Edit: Lũy Niên
Trang Thâm dừng bước, mèo nhỏ vẫn dùng chiếc chân ngắn chạy chậm về phía cậu.
Bé chảy thẳng đến phía Trang Thâm, dừng lại bên chân cậu. Ngửa cái đầu nhỏ lên, cọ cọ mắt chân cậu. Đôi mắt long lanh như thể sắp khóc bé muốn nói với cậu rằng không muốn đi xa cậu.
Bé mèo nhỏ cậu thu nuôi bé, nhưng có vẻ như bé cảm giác được rằng Trang Thâm không hề có suy nghĩ này. Nên chầm chậm kêu lên mất tiếng đáng thương.
Thẩm Văn nhìn mèo nhỏ, càng nhìn càng thấy thú vị. Cong môi nói: "Bé mèo nhỏ này thật sự rất thích em!"
Anh khi nãy có quan sát biểu cảm trên khuôn mắt cậu, nên cũng có thể nhìn ra được Trang Thâm không hề ghét bé mèo nhỏ này.
Ngược lại, thiếu niên lúc ấy còn lộ ra vẻ lơ đãng ra bên ngoài. Thật sự rất ấm áp.
Trang Thâm cũng cảm nhận được điểm này nên khi bé cọ vào chân cậu lông thật sự mềm như nhung.
Rất nhẹ nhàng, lực cũng không lớn.
Trước đây, công việc nào Trang Thâm cũng đã từng làm qua/ Cho dù là ở cửa hàng đồ ăn nhanh hay là các loại tiệm cà phê thì bên cạnh hay chính diễn đều có thể nhìn rất nhiều động vật nhỏ bé không nhà không nơi chốn.
Cậu cũng hay mua cho những bé ấy chút thức ăn, thế nhưng chưa từng nghĩ sẽ đem những bé ấy về nhà.
Cậu từng trước đến này đi muốn bước nhìn một bước. Ngay cả sự nghiệp của mình sau này cũng không biết xác định ra sao. Đôi với những sinh linh khác, cậu thật sự không nắm chắc được rằng bản thận sẽ chăm sóc bọn họ tốt.
Cậu sợ đến cuối cùng, bản thân lại làm liên lụy đến bọn họ.
"Thích thì cứ nuôi! Coi như tôi cũng có một phần trong đấy, nếu em không có thời gian thì giao cho tôi!" Thẩm Văn ngồi xổm xuống, muốn chạm vào bé mèo.
"Meo meo!" Mèo nhỏ vô cùng cảnh giác kêu lên. Đối với Thẩm Văn thì loại công kích này không có bất cứ khả năng uy hiếp gì đến anh cả, anh trực tiếp đưa tay đến phía mèo nhỏ, bế phốc bé lên.
Hành động nhanh gọn lẹ, khiến cho mèo nhỏ không có cách nào chống lại. Nằm trên tay anh không nhúc nhích.
Thẩm Văn đem bé mèo thẳng trước mắt anh. Trong khoảng khắc một người một mèo đối diện nhau, mèo nhỏ: "..."
Không dám di chuyển.ipg
Trên người mèo nhỏ rất sách sẽ, bốn cái móng vuốt nhỏ nhỏ trắng tinh. Bộ lông của mèo nhỏ thật sự rất tinh tế.
Thẩm Văn liếc nhìn, phát hiện ra bé là mèo đực. Đặt bé mèo lại xuống đấy.
"Có muốn thử không?" Thẩm Văn đứng lên, dịu dàng hỏi Trng Thâm.
Bé mèo nhỏ thoát khỏi tay anh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đến chân Trang Thâm. Dùng đuôi mình quấy lấy chân cậu.
Rõ ràng là muốn Trang Thâm trở thành chỗ dựa của bé, mà Thẩm Văn thì tất nhiên thành kẻ thù.
Trang Thâm cúi đầu nhìn mèo nhỏ.
