sẽ không nói nhiều.
Cậu không giống những người khác cứ một bên nói một bên đánh. Vào live của cậu chỉ nhìn cậu chơi game nên toàn bộ livetream đều yên lặng, chỉ còn lại những thanh âm của game.
Như vậy thôi nhưng lại có thể khiến có những người xem tìm đến.
Trang Thâm đánh mấy trận cùng nhiều người khác nhau, PK ngẫu nhiên. Sau đó liền lui ra ngoài, lúc này trên màn ảnh bắt đến một thông báo mới.
[ WZQ-lian mời bạn tham gia tái pk ]
Bình luận vốn yên ắng nháy mắt liền nổi lên như giông bão.
[ Đồng ý anh ấy đi! Mau đồng ý anh ấy đi!!! ]
[ Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nhanh lên! Tôi muốn xem hai người quyết đấu!!! ]
[ Liên Liên Liên Liên Thần!!! ]
Trang Thâm vừa muốn ấn đồng ý, lại nhảy thêm một cái thông báo nữa.
[ Vui vẻ mời bạn tham gia sân tái pk ]
Thông báo này mới xuất hiện, vốn chỉ như giông bão bây giờ lại thêm bão cát. Hai bên bắt đầu đấu tranh với nhau.
[ Đại thần W cũng xuất hiện? ]
[ Hai vị đại thần đồng thời gửi lời mời? Lầu chủ sẽ chọn hai đây? ]
[ Đột nhiên cảm thấy vô cùng hưng phấn.jpg ]
[ Hiện tại có thể nhìn xem trong lòng lâu chủ địa vị của hai cao hơn! Tôi theo W nhá! Dù gì thì đại thần của tôi cùng đổi tên với lầu chủ, hơn nữa đây giống như một câu tỏ tình! ]
[ Liên Thần anh ấy không đẹp trai hả? Ta ta chọn Liên Thần, hơn nữa hai bọn họ còn là đồng đội của nhau! Làu chủ còn phải cậu ấy một tiếng đội trưởng! ]
Trang Thâm nhìn hai lời mời, con chuột rất nhanh ấn xuống.
[ Lầu chủ chọn Liên Thần! [
[ Mà thôi, W thật đáng thương! Nhưng liếm cẩu liếm đến cuối, hai bàn tay thật trắng! ]
[ Ha ha ha ha W thật thê thảm mà!!! ]
Bình luận một vùng haha, Trang Thâm đeo tai nghe chăm chú chơi game.
Liên Gia Ngôn nhìn đồng hồ. Khuôn mặt của y vẫn dịu dàng như cũ, vô cùng dễ nói chuyện. Nhưng khi bắt đầu vào trận thì lại cho người ta cảm thấy khuôn mặt ấy của y liệu có phải thật hay không!
Cùng Liên Gia Ngôn chơi game không lo đối phương nhường mình, hai người chơi game với nhau phá lệ mà ăn nhập.
[ Thật kích thích mà!!! Tuy rằng tôi muốn nhìn lầu chủ và W cùng nhau chơi game hơn. Thé nhưng, nhìn hai người này cũng nhau chơi gảm lại cho tôi có cảm giác như là đang xem những cuộc so tài đỉnh của chóp vậy đó. ]
[ Liên Thần vừa mới đoạt thật sự không nể mặt mà. Nếu không phải tôi biết hai người họ quen biết thì tôi còn nghĩ bọn họ là kẻ địch của nhau đấy. ]
[ Tôi cũng chẳng biết nên cổ vũ cho bên nào nữa! ]
Bởi vì thiết bị mà cậu chơi hôm nay tốt hơn rất nhiều, nên cảm xúc chơi game cũng tăng hơn. Hơn nữa, ván này đánh rất thuận. Nên không bao lâu đã giết chết Liên Gia Ngôn.
Liên Gia Ngôn giữa vắn đấu có vẻ chiếm ưu thế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị Trang Thâm áp chế.
Khán gỉa xem live vì kỹ thuật mà đến càng thêm kích động, ván này chẳng những xem được Trang Thâm còn nhìn được cả Liên Gia Ngôn. Dù thế nào thì hai bên vẫn không thua nhau là mấy.
Trang Thâm đánh xong liền rời khỏi ván đấu, hầu như lúc cậu về đại sảnh thì lời mời đều bắn ra.
[ Vui vẻ mời bạn tham gia sân tái pk ]
Cũng rất đúng lúc.
