Edit: Lũy Niên
Khi ba người đứng chung một chỗ, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cho dù là những bạn bè trên thương trường của Trang Trần Húc, hay họ hàng gần xa. Tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Đã là hào môn thì đương nhiên nhà ai cũng có vấn đề, dù cho là lớn hay nhỏ đều luôn có tai tiếng. Ngày hôm nay cũng chỉ là một câu chuyện mới mẻ hài hước để bọn họ xem thôi.
Bọn họ ai cũng biết. Nhà họ Trang có một cô con gái út, nhưng không phải thân sinh ruột thịt của Trang Huy Nghiệp. Ả chỉ đơn giản là con riêng của mẹ kế mà thôi.
Thế nhưng phải vì thành tích ưu tú, xinh đẹp tao nhã nên có thể có được sự yêu mếm của Trang Huy Nghiệp. Nên bình thường bọn họ cũng không ngại mà khen đôi ba câu.
Ngược lại, con trai thứ hai của ông ta giống y như bùn nhão không dính được lên tường. Nên luôn làm trò cười cho bọn họ.
Ngày hôm nay, mọi người đều cảm thấy khí chất của người này đều giống như lời đồi đại. Khác nhau một trời một vực.
Hiện tại, hành động của Trang Nhược Doanh không khác gì đánh nát cái hình tượng xinh đẹp, tao nhã mà ả trong mắt mọi người.
Lửa giận của Trang Nhược Doanh đã xông đến đỉnh đầu. Những lời của Trang Thâm như ngòi nổ, đem toàn bộ những căm phận mà ả ta ngày qua ngày cố nhãn nhẫn nhịn xuống, từng chút từng chút tích góp hiện tại bị Trang Thâm châm lửa.
Đến khi cô nhận ra được hành động của mình, thì mọi thứ cũng chẳng thể vãn hồi nữa rồi.
"...Anh, xin lỗi! Em không có cố ý! Anh không biết nữa nãy anh hai nói gì với em đâu. Anh ta nói em..." Trang Nhược Doanh khóc òa lên, hiện tại trong mắt ả ta Trang Thâm không khác gì một kẻ độc địa cả.
"Đủ rồi!" Trang Trần Húc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y thấp giọng cắt ngang: "Đi ra ngoài!"
Nước mắt Trang Nhược Doanh không ngừng chảy xuống, ả ta không biết làm gì ngoài trợn tròn mắt nhìn y. Trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.
"Anh! Anh đến nghe nói hết cũng không thèm! Tại sao lại che chở cho anh ta? Anh ta nói em có bệnh đấy! Anh ta nói em bị thần kinh!" Trang Nhược Doanh gấp đến nỗi không còn quan tâm đến tông giọng của bản thân, ả ta hét lên. Trong hội trường vốn đã yên lặng, hiện tại giọng của ả cũng càng thêm rõ ràng.
Trang Thâm đứng ra, nhìn ả nói: "Tôi nôi cô nên đi tìm bác sĩ tâm lý, không phải đang chửi cô! Trang Nhược Doanh, cô ghét tôi! Không phải do tôi mà là do nhận thực của cô từ đầu cho đến cuối có vấn đề! Cô vốn dĩ biến thành bộ dạng ngày hôm nay, nguyên nhân không phải do tôi! Mà là ở trên người của chính bản thân cô!"
Trang Nhược Doanh nhỏ giọng khóc thút thít, viền mặt ả đổ ửng. Làm nhèo đi lớp trang điểm trên măt khiến cho người ta cảm thấy hơi kinh dị.
Khuôn mặt Trang Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt cậu nhìn ả không khác gì nhìn một kẻ xa lạ: "Đem trách nhiệm đẩy lên đầu người khác, cũng không thể che giấu được những chuyện xấu mà cô đã làm xong quá khứ đâu!"
"Trang Thâm! Anh—"
Trang Nhược Doanh vừa mới nói một tiếng, đã bị Trang Trần Húc cắt ngang: "Dì Chúc, phiền dì đưa em ấy ra khỏi đây! Cảm ơn!"
Chúc Uyển đi sang phía bên này, dắt Trang Nhược Doanh rời đi. Lúc chuẩn bị đi còn quay lại cười áy náy với mọi người xung quanh: "Xin lỗi, Doanh Doanh uống say! Bình thường không có như vậy, quấy rối đến mọi người..."
Chúc Uyển giống như phải dùng cả sức lực mới có thể kéo được ả đi! Trang Nhược Doanh nhìn những ánh mắt của mọi người xung quanh, nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Ả ta đang làm gì vậy?