Bé mèo nhỏ mềm mại nhìn lại cậu kêu: "Meo meo~"
Thẩm Văn lười biếng nói: "Không muốn cũng không cần ép buộc bản thân! Ven đường người bị mấy bé nhỏ này đụng vào cũng rất nhiều, chúng ta cũng không có nghĩa vụ mang hết chúng nó về nhà!"
Anh nâng mắt: "Đi thôi! Không biết bọn họ chờ đến sốt ruột chưa..."
"Tôi nuôi!"
Thẩm Văn nuốt lại từ tiếp theo vào trong, quay đầu nhìn cậu.
Trang Thâm nhìn mèo nhỏ bên chân, nhẹ giọng nói: "Tôi có thời gian để nuôi bé này!"
"Còn có phần tôi nữa, tôi nuôi cùng em!" Thanh âm của Thảm Văn rất trầm thấp, cong môi cười với mèo nhỏ.
Mèo nhỏ vẫn còn đang tội nghiệp mà cọ cọ vào ống quần Trang Thâm, muốn làm cậu cảm động rồi mang bé về nhà.
Vẫn còn ở đó cọ cọ, vừa rồi tay anh trêu chọc mèo nhỏ, hiện tại cũng giống như vậy.
Nhưng mà lần này Thẩm Văn dùng cả hai tay nâng bé lên, đặt mèo nhỏ trên tay, xoay người nói: "Trước hết đưa đến cửa hàng thú cưng, cho bé làm kiểm tra sức khỏe rồi tiêm phòng."
Trang Thâm nhìn động tác của anh, hỏi: "Không đến câu lạc bộ so?"
"Bây giờ vẫn còn thời gian, quay về chắc cũng là lúc đánh xong!" Thẩm Văn bế mèo nhỏ, cúi đầu nhìn vật nhỏ trên tay: "Hiện tại làm xong cái này, thời gian luyện tập tái thi đấu cũng kết thúc!"
Trong phòng huấn luyện, mọi người đều đang đợi Trang Thâm. Hôm nay cậu nói sẽ đến.
"Sắp 7h30 rồi, Thâm Thần sau vẫn chưa đến?" Tóc xanh ngồi trên ghế, ánh măt vô cùng mong chờ: "Tôi còn chờ cậu ấy lập thành tổ đội!"
Người bên cạnh đáp lời: "Chú quên là mới bắt đầu sẽ có ba trận là hỗn chiến à? Không thể nào phân biệt được đâu địch đâu thù, chú đến lúc đó cẩn thận bị em ấy đánh cho đầu rơi máu chảy lúc nào không hay."
Tóc xanh giật mình: "ĐM, ông nói cũng đúng! Tôi đi luyện cho có cảm giác tay đã!"
Mới vào game, cửa bị mở ra.
Tóc xanh nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Quả nhiên thấy được bóng dáng mà y ngày nhớ đêm mong.
"Thâm Thần! Cậu rốt cuộc cũng đến rồi! Từ từ....cậu sao lại mang đồ đạc qua đây vậy?" Tóc xanh nhìn thấy mất cái hộp trong tay cậu.
Mấy người khác cũng tò mò, đứng lên nhìn: "Chú còn nuôi thú cưng cơ à?"
Thẩm Văn đem mèo nhỏ từ bên trong xách ra ngoài, rồi thả lên bàn chầm chậm đáp: "Tôi và Thâm Thần bắt đầu nuôi dưỡng con trai!"
Tóc xanh hiếu kỳ chạy đến: "Mèo nhỏ? Rất tốt, rất tốt! Mi là con trai của Thâm Thần cùng Văn ca! Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, mi sẽ là con nuôi của ta!"
Mèo nhỏ chưa đến hai tháng tuổi, hơn nữa còn mới tiêm phòng xong nên có vẻ sợ sệt núp đằng sau Trang Thâm.
Mèo nhỏ: "Meo, meo~"
Bé lộ ra mất cái ranh nhọn, kêu lên một tiếng rồi lập tức chui vào lòng của Trang Thâm.
Tóc xanh bị bé kêu cho hoảng: "Đù mạ, bộ dáng thì có chút xíu mà tính khí lơn dữ vậy!"