Trang Thâm ấn đồng ý,
Cùng W chơi game thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trang Thâm cũng không biết tại sao người này lại luôn donate cho cậu, cùng nhau chơi game còn nhường cậu. Quả thật những đều này cậu cảm thấy không cần...
Trang Thâm lúc đầu chỉ nhàn nhã nhặt trang bị, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy W đứng ở phía sau cậu.
Trang Thâm tính đánh cướp, bởi dù gì thì trang bị trong tay cậu cũng không được tốt lắm. Nhưng mà vởi góc độ thường ngày mà nói vậy cũng đủ để giết người rồi.
Cậu vừa mới định động thủ, đối phương chợt đập một quả bôm khói xuống mặt đấy.
Sương khói tức khắc bao chùm bốn phía, Trang Thâm vốn là muốn bắn phá nhưng trong nhắm mắt cậu không nhìn thấy thứ gì cả. Cậu hướng về những vị trí nhỏ để bắn thẳng, không nghĩ đến cái gì cũng không bắn được.
Trang Thâm cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Tiếp tục đi tìm trang bị cho mình cũng nỗ lực tìm ra được bóng dáng của đối phương.
Bản đồ của hai người tương đối nhỏ, cứ để W trốn cũng không biết trốn được cậu bao lâu. Hai người rất nhanh sẽ phải đối mặt nhau thôi.
Một phút đồng hồ... hai phút...năm phút trôi qua.
Trang Thâm nhìn về những khung cảnh không thế nào quen thuộc hơn, nhíu nhíu mày.
W rốt cuộc là trốn đi đâu rồi?
Dù cậu có quen thuộc bản đồ đến đâu đi nữa, nhưng đi đến chỗ nào cũng không tìm thấy được bóng dáng của đối phương.
Lúc mà Trang Thâm cảm thấy kỳ quái cũng là lúc bình luận cũng ở lên lộn xộn.
[ Xuất hiện thuật ẩn thân của W!!! ]
[ Tôi lại nghĩ đến mấy đợt trước xem game có mấy kỹ thuật khủng bố chứ! Hơn một giờ! Cứ trốn, trốn hơn một giờ. Ngồi đợi kẻ địch của mình tuyệt vọng sau đó lặng yên không tiếng động mà đánh chết địch. ]
[ Thật là đáng sợ, gần đây W có vể nhận lời mời cho có lệ. Làm tôi suýt nữa thì quên cậu ấy từng là nỗi sợ của rất nhiều người. ]
Trang Thâm tránh ở một nơi ẩn núp, nhìn về địa phương mà bản thân dự đoán. Vừa muốn nổi súng.
Nhưng người ở bên kia lại nhanh hơn cậu một bước, nhắm thẳng bắt chúng cậu mấy phát!
Trong nháy mắt Trang Thâm ngã xuống đất, chỉ còn lại một chút màu.
Trang Thâm sửng sốt, không nghĩ đến tốc độ tay của W so với cậu còn nhanh hơn. Cậu hơi nghi ngờ đối phường một bên xem live một bên nhắm bắn giết cậu.
Trang Thâm vừa muốn hồi máu, đối điện có một nhân vật mặc trang phục đen chạy đến.
W đứng trước mặt cậu.
Trang Thâm cảnh giác muốn công kích, lại nhìn đối phương ném rất nhiều đồ đạc xuống,
Tất cả đều là những đạo cụ hồi máu.
[ Aaaaa đây là cái gì vậy? Đây là có chút ánh sáng trước thủ đoạn u tối sắp đến à? ]
[ Cũng có thể là W muốn khiến lầu chủ tìm được nơi ở của cậu ấy nhưng kết quả không cẩn thận bắn trúng người nên trong lòng đang rất xấu hổ đây mà! ]
[ Vậy cũng có thể là W không muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này nên mới cố ý trốn lầu chủ. Lúc mà lầu chủ mất máu thì chạy đến cứu cậu ấy! ]
[ Các tỷ muội thật sự suy nghĩ quá ghê sớm, không viết văn đúng là có lỗi với đầu óc thông minh của mình nha! ]
Trang Thâm nhìn W không có ý muốn làm tổn thương đến cậu, nhặt mấy thứ đạo cụ hồi máu tốt nhất lên. Chỉ mất ba giây đồng hồ để hồi phục thanh máu.
Cậu ngẩng đầu lên W lại không thấy bóng dáng.
Người này thật sự kỳ quái, trước đây lúc thi đấu nghĩ anh không giống như những đại lão. Hiện tại khi nghiêm túc lên thật khiến cho người ta có cảm giác như biến thành người khác.