Vậy mà lại không chú ý đến hình tượng của bản thân, trước mặt nhiều người vậy mà lại công khai đối chọi với Trang Thâm?
Trang Nhược Doanh xoa xoa mắt mình, ngẩng đầu lên. Trang Huy Nghiệp, người đàn ông ấy vẫn đứng đó. Ông ta vẫn đứng bên cạnh!
Nhưng ông ta chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời mắt đi.
Trong mắt Trang Nhược Doanh không kìm được mà lộ ra vẻ thất vọng. Hơi thở như bị thứ gì ngăn lại.
Thứ mà Trang Huy Nghiệp quan tâm nhất chính là quyền lợi, người nào có thể mang đến lợi ích trong tương lại cho ông ta thì ông ta sẽ hướng đến. Ông ta thích dạy dỗ người khác, nhưng cũng sẽ không thích người làm ông ta mất mặt.
Cho nên thành tich Trang Nhược Doanh cao mới khiến ông ta để ý, nhưng thứ mà ông ta để ý cũng chỉ là những lời khen ngợi từ người ngoài thôi.
Ngày hôm nay, toàn bộ đều bị hủy hoại.
Sau khi ngồi vào xe, sự dịu dàng trên mặt của Chúc Uyển hoàn toàn biến mất. Thay vào đó chỉ là sự lạnh lùng.
Thứ mà bà ta quan tâm và luôn đề cao lên hàng đầu đó là làm sao đến giáo dục Trang Nhược Doanh. Kể từ khi bước vào nhà họ Trang, bước vào giới thượng lưu xa hoa giàu có bà luôn dạy ả ta cách đẻ có thể dung nhập của nơi này.
Sao bà ta có thể nghĩ đến ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện này?
"Nhưng lời khi trước mẹ nói với con, ngày hôm nay có phải con đã quên hết rồi đúng không?" Khuôn mặt của Chúc Uyển vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không ăn nhập gì đến nụ cười dịu dàng trong hình tượng của bà ta.
Trang Nhược Doanh cũng biết bản thân mình đã gây ra họa, nên chỉ có thể thút thít nói: "Mẹ, Trang Thâm anh ta chửi con bị thần kinh! Nên con không thể nhịn được..."
"Mẹ nói còn đừng có chọc đến nó! Coi như nó vậy thì làm sao? Cũng không thể để người ta bắt được cái đuôi của mình! Trước ánh mắt của bao người để xảy ra chuyện này, con có nghĩ đến kết quả chưa?" Chúc Uyển nhíu mày, sắc mắt u ám: "Con phải học thế nào là nhẫn nhịn!"
Trang Nhược Doanh đáp: "Con biết rồi..."
Chúc Uyển đánh cho ả một gậy thì lại thêm một cây kẹo ngọt. Sắc mặt bà ta cũng đã dịu lại, nhìn dáng vẻ nghe lời của ả. Khóe miệng mang theo ý cười.
"Thông minh lên! Mẹ về sau chỉ có thể nhờ vào con..."
................................................................
Bầu không khí trong buổi tiệc một lần nữa lại không nói lên lời, mọi người đều vì một hồi nhạc đệm khi nãy mà bao nhiêu tâm trạng tốt đẹp đều bị đánh bay. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý vẫn nhau mà nghĩ đến chuyện nóng hổi này của Trang gia, nhưng không ai đề cập đến chuyện này.
Nhin thấy Trang Trần Húc vẫn còn mặc trên người bộ âu phục ướt, trợ lý chạy đến run rẩy nói: "Trang tổng, tôi để chuẩn bị cho ngài lễ phục sự phòng rồi! Hiện tại có thể đi thay ngay lập tức!"
Trang Trần Húc gật đầu: "Cậu dẫn tôi đi đi!"
Chuẩn bị đi, y quay lại nói với Trang Thâm: "Ở đây chờ anh, anh thay quần áo xong sẽ quay lại ngay!"
Trang Thâm gật đầu.
Lúc Trang Trần Húc đi ngang qua mọi người, trên mặt đều là nụ cười khiêm tốn: "Xin lỗi, không tiếp đón mọi người chu toàn! Mọi người cứ tự nhiên!"
Tất cả mọi người đều lễ phép cười đáp lại, đồng thời lắc đầu tỏ ý y đừng gấp.
Sau đó, không tự chủ mà đem ánh mắt dính lên người Trang Thâm.
Thiếu niên ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tối màu. Dáng người cao gầy, làn da trắng đến khiến người ta có cảm tưởng trong suốt. Lông mi che đậy đôi mắt màu trà sạch sẽ lại lạnh lùng.
