Edit: Lũy Niên
Mã Bình Xuân liếc nhìn tờ bài kiểm tra kia, khóe môi mang theo ý cười: "Cô Đường, cô giận dữ lớn như vậy làm gì? Trừ hai điểm thì có chuyện gì? Cái rõ là do em ấy không trả lời theo đúng ý của đáp án thôi!"
Đường Tuệ chỉ vào bài thi trên bàn, nói: "Đây là phần đề, có hai phần câu hỏi. Môĩ một câu có tổng cộng ba chỗ đạt được điểm! Trang Thâm không chỉ viết được toàn bộ ý, thậm chí em ấy còn viết nhiều hơn 1 ý. Chúng ta bình thường ngày nào chẳng chấm rồi chữ bài thi? Coi như học sinh chưa nói đủ ý, viết được bốn năm ý thì cũng cho thêm hai điểm gọi là điểm cô trò. Bây giờ thi sao? Cô làm ngược, không để cho em ấy có điểm lại còn trừ điểm của em ấy!"
Đường Tuệ nói xong cậu này, ánh mắt của các giáo viên trong phòng làm việc đều đồn về phía họ.
Một người là giáo viên dạy ngữ văn hiện tại của lớp 10. một người thì chủ động xin không dạy ngữ văn nữa.
Hai người đứng đầu môn ngữ văn đều là của lớp 10.
Điểm tối đa, Thẩm Văn.
Kém hai điểm, Trang Thâm.
Không chỉ có môn ngữ văn mà tổng điểm của hai người này xêp hạng nhất, hạng nhì toàn trường.
Cái nơi mà bọn họ không để ý nhất đấy. Cái lớp luôn tổng điểm trung bình đội sổ toàn trường ấy, nháy mắt một cái trở thành tiểu điểm. Thực sự là một kích trí mạng với người khác.
Bọn họ cũng không hiểu chuyện gì, nên cũng không can thiệp.
Mã Bình Xuan bình tĩnh, trong giọng nó chỉ có trào phúng: "Cô Đường lời này của cô hơi quá rồi đấy! Tôi trừ nhiều điểm à? Chấm bài thi trên máy tính không có tên hay số bao danh. Tôi nào biết được đó là bài thi của ai? Cô Đường tức giận như vậy, chẳng lẽ là vì lần trước thổi phồng với học sinh lớp cô là có thể lấy được hai điểm tối đa môn ngữ văn? Hiện tại không có được thì khó chịu rồi đẩy lên đầu tôi?"
Đường Tuệ nghe được những lời cô ta nói thì bối rối.
Cô nhận chưc 3 năm. Trước đây luôn ở Kinh Thành để dạy học! Phòng làm việc của giáo viên vui vẻ, hòa động. Từ ngày cấp trên đều cô xuống Giang Thành, cô cũng đã nghe được sự tích của Mã Bình Xuân. Không nghĩ đến Mã Bình Xuân một lần nữa cho cô một chuyện mà mình không ngờ đến.
Cô vì học sinh đòi quyền lợi mới đến cãi cọ, lại bị Mã Bình Xuân đánh cho một cái. Cô gắng đè nén sự tức giận một lần nữa xông lên đầu mình.
"Cô Mã lời này chẳng lẽ ổn? Mỗi một lớp đều so bề về thành tích, ai chẳng muốn lớp mình có thêm một điểm tốt đa? Nhưng học sinh của tôi vốn có thể cầm được điểm tối đa! Nhưng lại bị người có chút lòng dạ nhỏ mọn chèn ép, thì tôi cũng có nghĩa vụ giúp các em ấy lấy lại điểm mà bản thân các em ấy nên có!"
"...Lòng dạ nhỏ mọn?" Mã Bình Xuân cắn răng, lại cười đều một tiếng. Nhịn xuống sự tức giận trong lòng, giễu cợt nói: "Cô Đường vẫn lên đi về dạy dỗ lại học sinh của mình đi thôi! Hai điểm này thì có làm được gì? Cứ vì hai điểm mà tính toán chi li như thế. Thì người lòng dạ nhỏ mọn là cô đấy, sợ là sau này mỗi lần mà trừ điểm của lớp cô! Chắc cô phải đi tìm từng nhóm lý luận xem tại sao muốn trừ điểm mấy!"
Đường Tuệ đột nhiên nở nụ cười: "Nói như vậy, thì Trang Thâm có thể lấy được điểm tối đa. Nhưng cô cũng nên nói rõ ràng xem tại sao lại trừ em ấy hai điểm! Cô Mã cô thấy sao?"
Mã Bình Xuân cứng rắn không nghĩ mình còn rơi vào thế yếu, cô ta thẹn quá hóa giận noi: "Hai điểm này của nó nên trừ!"