Hai người cứ như vậy mà cậu đánh tôi, tôi đánh cậu. Nhưng lại không chết.
[ Đánh bao lâu rồi nhỉ? Đậu, hơn 50 phút rồi! Trâu bò! ]
[ W nghiêm túc thật không phải người mà! ]
[ Không ai cảm thấy ngọt à? Hai người nay như ở trên hồn đảo nhỏ chơi trò tránh mèo vậy đó. ]
Cuối cùng bản đồ ngày càng nhỏ, hai người cũng chỉ có thể mặt đối mặt. Hình như là đồng thời giơ súng lên.
Hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Trang Thâm nhìn hình ảnh thắng lợi trên màn ảnh, giơ tay xoay xoay cổ tay.
Bọn họ vậy mà lại đánh nhau hơn 1 giờ.
Đây là lần đầu tiên mà cậu chơi 1×1 lâu như vậy.
Thời gian live của cậu hôm nay đã vượt qua không ít, Trang Thâm cũng không tính đánh thêm nữa.
Bình luận như biết cậu sắp tắt, tất cả đều ở đây tạm biệt cậu.
[ Cuộc đấu kết thúc, không hiểu sao lại cảm thấy không nỡ...]
[ Tôi thế mà lại ngồi xem cô nam quả nam trên đảo hoang chơi tránh mèo lâu như vậy, thế mà vẫn còn hứng phấn lắm đấy. ]
[ Tôi thậm chí còn muốn nhìn thêm nữa! Hai người này chơi thật giỏi, W có phải bị lầu chủ từ chối nên mới cố ý đem lầu chủ chiếm đi không? ]
[ Mặc kệ như thế nào W vẫn thật là ác mộng, tôi cả đời muốn cũng không học được. ]
Trang Thâm tắt livetream đi, ngồi hồi tưởng lại thao tác vừa rồi của W.
Nếu như không phải trước đây anh vẫn luôn nhường thì Trang Thâm cũng thiếu chút nữa quên mất người luôn chơi không bình thường ấy lại một đại thần nằm top đầu trên bảng xếp hạng.
Trận đấu khi nãy cũng đủ nhìn ra đươc, trình độ của đối phương như thế nào.
Thậm chí Trang Thâm còn không đoán được, cuối cùng cậu giết chết được W có phải do anh nhường hay không.
Người như vậy tại sao không gia nhập chiến đội?
Nhìn thế nào cũng giống như một game thủ thực sự.
..........................................................
Vì để thúc đẩy được sự liên kết của đội bóng, nên sau khi tan học giáo viên chủ nhiệm chọn năm người gọi đến sân bỏng rổ đổ tập hợp.
"Sơ bộ về tình huống của các em thầy cũng có biết, ngày hôm nay thầy nghĩ nên gọi các em đến để các em thi đấu với những thành viên trong đội bóng đồng thời cùng để gắn kết thêm tính liên kết giữa các em." Giáo viên thể dục tiếp tục nói: "Chờ một lát nữa chúng ta cùng nhau chơi một trận bóng rổ. Các em cứ như bình thường mà phát huy năng lực của chính mình là được."
Giáo viên thể dục vừa dứt lời, sân vốn thưa thớt lại có mấy học sinh đi đến. Một người trong số đó còn cảm thán: "Tại sao mới tan mà đã nhiều người như vậy rồi?"
Thanh âm này khiến Trang Thâm phải nhìn sang, quả nhiên là Lệ Hoằng.
Lệ Hoằng nhìn Trang Thâm, con mặt trừng như sắp rơi ra ngoài. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày? Tại sao lại là mày? Mày còn dám đến đội bóng rổ của bọn tao?"
Hắn ta vừa nhìn thấy Trang Thâm, liền nghĩ đến chuyện về chiếc tai nghe ngày ấy.
Anh em của hắn ta ngày đó đều cười hắn ta, đây là một câu chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời của hắn ta.
"Thầy! Người sao có thể không phân minh thế được> Loại học sinh dựa vào quan hệ này cũng tuyển ạ?" Lệ Hoằng là đội trưởng của đội bóng rổ vẫn luôn hấp ta hấp tấp chỉ biết cầm đầu một đám anh em ỷ thế hiếp người, như toàn thể sân bóng này đều là của nhà hắn ta vậy đó.