Người bên cạnh nói: "Đó là do bé ấy không thích chú, chú tranh ra! Để cho anh đây sờ sờ tí nào!"
Mèo nhỏ không đợi y đến cần, mở hai con mắt tròn vo vô cùng cảnh giác hé miệng kêu lên: ""Meo meo! Meo meo!" Bé thậm trí vươn cả móng vuốt, muốn cào người.
"Mèo này thật hung dữ! Suýt nữa thì tôi bị bé cào cho một nhát rồi, may mắn là tôi tránh nhanh!"
Mấy người thiếu niên chầm chậm đi đến, muốn thử sờ đầu bé. Nhưng đến lông trên đầu còn chưa đụng đến đã bị mèo nhỏ dọa cho sợ.
"Mèo nhỏ có phải chỉ gần mỗi Thâm Thần thôi nhỉ? Không thích đến gần người lạ? Hai người lấy bé ở đâu vậy?" Tóc xanh hỏi.
Thẩm Văn dựa nửa người vào cái bàn, rũ măt: "Mới nhặt được ở dưới lầu, bé chỉ đồng ý gần gũi với hai người bọn tôi."
Nói xong dưới anh nhìn của mọi người mà vươn tay ra.
Mèo nhỏ hơi còng lưng lại, lông tơ trên người dựng đứng, rõ ràng là hơi chống cự.
Nhưng bé vẫn không nhúc nhích, Tay Thẩm Văn đặt trên đầu bé một lúc, từ cổ họng bé mới phát ra một tiếng nhè nhẹ. Giống như bất mãn, nhưng không dám nói.
Thẩm Văn cong môi, hài lòng mà xoa đầu bé: "Bé chỉ là không thích các cậu!"
Mèo nhỏ co người lại thành một vòng, trừng hai con mắt ướt át lên muốn cái tay kia nhanh rời khỏi đầu mình, nhưng bé lại không dám khiêu khích Thẩm Văn. Nên chỉ có thể bày ra bộ dáng vừa đáng thương vừa bất lực.
Tóc xanh:"..."
Y cảm thấy bé mèo này chỉ gần gủi với Trang Thâm tôi. Còn tại sao bé lại đồng ý cho Thẩm Văn vuốt ve ấy hửm? Thì chỉ đơn giản là không thể nào có khả năng phản kháng lại.
Thật đúng là một bé mèo thê thảm, muốn có nhà thì phải giả bộ ngoan ngoãn!
Liên Gia Ngôn đẩy cửa đi vào, nhìn mọi người đều vây quanh một chỗ. Y cất giọng: "Sắp bắt đầu thi đấu rồi, còn vây quanh đây làm gì?"
Tóc xanh đáp: "Thâm Thần với Thẩm Văn mang một bé đến. Tính tính rất hung hăng, không cho người khác sờ bé!"
Liên Gia Ngôn nhìn vật nhỏ ở trên bàn, vẻ trầm tĩnh trên khuôn mặt giảm bớt đi, nở nụ cười: "Có phải là nhặt được bé mèo này ở gần đây không?"
Tóc xanh sửng sốt: "Sao anh biết được?"
Liên Gia Ngôn đi đến gần dịu dàng nhìn mèo nhỏ trước mặt: "Trước đây dưới lầu cũng từng cho một chú mèo ăn mấy lần. Không lâu trước đó thì bụng của chú mèo ấy lơn hơn một vòng. Nên tôi đoán là mang thai, bé mèo này chắc là con của chú mèo kia?"
Trang Thâm nhìn y, hỏi: "Hơn một tháng trước?"
"Cũng gần như vậy, gần đây chú mèo kia không thấy nưac! Không biết có phải trốn ở đâu trnh rét hay không?" Liên Gia Ngôn vừa nói vừa tự nhiên vươn tay ra muốn sờ mèo nhỏ.
Tóc xanh lo lắng nên vội nhắc nhở y: "Đừng sờ! Bé sẽ cào tay anh đấy! Đội trưởng tay anh không thể có chuyện gì đâu!"