Đường Tuệ chỉ vào bài thi của Trang Thâm: "Bài thi của em ấy ở đây! Cô cũng không cần nói đông nói tây, nói thẳng vấn đề! Tại sao lại muốn trừ em ấy hai điểm?"
Mã Bình Xuân nhìn chằm chằm vào bài thi, cũng chỉ liếc mắt nói: "Cậu ta đem bi thống biến thành bi thường. Hai từ này tùy rằng giống nhau trên mặt chữ nhưng khác nhau về nghĩa. Còn có, đoạn cuối tác giả nói về tình yêu quê thương tha thiết của người đối diện. Cậu ta chỉ viết tình yêu quê hương đất nước, cùng đáp án nhưng khác ý. Nên hai câu mỗi câu tôi trừ một điểm. Chẳng lẽ không đúng à?"
"Cô chính là không nói lý thì có! Được, cô nhắc đến hai điểm! Tôi cũng có thể phân tích với cô. Xem thử bi thống với bi thương thì không đúng chỗ nào! Cô Chu cô có cảm thấy điểm này đáng trừ không?"
Giáo viên văn vẫn luôn ngồi một bên nghe sửng sốt đáp lời: "Cái này theo lý mà nói thì không cần phải trừ điểm! Chỉ cần học sinh trả lời đúng ý và không sai quá là được. Bi thương, bi phẫn hay những từ ngữ biểu đạt nỗi khổ riêng thì đều coi là câu trả lời!"
Đường Tuệ cười nói tiếp: "Ở câu thứ hai! Trang Thâm viết đúng tình yêu có quê hương đất nước. Rõ ràng đúng ý của biểu điểm đáp án! Ý của cô là học sinh khác viết đúng y nguyên như đáp án mới cho điểm tối đa sao? Tôi ngược lại muốn biết! Cô chấm điểm cho những học sinh khác đều như vậy hay sao?"
Ánh mát của Mã Bình Xuân lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng cô ta rất nhanh bình tĩnh lại. Lên giọng đáp trả: "Cô Đường, tôi hiểu tâm trạng của cô! Dù sao lớp trung bình ngữ văn lớp tôi cũng không đạt được hạng nhất! Trong lòng tôi cũng không tức giận, có lẽ cô nên bỏ qua chuyện này đi! Tôi hiện tại phải chuẩn bị dạy lớp khác, mời cô đi cho!"
Đường Tuệ cầm lấy bài thi của Trang Thâm, ánh mắt sắc bén: "Chuyện này không có nhanh kết thúc như vâỵ đâi! Tôi sẽ cho học sinh của tôi biết em ấy nên được điểm!"
................................................................
Chuyện xảy ra phòng giáo viên, nhưng bọn họ không quan tâm.
Thứ bọn họ quan tâm hiện tại là hạng nhất và hạng nhì.
Tin nhắn trong nhóm lớp nửa phút lên 99+
[ Tôi lần đầu tiên nhìn bài thi lo lắng đến vậy. Thiếu 0,5 điểm là có thể đuổi kịp rồi! ]
[ 748,5 và 748, hai người là thần tiên à? ]
[ Oa oa oa, Tôi đặt Trang Thâm hạng nhất. Không nghĩ đến chỉ còn thiếu 0,5 điểm! ( Ý không phải Thâm ca thi không tốt! Thâm ca trâu bò! ) ]
[ Tốt lắm, tôi thông mình dùng hai nick để bỏ phiếu. Nhưng mà hai hạng bỏ bốn lên năm cũng như nhau, hạng ba chỉ có 721 điểm! ]
[ Chỉ có 721? Là cậu cảm thấy nhẹ nhàng hay năng lực phản ứng của tôi có vấn đề? ]
[ Đứa bạn bên trên của tôi ơi, tôi vừa nhìn xong điểm lão đại xong tôi phát hiện phản ứng có vấn đề! Hiện tại nhìn vào điểm của mình, tôi muốn nhảy lầu, tôi cmn học cái gì vậy chứ!!! ]
[ Tuy là thế nhưng, hai người không phải cá cược sao? Tôi muốn biết Thẩm Văn muốn lấy cái gì! Hí hí hí ]
[ Còn cái gì nữa! ! ! Aaaa Văn ca hãy cho chúng tôi thấy!!! Nhanh lên bắt lấy cậu ấy!!! ]
Phía sau, Trang hâm cũng nhìn thấy điểm của bọn họ.
So với Thẩm Văn, cậu thiếu 0,5 điểm.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng anh so thành tích, cũng là thua nghiêm túc dưới tay người khác.
Nhưng mà cậu nguyện ý thua.
Trang Thâm để điện thoại di động xuống, nghiêng đầu hỏi: "Cậu nghĩ muốn cái gì chưa?"
Cậu nhớ kỹ, trước khi thi Thẩm Văn nói với cậu rằng anh dã sớm suy nghĩ xong.