Biểu cảm của giáo viên thể dục hơi trầm cuống: "Mấy học sinh này là do tôi từ những học sinh trong trường chọn lựa ra, để tham gia trận thi đấu sắp đến!"
"Trận thi đấu sắp đến mà chọn cậu ta á hả?" Lệ Hoằng không dám tim mà nhìn vào Trang Thâm.
Nhìn xem tay gầy, chân gầy. Gương mặt vừa nhìn qua đã biết là người chỉ thích hợp trong phòng đọc sách, xem hoa. Da thì như vài chục năm rồi chưa ra ngoài ánh sáng. Người như vậy mà đến đội bóng rổ này, Lệ Hoằng thật sự tiếp thu không nổi.
Lệ Hoằng cau mày, nhịn không được hỏi: "Thầy, thầy đã kiểm tra qua chưa? Cậu ta như vậy mà còn có thể qua kiểm tra á? Hơn nữa thi đấu sắp đến có chúng ta người đội bóng rổi là được rồi. Căn bản không cần đến những người khác!"
Hắn ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy Trang Thâm, lúc này thậm trí hắn ta còn hận không thể đuổi cậu ra ngoài kia kìa, Hơn nữa nhiều người như vậy, thầy giáo khẳng định sẽ nhìn nắm mũi hắn ta mà suy nghĩ đến ý tứ trong lời hắn nói.
Thầy giáo đương nhiên nghe được bất mãn của hắn, nhưng y biết Lệ Hoằng bình thường đều xem mình là trung tâm, Nên chẳng bao giờ đặt người khác vào mắt.
Tính tình của hắn ta thích rêu rao khắp nơi, hơn nữa hắn ta lại rất hay nổi giận nên y cũng chỉ có thể trấn án nói: "Thầy đã kiểm tra qua mới đưa họ vào đây, hơn nữa thực lực của Trang Thâm không thay vấn đề. Thầy còn chuẩn bị cho em ấy lên sân."
"Cái gì?" Lệ Hoằng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trang Thâm, hắn ta đang nghi ngờ không biết có phải cậu hối lộ thầy không.
Nếu như, Trang Thâm làm thành viên dự bị. Thì lúc mà thi đấu ngồi im một chỗ nhìn hắn ta chơi thì Lệ Hoằng còn có thể chấp nhận. Nhưng hiện tại còn muốn vào sân với hắn ta?
Lệ Hoằng nghĩ đến liền khó chịu, hắn ta nhướng mày chậm chọc nói: "Muốn lên sân thì có thể, nhưng tao muốn thi đấu với mày một trận!"
Ở trên sân bóng rổ hắn ta vô cùng tự tun,
Hăn ta dù mười mấy năm qua sách đọc thì ít nhưng lại tham gia không ít các cuộc thi đấu bóng rỏ, cũng đã đạt khá nhiều giải thưởng.
Muốn thắng một tiểu bối không danh như Trang Thâm thì quả thật quá dễ dàng.
Lệ Hoằng nhìn về phía Trang Thâm, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt: "Mày muốn tham gia, thì ít nhất cũng để bọn tao biết được thực lực của mày. Không đến lúc ra bên ngoài thi đấu lại bảo tao không quản được thành viên để liên lụy người khác."
Trang Thâm nhàn nhạt mở mắt, không biểu cảm đáp: "Thi đấu như thế nào?"
Lệ Hoằng nhìn cậu, híp mặt cười nói: "Thi đấu ném rổ đi, xem ai có thể ném vào nhiều nhất!"
Trang Thâm: "Được!"
Lệ Hoằng cau mày, mỗi lần hắn ta nhìn thấy vẻ mặt này của cậu liền tức đến phát điên.
Cảm giác như chính là kẻ sai, chẳng là gì cả. Hắn ta ở trong mắt Trang Thâm cứ như một con kiến không có tính uy hiếp.
Hắn ta vậy mà lại bị một học sinh lớp 11 khinh bỉ, không thể nhịn được nữa!
Lệ Hoằng lạnh lùng câu môi: "Ngay bây giờ, thầy giáo đếm. Trong vòng 13 phút xem ai ném bóng nhiều hơn!"
Những người không phận sự đều đi sang một bên, Thẩm Văn lúc đi qua còn rũ mắt nhìn về phía Trang Thâm, miễn cường nói: "Không cần phải nhường."
Trang Thâm phá lệ không giống ngày thường: "Biết!"
"Chờ em chiến thắng!"