Khí chất của thiếu niên ấy thật sự rât trong trẽo nhưng cũng vô cùng lạnh lùng. Khiến người khác không dám đến gần, nhưng lại ung dung tao nhã. Vừa nhìn có thể biết không phải người kém cỏi.
Trước đây rất hiếm thấy nhị thiếu gia của Trang gia. Ngày hôm nay nhìn thấy quả thật so với khi chất của một đứa con gái riêng nửa vời tiến vào giới thượng lựu thật sự khác nhau một trời một vực.
Vóc dáng cũng là cực phẩm không ít thiếu nữ vì Trang Trần Húc mà đến, hiện tại lại nhìn chằm chằm vào cậu.
Trang Thẩm chuẩn bị ăn một miếng bánh, bên cạnh lại xuất hiện một cô gái.
Cô mặc một chiếc váy bó sát màu đen trễ vai, khuôn mặt hay dáng vóc đều vô cùng xinh đẹp. Ý cười trên môi vô cùng rõ ràng: "Cậu cũng thích bán matcha của Nhật Bản à?"
Cách làm quen này không chỉ kéo gần khoảng cách còn vô cùng tự nhiện, hơn nữa nhất định có thể khiến đối phương đáp lại. Thiếu nữ không nhịn được mà hy vọng trong lòng.
Bên cạnh có không ít người nhìn cô, thấy cô lớn mật đến gần thì càng thêm ước ao cùng đố kị.
Trang Thâm liêc mắt nhìn cô, nhưng cũng chỉ lễ phép trả lời: "Vâng!"
Cô gái đạt được mục đích của mình thì dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Vẫn luôn muốn tìm cậu để chào hỏi, nhưng không tìm được cơ hội nào! Chúng ta có thể kết bạn không? Có cơ hội thì cùng nhau ra ngoài cùng chơi, cùng tâm sự!"
Cô nỗ lực làm Trang Thâm động tâm. Nhưng chưa nhận được câu trả lời đã có một thanh âm khác chen vào: "Quấy rầy rồi! Có thể cho anh nói chuyện cùng có được không?"
Trang Trần Húc thay một bộ tây trang màu xanh đen, vừa lịch sự lại vừa thành thục. Lúc y nhẹ giọng nói chuyện khiến cho người khác tựa như nhìn thấy ảo ảnh.
Trái tim mong manh của thiếu nữ lại đập nhanh hơn, nghiêng đầu cong khóe miệng đáp: "Đương nhiên có thể, em vừa mới cùng Trang Thâm nói chúng chuyện! Có thời gian cùng nhau ra ngoài chơi."
Trang Trần Húc dịu dàng cười: "Có bạn cùng tuổi chơi cùng thật tốt."
Trang Thâm luôn không đi chơi với mấy người cùng tuổi. Tính tình của cậu cũng không được tốt, có người đồng ý dắt cậu đi cũng là điều tôt.
Cô gái kia cũng gật đầu: "Anh Trần Húc cũng là bạn cùng tuổi, cũng có thể đi chơi với chúng em!"
Trang Thâm không có hứng thú gì với chuyện này, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn: "Cảm ơn, nhưng tôi không thích ra ngoài chơi! Học tập quan trọng hơn!"
Nghe được câu học tập quan trọng hơn, khóe miệng nữ sinh cứng đờ.
Người nào không biết thành tích của Trang Thâm đặc biệt kém, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng?
Cô cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cô hiểu được những lời này của cậu là muốn từ chối. Cô cũng không mang tâm trạng gì quá buồn bực, nên cười đáp lại: "Vậy quên đi, sau này có thời gian chúng ta cùng nhau chơi ha!"
Nhìn cô đã đi xa, Trang Trần Húc mới thu lại tầm mắt nói nhẹ với Trang Thâm: "Tiểu Thâm, chuyện khi này có khiến em không thoái mái không? Chuyện này là do Trang Nhược Doanh động tay trước, em không có sai! Không cần phải suy nghĩ gì cả, anh làm chủ cho em!"
Trang Thâm cần miếng bánh matcha bé bé hình vuông lên, đáp lại: "Không cần đâu!"
Cậu cắn thử một mếng, sau đó chậm rãi nhai kĩ. Gò má một bên phồng lên, theo một quy luật mà chuyển động.
Trang Trần Húc nhìn gò má của cậu khi ăn, trong lòng mềm mại. Y cũng an tâm hơn một chút: "Thích ăn cái này hửm?"