Liên Gia Ngôn không để ý đến lời y, đăt tay lên đầu nhẹ nhàng xoa nhẹ đống lông mềm mại trên đàu mèo nhỏ. Thuận tay đi xuống, gãi gãi cằm bé.
Mèo nhỏ không chống cự như khi nãy nữa, mà còn đặc biệt phối hợp để cho anh nựng. Thanh âm nhẹ nhàng kêu lên vài tiếng, thậm chí còn uốn éo: "Meo~"
Tóc xanh: "...."
Nhưng người khác bị từ chối: "...."
Thẩm Văn: "...."
Tóc xanh cảm thấy nếu mà tóc xanh còn sờ xuống phía dưới nữa thế nào mèo nhỏ cũng ưỡn cái bụng nhỏ ra cho anh sờ.
Tóc xanh thấy kỳ lại nói: "Sao mà bé đối với anh thì thân thiện vậy?"
Nếu như, đối với Trang Thâm thì mèo nhỏ sinh ra đã gần gũi. Thì cũng như vậy mà đối với Liên Gia Ngôn mà nói. từ từ chuyển từ dò xết khi anh đến gần sau đo phát hiện người đối diện dịu dàng thì chủ động đến gần.
Liên Gia Ngôn tùy tiện sờ sờ bé mèo, sau đó thu tay đáp: "Động vật cũng biết cách quan sát. Nêu như nhận thấy những người đến gần mình có suy nghĩ xấu xa thì tất nhiên cũng sẽ biết cách kháng cự."
Tóc xanh sờ đầu: "Không lẽ nhìn tôi giống người xấu à?"
Y thật sự rất nghi ngờ mèo nhỏ này nhìn mặt, người nào đẹp lại vô hại thì mới cho gần gũi.
Liên Gia Ngôn trở về dáng vẻ thường ngày: "Quay về nào, chuẩn bị bắt đầu tái luyện tập."
Trang Thâm kéo ghế ngồi lên, mèo nhỏ chạy chậm ngồi bên cạnh cậu. Ngồi xuống nhìn cậu, im lặng.
Thẩm Văn đặt một tay lên bàn: "Ôm bé đi?"
Trang Thâm ừ một tiếng.
Thẩm Văn vừa muốn xách bé mèo đi, mèo nhỏ như đã biết mình phải rời xa Trang Thâm nên thảm khốc kêu lên. Móng vuốt bám vào ống tay áo của Trang Thâm, không muốn để Thẩm Văn mang bé đi.
Trang Thâm giơ tay muốn gỡ mèo nhỏ ra, Thẩm Văn đứng bên cạnh đột nhiên ngồi xuống.
Thẩm Văn cách cậu rất gần, trên người là hương thơm bạc hà mát lạnh hàng ngày, tựa như những cơn gió trời đầu mùa đông. Cậu nghe được thanh âm trầm thấp của đối phương. Âm cuối còn mang theo ý cười: "Sao, tại sao con lại không nghe lời rồi?"
Thanh âm của anh mang theo chút tức giận còn có chút nóng.
Cảm nhận được Thẩm Văn đến rất gần, Tran Thâm rời sang bên cạnh.
Thẩm Văn muôn tư tay bắt mèo nhỏ, bé lập tức chạy sang bên kia. Thẩm Văn còn chưa đến gần, mèo nhỏ dùng tốc độ cực nhanh nhảy vào lòng của Trang Thâm.
Thẩm Văn bị bé chọc cho tức cười: "Còn biết tránh nữa!"
Trang Thâm cúi đầu nhìn vật nhỏ ấm áp nằm trên đùi mình, mèo nhỏ ngoan ngoan nằm trên đùi cậu! . Đuôi bé ong lại bao lấy bốn cái móng vuốt trắng như tuyết. Mở to mắt nhìn cậu, đôi mắt to trồn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương hề hề.
Trang Thâm nói: "Bỏ đi, không có gì đáng ngại!"