Thẩm Văn cầm điện thoại, giống như đang viết số gì đó. Nghe được lời của cậu thì ngừng lại.
"Em khi nào có thời gian thì đi theo tôi đến nơi này một hai ngày!"
Trang Thâm: "Đi đâu?"
Đôi mắt Thẩm Văn đen nhánh, khóe môi cong lên. thản nhiên đáp: "Bí mật!"
Trang Thâm: "..."
"Yên tâm, tôi yêu pháp luật nên tuyệt đối sẽ không mang em đi những nơi xấu!" Thẩm Văn nở nụ cười, thấp giọng nói một câu.
Lời này nghe thế nào, kết hợp với câu trước cũng thấy đáng ngờ.
Chuông vào học vang lên, Đường Tuệ cầm bài thi đi vào lớp. Đưa cho ủy viên ngữ văn phát. Sau đó lấy ra phiếu điểm, cười.
"Lần này trung bình môn văn của lớp chúng ta có tiến bộ lớp, rất đánh khen!"
Lớp 10 đương nhiên biết có tiến bộ lớp, vừa vỗ tay vừa nói: "Hai lão đại gánh chúng ta!"
Đường Tuệ nghe được lời này không nhịn được mà cười ra tiếng. Cô nhìn về hai người phía sau. Ánh mắt rơi lên người Trang Thâm, nụ cười trên môi dừng lại.
"Thành tích môn ngữ văn của Thẩm Văn cùng Trang Thâm không chỉ dừng lại ở lớp học. Mà ở trong trường cũng cầm cờ đi trước, Thẩm Văn được điểm tối đa! Còn Trang Thâm...cũng là điểm tối đa!"
Vốn dĩ khi cô nói lời này xong, mọi người hẳn là nên vỗ tay. Thế nhưng nghe được câu cuối cùng, họ đột nhiên trở nên bối rối.
Điểm tổng của hai vị lão đại hai cũng đều bị trừ 2 điểm. Chuyện này toàn bộ lớp 10 đều biết.
"Cô, cô nhìn nhầm rồi à?! Điểm ngữ văn của Trang Thâm không phải bị trừ hai điểm sao?"
Đường Tuệ ngước mắt nhìn thiếu niên ở cuối lớp. Trang Thâm nhồi tại chỗ, cầm bài thi của mình. Khuôn mặt cậu cúi thấp rất yên tĩnh. Khiến người nhìn vừa ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
"Các em, điểm ở trên phiếu không đúng! Bài thi của Trang Thâm là điểm tối đa. Nhưng giáo viên chấm bài cho em ấy lại trừ hai điểm, cho nên thành tích của Trang Thâm..."
Không chờ cô noi xong, trong nháy mắt cả lớp đều sôi sùng sục. Nhịn không được mà trước sau trái phải thảo luận.
"Điểm tối đa!?"
"Không phải chứ, mỗi môn đều được điểm tôi đa. Vậy khônh phải 750 à?"
"ĐCM, vậy nên kỳ thi lần này là Trang Thâm vượt Thẩm Văn?"
Ngón tay đang gõ điện thoại của Thẩm Văn dừng lại. Nhìn hình ảnh hiện ra trên màn hình, ánh mắt tối sầm.
Anh đặt điện thoại vào trong bàn, nhìn thoáng qua người bên cạnh. Trong ánh mắt mang theo ý cười: "Lần này em thắng, em muốn cái gì?"
Ánh mắt của Trang rất bình tĩnh, cậu lạnh nhạt nói: "Phiếu đểm của cậu cao hơn tôi, coi như cậu thắng!"
"Nhưng điểm số của em cao hơn tôi, nên lần này coi như em thắng!"
Tưởng Hoài ngồi phía trước chịu không nổi nữa, xoay người nhìn bọn họ: "Các cậu có bị gì hay không vậy? Thành tích giống nhau, néu không như vây đi! Hai người các cậu đều thắng đối phương. Mỗi người đưa ra điều kiện thỏa mãn lẫn nhau, cách này được chứ?"
Ngày hôm nay Tưởng Hoài rốt cuộc cũng nói ra một câu có giá trị.
Thẩm Văn cười nói: "Em cảm thấy thế nào? Bạn cùng bàn?"
Trang Thâm cũng không quá quan tâm đáp: "Có thể, nhưng tôi tạm thời chưa nghĩ ra mình muốn cái gì! Nên sau hãy nói!"
Thẩm Văn lười biếng rũ mắt: "Tôi chờ em!"
Tiết học trôi qua đều nói về bài thi. Khi hết tiết học, Trang Thâm muốn cất bài thi đi, Thẩm Văn đột nhiên lấy bài thi của cậu lên. Khóe miệng hơi nhếch, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Điểm bài văn của em không đúng, đi đến phòng giáo viên! Tôi dắt em đi xem trò hay!"