Trang Thâm ăn xong cái bánh, cũng đúng trọng tâm mà đáp lại y: "Vị cũng không tệ lắm!"
Trang Trần Húc cong môi, nhìn địa bánh mà khi vẫn cậu đã ăn. Trong lòng đột nhiên có đạt được thành tựu to lớn: "Thích, vậy lần sau anh tìm đầu bếp làm cho em!"
....................................................
Kỳ kiểm tra tháng cũng đến, Từ Học Hải phát cho sinh mỗi người một tập đề cương. Ôn luyện trọng tâm trước khi thi.
Tưởng Hoài ngồi ở phía trước đau khổ than khóc: "A, tôi không muốn thi thứ đâu! Vì sao có mấy ngày nghỉ ngơi mà cũng phải thi chứ!"
Triệu Hiểu Hạ cũng đồng dạng như vậy: "Tớ cũng không muốn thi đâu!"
Hai người bọn họ kể khổ với nhau. Tưởng Hoài lấy điện thoại ra, y nhìn thấy một thứ mới lạ.
[ Đoán xem, lần này ai là người đứng hạng nhất? ]
Phía dưới không ít người suy đoán giữa hai người nào đó.
[ Tôi nghe nói kỳ thi này Thẩm Văn cũng tham gia đây! Cược 1 tệ, nhất định sẽ la Thẩm Văn! ]
[ Tôi cược 2 tệ, Trang Thâm. Lần trước sự vượt chội khi hai môn văn học cùng số học mọi người đã quên hết rồi sao? Không phân cao thấp với Thẩm Văn đâu! ]
[ Hạng nhất lần trước khẳng định không có cơ hội rồi! ]
[ Thành tích của cậu ấy tốt đấy! Nhưng chỉ là thể hiện tốt, ăn may thôi! Sao có thể so sánh với hai lão đại được? Bọn họ có thể lấy được điểm tối đa! Không có đối thủ! ]
[ Vô địch có biết bao cô đơn~ có biết bao cô đơn ~ ]
[ Tôi cũng cược Trang Thâm! Kẻ đến sau luôn ở trên! Có thể thi được điểm tối đa thì chắc chắn không đơn giản! Tuyệt đối không đơn giản! Thâm ca, xông lên nào! ]
[ Hai người bọn họ, ai cũng đều khủng bố! ]
Bọn họ lập một cái cá cược, cuối cùng thì người thu mất tiền. Người thắng được gấp đôi. Rất nhiều người tham gia cá cược lân này.
Tưởng Hoài vỗ bàn của Triệu Hiểu Hạ: "Cậu vào à?"
Triệu Hiểu Hạ gật đầu, hưng phấn đáp: "Vào!"
Tưởng Hoài thần thần bí bí hỏi: "Vào người nào?"
Triệu Hiểu Hạ: "Số lớn vào Trang Thâm, số nhỏ vào Thẩm Văn!"
Tưởng Hoài: "...Cậu cũng có đầu óc buôn bán đấy!"
Cho dù là ai thắng cũng không thiệt!
Hai người thất sự rất giỏi, không biết ai cao ai thấp.
Thẩm Văn bởi vì lần trước không tham gia thi, nên tất nhiên sẽ ở phòng cuối cùng.
Thành tích của Trang Thâm tăng lên, phòng thi tất nhiên cũng tăng theo. Còn ngồi ở hàng đầu tiên.
Giờ tự học kết thúc cũng là lúc tiến vào phòng thi, Thẩm Văn nhìn cậu cầm hai cây bút chì, lên tiếng: "Chúng ta vẫn còn hẹn ước, đem túi bút theo đi! Đưng viết sai mã đề hay gì đó!"
Trang Thâm đã quen chuẩn bị nhanh gọn, suy nghĩ một lát mới tìm túi bút của Thẩm Văn cho cầm lên.
Bên trong đầy đủ dụng cụ, vào phòng thi rất hữu dụng.
Trang Thâm cầm túi bút theo, vừa muốn đi! Lại nghe thấy Thẩm Văn kêu cậu một tiếng: "Còn cái này muốn cho em!"
Trang Thâm quay lại.
Thẩm Văn vươn tay, đặt trên lòng bàn tay cậu mấy viên kẹo, khóe mắt mắt cong cong: "Lúc chán thì lôi ra ăn ha!"
Tưởng Hoài ngồi phía trước, hai bên thái dương của y không khỏi giật giật: "..."
Nghe đi, đây là lời mà người kia sẽ nói à?
Người khác giành giật từng giây để làm bài thi, còn anh lại nói cho người khác biết lúc chán thì nên làm gì?