Hai người ngay từ khi bắt đầu, Lệ Hoằng lấy được bóng. Dùng tốc đô vô cùng nhanh mà chạy thẳng về phía Trang Thâm.
Ưu thế của hắn ta chính là tốc độ di chuyển, hơn nữa chỉ cần gần thì ném bóng tỷ lệ vào vô cùng cao.
Lệ Hoằng chuẩn bị ném một cú ba điểm, hắn ta muốn xem thật đẹp lấy đó làm uy phong để dọa sợ Trang Thâm.
Lệ Hoằng rất nhanh đã đi đến vạch ba điểm bên ngoài, sau đó hơi hạ đầu gối dùng sức bật lên. Giơ tay ném một cú ba điểm!
Lệ Hoằng như đã định sẵn từ trước, nhưng ngoài ý muốn hắn ta còn chưa ném bóng đã bị người khác chặn lại.
Bóng trong tay tức thời di chuyển, Lệ Hoằng sửng sốt hai giây chợt quay đầu lại.
Trang Thâm nắm bóng trong tay, cũng không rời khỏi hắn ta quá xa. Trong khoảng thời gian mà Lệ Hoằng sững sờ hai giấy ấy.
Trang Thâm đã rời khỏi vạch ba điểm một đoạn.
Lệ Hoằng nhìn tốc độ cực nhanh của Trang Thâm, mạnh mẽ đưa tay ném bóng.
Trái bóng tạo thành hình cung đẹp mắt rơi xuống rổ.
"Người anh em quá thật xinh đẹp!"
"Cách vòng tuyến ba điểm quá xa ta cho điểm tối đa!!!"
"Tốc độ này cũng thật nhanh!"
Lệ Hoằng ngây người ngay tại chỗ, trong đầu đều động tác khi nãy của Trang Thâm.
Rốt cuộc, Tranng Thâm cướp bóng đi từ lúc nào? Hơn nữa, vì sao lại có thể ném trúng ở khoảng cách xa như vậy?
Lệ Hoằng còn đang run rẩy khiếp sợ, Trang Thâm đã nhặt bóng mà tiếp túc. Lệ Hoằng phản ứng không kịp chạy nhanh đến muốn kéo lại điểm số.
Nhưng mà đối với một người mới bị thực lực của Trang Thâm vả mặt thì sự tự tin của Lệ Hoằng ra tiêu tan.
Kế tiếp, hắn ta thậm trí còn không sờ nổi đến bóng. Hắn ta vẫn bi vây quanh thế công cản trở ở Trang Thâm, kết quả khi Trang Thâm ném bóng hắn cũng không chạm được vào.
Muốn đoạt bóng, nhưng kết quả không phải chậm hơn thì cũng là bị Trang Thâm giữa đường cướp đi.
Lúc đầu Lệ Hoằng tự tin bao nhiêu thì hiện tại từng trái bóng vào rổ là từng chút tự tin của hắn tan biến. Triết để luống cuống!
15 phút kết thúc, điểm số vô cùng thảm
49 và 0
Tiếng còi kết thúc vang lên, Lệ Hoằng chỉ biết lăng lăng nhìn về phía Trang Thâm.
Hắn ta một quả cũng không vào được mà đã kết thúc rồi sao?
......................................................................................
Lời editor muốn nói: Thứ nhất là về xưng hô của Tiểu Ngôn và Tiểu Thâm trong chương này vì Tiểu Ngôn lớn tiểu hơn Tiểu Thâm nên tôi đổi xưng hô sang anh – em, nhưng chương khác thì khi beta tôi sẽ đổi lại.
– Còn vấn đề thứ hai thì trong đoạn này có * chỗ lầu chủ ở bình luận ở livetream của Trang Thâm thì thật ra thì nó là một cách xưng hô mới QT là "sinh thần" Raw tôi dịch theo google thì ra "chúa tể" mà nguyên văn thì nó là thế này: "生神的" nên tôi không biết edit thế nào. Nên tôi cứ để lầu chủ nhé? Bác nào biết thì nói hộ tôi với! Còn nếu không thì đợi khi tôi tìm được sẽ thêm vào nhưng tôi thấy tên này về sau sẽ theo Tiểu Thâm đến cuối chuyện nên lúc nào chưa tìm được tôi vẫn sẽ * như vậy nhé.
– Còn cái * thứ hai ở "nb" thì nguyên văn cùng là "nb" luôn nên tôi để như vậy.
– Mà nay tôi lướt thì thấy có khả năng cao là chậm nhiệt các bác ạ. Nên từ từ đã nhé!