Edit: Lũy Niên
Boss còn chưa bắt đầu đánh, Tưởng Hoài đã cảm thấy nguy cơ.
Bố của ông đây họ Tưởng: [ Chờ đã! Người anh em, miệng để nói những lời sạch sẽ! Có chuyện gì thì để sau khi đánh boss xong chúng ta nói tiếp có được không? ]
Lão ca táo bạo: [ Bọn mày một phe? Vú em không so nổi hát cát mà cũng muốn đánh tao? Trường tiểu học cho đám con gà này chơi game à? Bài tập về nhà không đủ nhiều đúng không? ]
Tưởng Hoài vốn dĩ còn muốn cùng hắn ta nói chuyện nhẹ nhàng, có duyên gặp mặt không cần thiết vì chuyện nhỏ vậy mà động tay động chân. Lùi một bước nhìn xa trông rộng.
Hiện tại...lùi cái rắm: !
Bố của ông đây họ Tưởng: [ Mày muốn bị tạc nổ à! Có dám solo không? ]
Lão ca táo bạo: [ Đến đây, ai sợ ai? ]
Bố của ông đây họ Tưởng: [ Đi tao chờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng bố!]
Trang Thâm: "..."
Chỉ số đo lường sự tức giận của Tưởng Hoài tăng vọt, động tác trên tay vẫn không ngừng lại. Trường kiếm nhắm thẳng vào tráng sĩ. diễn ra một cuộc nội chiến căng thẳng.
Đúng lúc y sắp đến gần, loli một thân trắng chạy đến trước mắt y. Tưởng Hoài không thể không dừng lại.
Thận trọng ôm người bên gối: [ Tôi lên! ]
Tưởng Hoài bối rối, hỏi ại: "Cậu lên cái gì mà cậu lên? Nhân vật của cậu chỉ là một vú em, da yếu. Làm sao có thể đánh được với nhân vật có sức tấn công cao?"
Thẩm Văn liếc mắt nhìn y: "Cậu còn không thấy ngại sao?"
Tưởng Hoài: "..."
Y mua hai nhân vật cũng là vì tên rất xứng với bọn họ, sao có thể nghĩ đến mới bắt đầu đã xảy ra nội chiến?!
Vừa rồi chủ tiệm acc có hỏi y. Ở nơi của chủ tiệm có tên đơn, tên đôi. Y nói y muốn có hai nhân vật nên không chút do dự mà chọn tên đôi.
Biết thời biết thế ao ra một cái ơn huệ. Lúc đó y còn cảm thán một câu, y đúng là một người bạn thân mẫu mực.
Lão ca táo bạo nhìn thấy tin nhắn của anh, lập tực giễu cợt nói: "Mày đến? Ha hả?"
Tráng sĩ cao lớn mang một thân cơ băp cuồng cuộn nhìn tiểu loli cầm trên tay lưu tinh chùy quơ quơ: [ Đến, ngày hôm nay để tao cho mày biết tap đây lợi hại như thế nào! ]
Hắn giơ thiết chùy trong tay lên, giơ lên thật cao. Dùng tốc độ vô cùng nhanh đập thẳng xuống trước mắt của tiểu loli.
Loli một thân bạch nhún nhảy một cái, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi công kích của hắn. Tráng sĩ không phục lại giơ thiết chùy lên, lại một lần nữa đập xuống đối phương lại dễ dàng né tránh.
Hai người, kẻ đuổi ta chạy qua lại nhiều lần. Lão ca táo báo tức giận vung loạn cây búa trong tay.
Thận trọng ôm người bên gối: [ Hiện tại đến lượt tao! ]
Lão ca táo bạo còn chưa kịp phản ứng được lời anh nói có ý gì Chỉ nhìn thấy thân ảnh khóe léo không ngừng di chuyển chợt nhoáng đx xuất hiện trước mặt hắn.
Loli trắng như tuyết nhẹ nhàng xoay trên không chung, cây dù nhỏ tung bay trong gió. Ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu của tráng sĩ, hiệu ứng đặc biệt theo gió lay động.
Tráng sĩ nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu, châm chọc nói: [ Cho dù tao có đứng im ở đây đi chăng nữa, cho mày đánh đủ một ngày. Mày cũng không thể đánh chết tao nha, em gái nhỏ! ]
Thẩm Văn vừa dùng kỹ năng đóng băng khiến cho hắn không thể nào di chuyển, vừa lấy vũ khi từ trong kho ra.
Tưởng Hoài nhìn anh khẳng định sẽ thu, lên tiếng hỏi: "Văn ca cậu không tính làm gì à? Sao cậu có thể đánh thắng được cậu ta?"