Trang Thâm nhận lấy chân thành đáp lại: "Cảm ơn, lần sau tôi giúp cậu chuẩn bị lại!"
Mọi người: "..."
Thi làm gì? Hai cậu tìm chỗ mà ăn kẹo đi! Đừng có mà ở đó đả kích chúng tôi!
Cậu vừa đi vào phòng học, toàn bộ phòng thi vốn còn đang mải mê tán gẫu. Hiện tại đồng loạt yên tĩnh lại, ném ánh mắt lên người cạu.
Trang Thâm mở túi lấy búi chí cùng bút máy 2b ra, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ. Để túi bút sang bên cạnh.
Những người khác thấp giọng nói cũng không dám, chỉ có thể gõ gõ vào điện thoại.
[ Aaaaaa Tiểu Thâm kìa!!!! Nhìn cho kỹ! Mẹ của con ơi, cậu ấy ngồi ở phía sau con!!!! Thịnh thế mỹ nhân!!! ]
[ Chờ đã!!! Cậu gọi cậu ấy như vậy! Không sợ bị câu ấy đanh cho sao? ]
[ Không sợ, tôi gọi cậu ấy là chồng luôn! ]
[ Mơ mộng ban ngày! Nhìn cho kỹ, ai hạng nhất mới đứng làm chồng! ]
[ Đám người này lại điên rồi, rõ ràng là bạn trai tôi...]
[ Các cậu đang suy nghĩ cái gì thê? ]
Trước thời gian thi độ khoảng 5 phút, giám thị coi thi bắt đầu ôm đề tiến vào phòng thi. Mọi người tạm gác hưng phấn mà cất điện thoại đi, để hết tất cả đồ đã chuẩn bị xong vào.
Mã Bình Xuân là giám thị coi thi của phòng này. Khi cô ta nhìn thấy Trang Thâm ngồi phía trước, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lần trước cô ta bị Trang Thâm làm cho bẻ mặt, trong lòng cô ta vẫn luôn hoảng sợ.
Không biết lần này Trang Thâm sẽ thi kiểu gì đây?
Lần trước tuy rằng không thi hết toàn bộ các môn, nhưng biểu hiện của Trang Thâm đã nói lên toàn bộ.
Mã Bình Xuân không dám suy nghĩ đến kết quả của lần thi này
Có thể giống như lần trước hay không? Tất cả các môn đều được điểm tối đa?
Cô ta không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra,
Trang Thâm từ đầu đên cuối cũng không nhìn cô ta, tất cả bài thi đều từ người đầu tiên chuyển xuống.
Đề kiểm tra lần này so với lần trước thì đơn giản hơn nhiều. Không có những đề khó, bất luận là trắc nghiệm hay tự luận cũng không có những cái hố, đề văn cũng rất dễ hiểu.
Không đến 1 tiếng Trang Thâm đã làm xong toàn bộ đề thi! Lúc cậu đem bài thi úp xuống rồi đặt phiếu dự thi lên, mọi người xung quanh đều nghe được tiếng động.
Bọn họ suýt chút nữa còn tưởng thời gian trôi qua nhanh, bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu! Trang Thâm đã kết thúc?
Tốc độ quái gì vậy?
Thật sự khủng bố mà!
Thi yếu cầu thí sinh có thể nộp bài trước một giờ, Trang Thâm chỉ có thể ngồi đợi thời gian còn lại trôi qua.
Đúng lúc buồn chán, lại nghĩ đến viên kẹo Thẩm Vănc cho cậu.
Cậu nhìn chằm chằm hoa văn trên kẹo một lúc. Vốn dĩ cậu không muốn ăn, nhưng nhìn kẹo trên bàn lại cảm thấy đói.
Hiện tại lại không cho phép được ăn.
Trang Thâm duy trì suy nghĩ muốn ăn kẹo suốt nửa giờ đồng hồ. Mơi đứng dậy nộp bài thi rồi rời đi.
Toàn bộ phòng thi đều nhìn bóng dáng rời đi của cậu, trong mắt tất cả mọi người đều xuất hiện mấy con chữ lớn —
Chúng ta không giống nhau!
Trang Thâm vừa mới rời khỏi phòng thi. Thì ở bên phòng thi cuối cùng cũng có một bóng người đi ra.
....................
Lời là edit lắm lời: Xin chào, lại là tôi một editor nhiều lới đây. Chỉ là tôi muốn nói, nếu các bác muốn đọc nhanh hơn lên Wordpress nhé. Link tôi để ở phần tiểu sử nhé.