Trang Thâm nhìn anh, cũng không cầm bài thi lại. Hai người sóng vai đêsn phòng giáo viên.
Hai người vừa đi, những người khác cũng cảm thấy không thích hợp.
"Hai vị thần tiên đi đến phòng giáo viên làm gì vậy?"
"Tớ nghe hai người nói là đi xem trò hay!"
"Là cái chuyện điểm ngữ văn sai à? Hôm nay, cô Đường nói chuyện này tôi thấy có gì sai. Trong lòng nghĩ đến..."
"ĐM, là bà già ấy! Đi, tôi cũng đi xem!"
Trong phòng giáo viên, Đường Tuệ vừa mới ngồi xuống. Thì ở sát vách phòng giáo viên cô Lưu đột nhiên ôm máy tính đi đến trước mặt Đường Tuệ.
Đường Tuệ nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
"Cô Đường! Máy tính của tôi đột nhiên không ấn được! Sau đó hiện ra thứ này! Cô mau nhìn xem!"
Là mục chấm bài thi trên máy tính. Phía sau cố thể nhìn thấy điểm trung bình của mỗi môn cũng như xác suất. Thâm chí ngay cả tỷ lệ tối đa cũng có!
Trên màn hình máy tinh của cô Lưu, hiện thị chính là tỷ lệ điểm tối đa của lớp ba.
60%
"Lớp này sao lại có tỷ lệ cao như vậy?" Đường Tuệ cảm thấy không thích hợp.
Tỷ lệ này đương tương với việc hơn nửa lớp. Mỗi câu đều đang được điểm tối đa!
Cô Lưu nhíu mày nói: "Không chỉ vậy! Trong máy tinh của tôi còn có một só học sinh đạt điểm tối đa! Căn bản không thể đạt được điểm tói đa! Những thứ này không phải do tối đổi! Vậy thì rõ ràng là do cô Mã cho các học sinh điểm tối đa!"
Đường Tuệ nhìn: "Đáp án đạt điểm tối đa!" Trên người cô lộ ra sự lạnh lùng khó nói.
Cô Lưu noi tiếp: "Cô Đường cô có phát hiện hay không? Những câu này 1 2 3 giống như những con số đặc biệt. Nó chuyển động quay tròn. Để được viết ở bên phải? Tôi kiểm tra thời gian xem đề thì phát hiện có hơn 10 bài thi là dùng cách thức vòng tròn này! Hiện tại nghĩ lại, có lẽ nào là...ký hiệu?"
Trong phòng giáo viên, nháy mắt yên lặng.
Mã Bình Xuân từ lớp học quay về phòng làm việc, ở cửa xuất hiện một đám người.
Nghiêm túc nhìn vào, có thể nhận ra đây là học sinh của lớp 10
Mã Bình Xuân ghét bỏ nhíu mày, đám học sinh này vậy mà có không ít người dám hừ lạnh với cô ta.
Mã Bình Xuân tức giận, nhưng vẫn luôn vênh váo hống hách với bọn họ: "Tôi bây giờ không phải giáo viên ngữ văn của các cô các cậu! Thế nên các cô các cậu không biết tôn sư trọng đạo viết như thế nào nữa đúng không?! Thái độ như vậy đối với giáo viên, không ai dạy nên mới thế?"
Các học sinh của lớp 10 cũng không yếu kém, miệng phun thơm phản bác:
"Chúng tôi không có ai dạy cũng chẳng phiền đến cô! Nhưng người dùng thủ đoạn để kéo điểm trung bình của lớp minh lên! Khiến cho chúng tôi cảm thấy buồn nôn!"
"Đúng vậy, còn cô ý trừ điểm văn của Trang Thâm lớp chúng tôi xuống!"
"Thảo nào, mỗi lần so điểm trung bình của lớp ba luôn có thể phân cao thâos với lớp một! Tất cả đều do cô ở đằng sau táy máy tay chân thôi! Chúng tôi không muốn có loại giáo viên ngữ văn như cô!"
Nụ cười giễu cợt trên mặt của Mã Bình Xuân tan biến, cô ta rơi vào trạng trái mê man không hiểu gì.
Làm sao có thể? Những học sinh lớp 10 này làm sao biết được?
Não bộ của cô ta lập tức rơi vào trạng thái hỗn loạn. nhìn vào bên trong phòng làm việc. Vây quanh Đường Tuệ có vài giáo viên môn văn khác.
Ánh mắt bọn họ nhìn cô ta, vừa thờ ơ lại vừa chán ghét.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm Văn: Chuyện nói cho bọn họ biết, tôi đã định sẵn rồi!
............................................
Lời edit muốn nói: Hai chương này là quà năm mới, tuy rằng đăng sớm! Nhưng chúc các bác nắm mới vui vẻ, một năm hạnh phúc bình an, vạn sự như ý!