Trang Thâm vẫn nhìn vào màn hình của Thẩm Văn, chú ý đến động tác của anh, nói: "Cậu muốn ở đây cải tạo vũ khí?"
"Thông minh." Thẩm Văn nhìn cậu cười, đem hết những vật liệu cần dùng đến. Cho vào bên trong lò lột lượt rồi cộng thêm thuộc tính.
Anh trả lời lại sự châm biếm khi nãy của lão ca tạo báo: [ Nhìn cho thật kỹ. ]
Lão ca táo báo cơ bản không xem sự uy hiếp của anh ra cái gì, loli trong nháy mặt ném ra một quả cầu màu trắng.
Nhân vật của hắn ta truyền đến tiếng hét kêu đau, HP -10
Theo lý mà nói, vũ khí của Thẩm Văn chỉ có thể khiến cho đối thủ mê muọi. Thế nhưng, đối thủ đã dính cấm chế, vũ khí của anh biết chuyển hóa thành công kích. Mà Thẩm Văn lại đem thuộc tính công kích của trang bị đẩy lên mức lớn nhất.
Lão ca táo bạo không thể tin được, hắn ta nhìn Thẩm Văn sắp ném ra quả thứ hai. Nên muốn rời khỏi tầm nhắm của anh. Nhưng mà cái ô trên đỉnh đầu lại là thứ giam cầm cơ thế hắn ta lại. Hắn ta căn bản không thể nào trốn được.
Những người vây xem xung quanh đều sợ ngây người.
[ 6666 lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vú em mạnh như vậy! Tiểu tỷ tỷ có thể thêm bạn bè không? ]
[ Cậu mù sao? Không nhìn thấy nàng với người bên cạnh là một đôi à? ]
[ Tiểu tỷ tỷ lợi hại. Nhưng mà bạn trai chị chỉ đứng bên xem trò vui, cảm giác tiếp cận emmmmmm ]
Lúc đầu, lão ca táo bạo còn khoe khoang, phô trương sức mạnh. Hiện tại bị người ta nhìn thấy mình chết, tức giận đập con chuột xuống bàn. Nhưng mà dù hắn ta có đập thế nào đi nữa cũng có không có ích lợi gì.
Lượng máu của hắn ta rât nhanh đã sắp chạm đên đáy, hai mắt mở to nhìn mình bị vú em lực công kích bằng không đánh chết.
Thận trọng ôm người bên gối: [ Còn dám chửi nữa không? ]
Lão ca táo bạo: ...
Tiểu loli xoay người, mở loa nói: [ Ai dám đụng đến bạn trai tôi, tôi sẽ cũng người đó sống chết [ ủy khuất ]]
Những người khác: ...
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Trang Thâm nhìn tiểu loli đứng bên cạnh cậu, từ đầu đến cuối đều không ngăn cản hành động của anh.
Nếu như trước đây có người gọi cậu như vậy, cho dù chỉ là trong game. Cậu cũng như bác bỏ nó, nhưng mà bây giờ cảm thấy lười nói.
Cậu cũng không cảm thấy có điều đó quá phận.
Náo loạn một hồi,, thì đội ngũ của bọn họ co một người mất mạng nên thành treo máy. May mà kỹ thuật của Thẩm Văn cũng Trang Thâm tốt. nên ba người cũng thuận lợi thông qua ải.
Đánh mất trận dừng lại nghỉ ngơi, Tưởng Hoài đột nhiên nói: "Văn ca, cậu có nghe được tin tức gì không? Nhiếp Bính Tĩnh muốn chuyển đến trường của chúng ta."
"Nhiếp Bính Tĩnh?" Thẩm Văn chậm rãi đáp lại.
Vẻ mặt của Tưởng Hoài hiện rõ hóng hớt xem chuyện vui, nhìn biểu cảm của Trang Thâm nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Cậu có cái gì...muốn hỏi không?"
Thẩm Văn gật đầu: "Cô ta là ai?"
Tưởng Hoài: "..."
Tưởng Hoài phát điên: "Lúc còn học tiểu học mấy nhà chúng ta còn cùng nhau đi du lịch nước ngoài, còn cùng ở cùng ăn với nhau mấy ngày. Cô ta mỗi ngày đều đi theo sau chúng ta kêu anh, dáng vẻ cũng rất tốt. Cậu quên rồi à?"
Thẩm Văn nhàn nhạt đáp: "Đã quên!"
Tưởng Hoài: "..."
Y không nên hy vọng xa vời rằng Thẩm Văn sẽ nhớ được người nào đó.
.........................................................
Sáng sớm hôm sau tại trường học, Từ Học Hải cầm hồ sơ của Nhiếp Bính Tĩnh, sau khi xem xong vô cùng hài lòng về nữ sinh đứng trước bàn làm việc của y.