Thẩm Văn hiểu ý của cậu: "Không cần đưa bé đi?"
"Ừm, nếu quậy tôi sẽ đưa bé đi chỗ khác!"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Trang Thâm cũng không quá nghiêm túc. Mèo nhỏ không thấy có bất kỳ sự uy hiếp gì cho bé nữa nên cạ cạ nhẹ nhàng vào trong ngực cậu.
Thẩm Văn đứng dậy, nhướng mày nhìn mèo nhẻo. Biểu cảm lười biếng độc nhất: "Tôi đứng ở phía sau. Nếu như nó quấy em, tôi giúp em đem đi!"
Mèo nhỏ nghe được lời anh nói những không cảm thấy sợ hãi, mòng vuốt đặt trên đùi của Trang Thâm, dáng vẻ thích thú.
Thẩm Văn hơi nheo mắt lại, anh đang nghĩ hiện tại có nên đem mèo nhỏ tông cổ đi không?
"Tái luyện tập có thể mở live của mình! Có bật cam hay không đều được! Tài khoản của chiến đội cũng đã thống nhất sẽ live!" Liên Gia Ngôn thông báo xong liền nói cho mọi người số phòng.
Trang Thâm mở live của mình lên, đem camera hạ xuông thấp, không để lộ khuôn mặt của mình.
Trang Thâm đeo tai nghe lên. Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong. 200 người tiến hành truyền thẳng vào sàn đấu.
Thời gian live bắt đầu, fan đều lao vào hò hét phúc lợi cuối cùng cũng đã đến. Bình luận như pháo đạn bùng nổ.
[ Đôi tay kia liệu có phải do Nữ Oa tỷ tỷ dùng bạch ngọc cùng sương sớm trên trời làm ra hay không? Tay của tôi làm từ bùn đất!Dù có thêm bao nhiêu tinh tú cũng không thể bằng được đôi tay kia:)) ]
[ Oa oa oa, lầu chủ không chứ! Đi làm cũng giấu tay à? Cho dù cậu có trang điểm tùy diện cũng là mỹ nhân! Không sợ không có lượng tiêu thụ đâu! ]
Mọi người đang liếm tay thì động nhiên phát hiện phía dưới bàn. ử ngay trên đùi Trang Thâm lộ ra một đôi tay màu vàng nhỏ.
[ ??? Dưới ngăn bàn là cái gì vậy? ]
[ Mèo? Lâu chủ nuôi mèo hả? ]
[ Chờ chút! Dựa vào tôi là một con Sen chính hiệu và cũng từng có kinh nghiệm nuôi mèo! Thì với màu sắc cũng độ lơn của tai... thì tôi cảm giác đây là một bé mèo con! ]
Mèo nhỏ tò mò lộ cái đầu của bé lên! Lại nhìn ra phía màn hình phát ra ánh sáng. Đôi mắt to tròn tò mò.
[ Thật là mèo! Còn là bé! Mèo! Con! ]
Mèo nhỏ hình như cảm thấy rất hứng thú, bé nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên phía mặt bàn. Nhưng lại không là phiền đến Trang Thâm.
Bé nhìn về phía màn hình mấy lần. Sau đó khóe lèo ngồi bên cạnh Trang Thâm! Che lại móng vuốt của mình rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính! Đối với thú có thể không ngừng biến đổi chuyển cảnh này thì cảm thấy rất hứng thú!
[ Aaaaaaa tôi đi chết đây!!!! Cái thứ hình ảnh thần tiên gì vậy! ]
[ Mèo con + phúc lợi của những người tay khống + tháo tác của đại lão! Ngày hôm nay thật sự quá hạnh phúc! ]
[ Vừa nghĩ đến sau màn hình anh trai dịu dàng xoa mèo nhỏ! Thậm chí còn có dáng vẻ ôm mèo con! Máu! Một hố! Thật! Đã! Che mũi không thể cho máu chảy thành sông! ]
[ Anh trai ơi, đừng xoa mèo! Xoa em đi! ]
[ Đậu, tôi sống không bằng một con mèo! ]