Nhiếp Bính Tĩnh mắc một chiếc quần màu đen dài, bên tển phối với một chiếc áo sơ mi màu trắng. Tóc dài qua vai, trên mặt trang điểm rất nhạt, thoa son lễ phép cười. Nhìn qua vừa ngoan ngoãn với nhẹ nhàng.
Từ Học Hải khen: "Thành tích trước đây của em tại nước ngoài rất tốt! Tiến độ học tập của chúng ta bên này, em sẽ theo kịp!"
Nhiếp Bính Tĩnh ngượng ngùng cười: "Cảm ơn thầy, nhưng mà về chuyển chỗ ngồi! Em có thể trao đổi với thầy một chút không? Em với Thẩm Văn quen biết nhau từ nhỏ, em nghe nói cậu ấy không thích ai ngồi cũng bàn! Em có thể trở thành bạn cùng bàn của cậu ấy được không? Cậu ấy sẽ không có ý kiến gì đâu!"
Từ Học Hải đặt hồ sơ xuống bàn, dịu dàng đáp: "Thẩm Văn hiện tại có bạn cùng bàn, thầy sẽ sắp xếp cho em chỗ ngooif khac. Nêu như em rất muốn ngồi cùng bàn với em ấy cũng không phải không được, với điều kiện bạn cùng bàn của em ây phải đồng ý."
Nhiếp Bính Tĩnh ngẩn người: "Thẩm Văn có bạn cùng bàn? Thầy cho em hỏi....cô ấy tên gì ạ?"
Từ Học Hải nói: "Là Trang Thâm, em ấy là nam. Em có thể trao đổi với em ấy."
Nghe thấy là nam sinh, Nhiếp Bính Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt lại vung lên: "Được, cảm ơn thầy!"
Lần này, cô ta cố ý về nước. Không có đến Kinh Thành mà đến Giang Thành cũng là vì Thẩm Văn.
Ký ức nhiều năm về trước khi cùng nhau đi du lịch đã trở lên mờ nhạt, nhưng cô ta có rất nhiều cách để xem được ảnh của Thẩm Văn.
Cho dù là dáng dấp hay khí chất đều khiến cô ta muốn đến gần. Huông chi qua lại thân thiết với Thẩm gia, đối với gia tộc của bọn họ có lợi ích rất lớn.
Trong lớp, Tưởng Hoài nhìn điện thoại hai lần, quay lại nói với Thẩm Văn: "Nhiếp Bính Tĩnh đến rồi, chờ lại nữa đoán chừng sẽ đến lớp chúng ta!"
Thẩm Văn miễn cường ngẩng đầu lên: "Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi?"
Tưởng Hoài: "Nói với cậu một tiếng, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng chơi chung. Nhiếp gia bình thường cũng hay qua lại."
Sức mặt Thẩm Văn không thay đổi, rảnh rang lật sách.
Đang trò chuyện, thì Từ Học Hải từ cửa trước bước nào, cười ha hải nói: "Yên lặng nào. Ngày hôm nay, lớp chúng ta lại chào đón một bạn học sinh chuyển trường."
Mọi người trong lớp đều ngước mắt nhìn lại.
Từ Học Hải vẫy tay với Nhiếp Bính Tĩnh ở bên ngoài: "Vào đi, em ấy là du học sinh từ nước ngoài trở về Nhiếp Bính Tĩnh. Em tự giới thiệu với mọi người đi."
Nhiếp Bính Tĩnh đi vào, đứng trên bục giảng nhìn một vòng. Ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Thẩm Văn, nở nụ cười ngọt ngào: "Chào mọi người, mình là Nhiếp Bính Tĩnh. Sở trường của mình là hội họa, khiêu vũ cùng với đàn vi-ô-lông. Hy vọng trong vòng một năm đến có thể ở chung với mọi người vui vẻ."
Thanh âm của cô ta rất dịu dàng, dáng vẻ lại xinh đẹp. Hơn nữa lại từ nước ngoài trở về, cho dù là nam hay nữ đều nhìn chằm chằm vào cô ta. Thấy cô ta nói xong đều nhiệt liệt vỗ tay.
Nhiếp Bính Tĩnh theo sự chỉ dẫn ngồi xuống, nữ sinh ngồi bên cạnh sau khi giới thiệu xong nói: "Cậu có gì không hiểu có thể hỏi tớ."
Nhiếp Bính Tĩnh cười nói: "Tớ là bạn từ nhỏ của Thẩm Văn, tớ muốn biết bạn ngồi cạnh Thẩm Văn có dễ nói chuyện không? Tôi muốn cùng Thẩm Văn ôn chuyện, nên muốn ngồi cạnh cậu ấy."
Nữ sinh kia không trả lời ngay: "Cậu muốn nói đến Trang Thâm sao? Cậu ấy...nhìn rất lạnh lùng, nhưng thật sự thì rất dễ nói chuyện. Nhưng mà chúng tớ đều không dám đên gần cậu ấy, cậu muốn nói chuyện với cậu ấy cũng được."
Nhiếp Bính Tĩnh lộ ra vẻ mặt bắt buộc: "Cảm ơn, để mình nghĩ xem nên nói với cậu ấy thế nào!"
Vừa mới tan học, Thẩm Văn đã mở điện thoại di động lên. Đem camera theo trong ở ký túc xá mở lên đặt lên bàn Trang Thâm: "Nhìn xem, vật nhỏ lại đang phá rồi!"
Trang Thâm cúi đầu nhìn qua, mèo nhỏ đang ghé vào ghế sopha dùng cái miệng nhỏ của mình cắn một góc, bình nước trên bàn cũng rơi xuống mặt đấy.
Vừa tính mở miệng đáp, bên cạnh lại vang lên một thanh âm mềm mại.
"Thẩm Văn, cậu còn nhớ tớ không?" Nhiếp Bính Tĩnh đứng ở bên cạnh chỗ ngồi ở cậu, lướt qua cậu nhìn về phía Thẩm Văn: "Chúng ta đã từng nhau đi ra nước ngoài du lịch đấy!"
Ánh mắt của Thẩm Văn dời khỏi gò má của Trang Thâm, không biểu cảm đáp: "Không nhớ rõ!"
Biểu cảm của Nhiếp Bính Tĩnh cứng đờ.
Bên kia không ít người đang nhìn bọn họ, Nhiếp Bính Tĩnh hít một hơi thật sâu, thanh âm mềm mại đáp lại: "Lâu rồi không gặp nhau, cậu quên mình cũng không lạ. Mấy năm nay tớ thường nghe thấy về cậu. Lần này đến đây cũng muốn gặp lại các cậu...Tưởng Hoài, cậu ở đây à? Đã lâu không gặp!"
Tưởng Hoài xoay người, nở nụ cười xán lạn: "Đã lâu không gặp!"
Nhiếp Bính Tĩnh nhin thấy y nhiệt tình như vậy cũng có chút yên tâm, cô ta gục đầu xuống ngập ngừng nói: "Tớ...tớ từ nước ngoài mới về, nên rất muốn cũng các cậu nói chuyện. Cho nên tớ...có thể ngồi bên này với các cậu được không?"
Cô ta rất biết xử lý biểu cảm, nhìn bộ dạng này thật sự thu hút rất nhiều người đồng tình.
Tưởng Hoài khổ sở nói: "Nhưng mà chỗ này của bọn tôi không còn chỗ trống!"
Nhiếp Bính Tĩnh nhìn Trang Thâm đang xem video, phát hiện cậu đang nhìn một còn mèo. Cảm thấy cậu có chút bần hàn, nhưng giọng nói thì vẫn mềm nhũn cả ra: "Bạn học Trang Thâm, xin hỏi cậu có đồng ý đổi chỗ ngồi với tớ không? Tớ vừa trở về nên vẫn chưa thích ứng được, muỗn ngồi cùng với bạn bè của mình. Nếu như cậu đồng ý, tớ có thể tặng cậu một cái đồng hồ."
Câu này vừa nói ra, nụ cười của Tưởng Hoài cũng biết mất.
Muốn đuổi Trang Thâm đi, còn cố ý dùng đồng hồ để khoe khoang mình hào phóng. Vấn đề...cô ta lại nói những lời này trước mặt của Thẩm Văn.
Thẩm Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tuyền, đáy mắt tải ra sự lạnh lùng.
Nhiếp Bính Tĩnh biết Thẩm Văn luôn đủ mọi cách từ chối người ngoài. Đối với chuyện này cũng này cũng không cảm thấy gì, cô ta cắn môi dưới, khẩn cầu: "Trang Thâm, cậu có thể đồng ý không? Giống như làm chuyện tốt, tớ sẽ biết ơn cậu!"
Trang Thâm đặt điện thoại di động xuống, trên mặt nhìn không ra vui hay giận. Vừa định đáp lời.
Thẩm Văn ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng, không đếm xỉa gì đến từng câu chữ rất lạnh: "Tôi không đồng ý!"
Nụ cười của Nhiếp Bính Tĩnh cứng ngắc, khó có thể tin được nhìn anh: "...Vì sao?"
.................................................
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi đăng 6 giờ sáng, tôi sẽ viết nhiều hơn vào buổi sáng, tuyết tình cảm sẽ lập tức có tiến triển!